Hôm nay,
Hinata và Kiyoshi cùng nhau tiếp tục bài tập đang dang dở của ngày hôm
qua. Nó lại như cũ, nằm dài trên một cành cây gần đó, mắt nhắm hờ. Đưa
tay vuốt ve bộ lông tím mềm mại của bé Pi, nó thì thầm chỉ đủ cho nó và
bé Pi nghe thấy:
- Cậu bé đó... hôm nay lại đến.
Nói rồi,
nó không chút phản ứng gì nữa mà tiếp tục nhắm hờ đôi mắt. Nó phát hiện
ra sự có mặt của Toshiro nhưng không nói gì, dù sao thì nó tin cậu ta
không có ý đồ gì xấu cũng chẳng có âm mưu gì nên không cần phải đối phó. Lúc này, nó đang miên man thả dòng suy nghĩ theo những dòng cổ ngữ
trong bức thư.
Là một
thành viên của hoàng tộc vương quốc huyền bí, những cổ ngữ này nó sao có thể không nhận ra. Thế nhưng, vấn đề là nó được đưa đến Trái Đất khi
mới tám tuổi, hoàng tộc cũng đã bị diệt vong nên loại cổ ngữ này, nó
chưa được biết nhiều mà chỉ biết được chút ít. Thêm vào đó, nó đang
không ngừng tự hỏi liệu là ai có thể sử dụng cổ ngữ của vương quốc huyền bí??? Chẳng lẽ... ngoài nó ra vẫn còn một người trong hoàng tộc vương
quốc huyền bí còn tồn tại trên thế giới phép thuật này sao? Và người
này... có thể là bạn hay thù???
Những câu
hỏi cứ miên man trong tâm trí nó, khiến nó cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Dù
sao thì... mọi chuyện cứ để theo tự nhiên, vấn đề cấp bách lúc này là
giải được bức thư cổ ngữ đó trước đã.
Tiếng của Kiyoshi vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Giáo sư, con đã hoàn thành.
Nó mở mắt, nhìn xuống Kiyoshi rồi nhìn vào thành quả của cậu. Đúng vậy, Kiyoshi... đã thực sự hoàn thành.
Nó hài lòng nhìn Kiyoshi, nở nụ cười khen ngợi:
- Rất tốt.
Kiyoshi
gật đầu hàm ý cảm ơn lời khen của nó. Trong lòng Kiyoshi đang vô cùng
vui mừng và rất biết ơn Toshiro đã chỉ cho mình cách hiệu quả thực hiện
bài luyện tập này của nó.
Nó nhảy xuống khỏi cành cây, nhìn Kiyoshi rồi lên tiếng:
- Vậy thì... sang bài tập kế tiếp thôi.
Kiyoshi im lặng lắng nghe nó nói. Nó tiếp tục cất lời:
- Bài tập
tiếp theo dành cho con. Con... hãy tạo một mũi tên nước và bắn xuyên qua thân cây này. Nhất định phải đâm xuyên qua và tạo một lỗ trống, không
được phép cắm vào thân cây.
Nói rồi, nó chỉ tay vào một cành cây gần đó.
Kiyoshi thảng thốt nhìn nó, vội vã lên tiếng:
- Giáo sư, việc này sao có thể? Con chỉ mới là một học viên bình thường thôi mà, con làm sao...
Vút...
Kiyoshi
chưa cất lời thì một tiếng vút như xé gió mạnh mẽ vang lên. Kiyoshi giật mình, ánh mắt hướng theo chiều mũi tên vừa rồi, sững sờ. Trên thân cây, một lỗ hổng lớn xuất hiện, mũi tên nước cắm thẳng xuống đất phía sau
thân cây, bắt đầu hóa trở lại thành nước.
Nó không chút biểu cảm, nhàn nhạt lên tiếng:
- Dùng phép thuật nén
thật chắc liên kết giữa những giọt nước để tạo một mũi tên thật chắc
chắn, sau đó phải đẩy năng lực phép thuật thật nhanh, khiến mũi tên đạt
tốc độ cao nhất có thể.
Nó quay người, toang trở lại cành cây vừa nãy thì Kiyoshi đã lên tiếng:
- Giáo sư, sao con có thể làm được chứ? Tạo một mũi tên và cắm nó vào thân cây thì có thể, còn cho nó đâm xuyên qua...
Nó nhanh chóng quay người, cắt ngang lời nói của Kiyoshi:
- Điểm yếu của con là
làm việc quá hấp tấp. Một phù thủy giỏi phải biết xóa tan mọi giới hạn
của bản thân. Con phải nhớ kĩ, không gì là không thể.
Kiyoshi toang nói gì đó thì nó lập tức nói tiếp:
- Con nghĩ điểm khác
biệt giữa một phù thủy cấp cao thực sự và một học viên cấp cao là gì???
Nếu không trải qua rèn luyện, một phù thủy cấp cao có thể thực hiện
những phép thuật này sao?
Nó khẽ thở dài, tiến đến gần đặt tay lên vài Kiyoshi, dịu giọng:
- Phải tự tin vào năng
lực của bản thân. Nếu không biết giải quyết thế nào thì... hãy nhờ cậu
bạn đang ẩn nấp phía bên kia của con. Ta không ngại chuyện này đâu.
Trong khi Kiyoshi há hốc vì kinh ngạc thì nó đã phóng lên cành cây, tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ về bức thư.
Kiyoshi vẫn sững sờ tại
chỗ, không tin được vào những gì mình vừa nghe. Nó... thực sự biết
Toshiro đang ẩn nấp quan sát sao??? Thật sự... năng lực của nó đến
đâu??? Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong tâm trí Kiyoshi.
Bên nhóm của hắn.
Mặc dù tuyết đang rơi
không ngừng nhưng lúc này đây, cả Ray và Yuu đều ướt đẫm mồ hôi. Còn
hắn, hắn vô cùng nhàn hạ ngồi lửng lơ trên cành cây, thư thái quan sát
Yuu và Ray luyện tập.
Bài luyện tập của Yuu và Ray vẫn là một đấu một, thế nhưng... không giống một cuộc chiến bình thường chút nào.
Yêu cầu của hắn đề ra
cho cả hai là phải vừa sử dụng vũ khí để tấn công đối thủ, đồng thời
phải sử dụng thêm một loại phép thuật khác để chiến đấu. Một bài luyện
tập kì quái, đầy khó khăn và cũng tiêu hao rất nhiều sức lực lẫn phép
thuật.
Thế nhưng, không chỉ đơn giản có vậy. Mỗi lần Yuu hoăc Ray không thực hiện đúng yêu cầu của hắn
đưa ra, chỉ đơn thuần dùng vũ khí tấn công hoặc chỉ đơn thuần dùng phép
thuật tác động vào đối thủ mà không kết hợp cả hai lại với nhau thì...
sẽ nhận một hình phạt. Mỗi lần hình phạt sẽ khác nhau và tùy theo số lần vi phạm, hình phạt sẽ nặng dần.
Từ đầu đến giờ, Yuu và
Ray đã chiến đâu vô cùng mệt mỏi khi phải kết hợp dùng vũ khí và phép
thuật, hai người lại còn thi nhau nhận hình phạt của hắn. Chính vì vậy,
dù trời đang lạnh giá, tuyết rơi trắng xóa khắp xung quanh, Yuu và Ray
lại không cảm thấy lạnh giá chút nào mà ngược lại, mồ hôi còn nhễ nhại
khắp người.
Chiến đấu lâu, rất lâu, cuối cùng, hắn từ trên cây nhảy xuống, lạnh giọng:
- Được rồi, nghỉ ngơi đi.
Yuu và Ray nghe
xong câu này, cảm thấy nhẹ nhõm kì lạ. Không hẹn, cả hai đồng loạt nằm
dài xuống nền tuyết trắng giá lạnh, không ngừng thở dốc vì mệt mỏi.
Một ngày dài mệt mỏi đã qua.
Trở về nhà, cả Ray lẫn
Hinata đều vô cùng mệt mỏi vì bài luyện tập. Cả hai chỉ vừa dùng xong
bữa tối đã nhanh chóng trở về phòng, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhìn bóng dáng mệt mỏi của hai thiên thần của mình, nó khẽ nhoẻn miệng cười. Rồi, nó đứng dậy:
- Em đến thư viện đây.
Nghe nó nói vậy, hắn
cũng đứng bật dậy, với lấy chiếc áo khoác lông thú mềm mại choàng lên
người nó rồi hắn cũng lấy áo khoác cho mình. Hắn lên tiếng:
- Anh đi với em.
Nó toang nói gì đó thì hắn đã chen vào:
- Hai người tìm hiểu sẽ nhanh hơn một người.
Nó biết không thể nào ngăn cản được hắn, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười dịu dàng:
- Vâng. Vậy mình cùng đi.
Nói rồi, nó tiến lại khoác tay hắn, cả hai cùng bước ra ngoài.
Trong căn phòng nhỏ, Hinata lúc này đã chìm vào giấc ngủ say đầy yên bình.
- Cô bé, người kế thừa của ta.
Trong bóng tối, một
giọng nói dịu dàng vang lên. Tiếng nói cứ vang mãi, vang mãi trong không gian. Hinata giật mình, ngẩng người tìm kiếm khắp xung quanh.
- Cô bé, người kế thừa của ta.
Tiếng nói cứ tiếp tục vang lên, ngày càng rõ ràng hơn.
Hinata... cảm thấy sợ hãi. Giọng nói có chút run run, Hinata lên tiếng:
- A... Ai??? Là ai vậy???
Tiếng nói kì lạ tiếp tục phát ra:
- Chào con, người kế thừa của ta!
Tiếng nói mỗi lúc một
gần hơn nhưng Hinata vẫn chưa định hướng được tiếng nói ấy phát ra từ
đâu. Thu hết can đảm, Hinata lên tiếng hỏi:
- Người... người là ai? Chúng ta... chúng ta có quen nhau sao?
Từ trong bóng đêm thăm thẳm, một tia sáng khẽ lóe lên. Ánh sáng mạnh dần, mạnh dần.
Hinata theo phản xạ, nhìn theo hướng ánh sáng, thầm mong người phụ nữ kia cũng ở trong chỗ sáng này.
Và... hy vọng của Hinata đã thành sự thật.
Ánh sáng tuy yếu ớt
nhưng vẫn đủ để soi rõ thân ảnh một người phụ nữ mảnh mai trong bộ đầm
dài đầy mị hoặc, mái tóc xõa dài chấm đất. Thế nhưng, ánh sáng này vẫn
không đủ để Hinata nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ kia, chỉ có thể
đoán rằng đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Hinata toang bước đến
phía người phụ nữ đó nhưng không thể, mọi di chuyển của Hinata đều vô
ích, có cố gắng đến đâu thì Hinata vẫn giậm chân tại chỗ. Một cảm
giác... vô cùng khó chịu dâng trào.
Người phụ nữ như hiểu được nỗi lòng Hinata, dịu dàng lên tiếng:
- Đừng cố gắng nữa, vô ích thôi. Con... không thể đến đây đâu.
Hinata ngơ ngác nhìn thân ảnh ở phía xa, lên tiếng:
- Người... là ai?
Không biết có phải nghe
lầm không nhưng chỉ trong một khoảng khắc, Hinata thoáng nghe một tiếng
cười dịu dàng bên tai. Người phụ nữ kia ánh mắt không nhìn Hinata mà
nhìn về một nơi xa xăm nào đó, giọng nói thoáng nét buồn phiền:
- Bây giờ... chưa phải lúc. Chỉ cần biết, con... là người kế thừa của ta, là người được chọn... mang sức mạnh của ta.
Trong không gian yên
tĩnh, Hinata có thể nghe rõ cả tiếng thở lẫn nhịp tim của mình. Người
phụ nữ thoáng đưa ánh mắt nhìn sang Hinata, ánh mắt ẩn chứa nhiều nỗi
niềm thầm kín nhưng rồi rất nhanh, đột nhiên ánh sáng kia yếu hẳn đi.