Ánh sáng
trắng cuối cùng cũng đã bao lấy nó và Hinata. Ánh sáng cứ thế càng thêm
rực rỡ, chói lòa, đến một lúc lâu sau mới tắt. Nó buông tay khỏi vai
Hinata, ngã người về phía sau đầy mệt mỏi.
Hắn không
biết từ lúc nào đã rất nhanh chóng ngồi cạnh nó, để người nó tựa vào
mình. Lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của nó, hắn mỉm cười:
- Ryu, thế nào rồi?
Nó bây giờ đã mệt lắm rồi, gần như kiệt sức cứ thể tựa hẳn vào người hắn, lên tiếng:
- Thành công.
Ngay khi
thoát khỏi sự khống chế của hắn, Ray đã lập tức tiến đến bên cạnh cô em
gái của mình. Đỡ lấy Hinata, Ray vô cùng lo lắng:
- Hinata, Hinata.
Nó nhìn đứa con trai của mình, dịu dàng lên tiếng:
- Ray, đợi một chút Hinata sẽ tỉnh ngay.
Nó vừa dứt lời, trên chiếc cổ trắng ngần của Hinata chợt xuất hiện một bông hoa
tuyết trắng, sáng lên. Ánh sáng từ bông hoa tuyết dần dần tắt hẳn, chỉ
để lại trên cổ Hinata hình bông hoa tuyết.
Lúc này đây, Hinata cũng từ từ mở mắt ra. Thấy anh trai đang nhìn mình vô cùng lo lắng, Hinata khó hiểu lên tiếng:
- Anh... chuyện gì vậy?
Ray thở
phào nhẹ nhõm khi thấy Hinata không sao, ôm chặt em gái vào lòng trong
khi Hinata vẫn sững sờ vì không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì:
- Tốt rồi. Em không sao... là tốt rồi.
Nó và hắn nhìn hai đứa con của mình, mỉm cười đầy hạnh phúc.
Giờ thì
Ray đã hoàn toàn yên tâm nhưng chuyện lúc nãy, Ray không thể cho qua
được. Ray quay sang nhìn nó và hắn, sắc mặt vô cùng khó coi, lạnh giọng
hỏi:
- Con cần lời giải thích.
Hắn thản nhiên trước thái độ đứa con trai của mình, đáp lời:
- Đây là quà ta và mẹ con dành cho Hinata.
Ray nhíu mày, càng thêm khó chịu:
- Quà
sao??? Giải phóng toàn bộ mạch phép thuật cùng lúc như vậy mà gọi là quà sao??? Việc làm của cha mẹ đã có thể giết chết em ấy rồi đấy.
Hinata khó hiểu nhìn anh mình:
- Anh đang nói gì vậy??? Giết chết em là ý gì chứ?
- Để cha mẹ giải thích nào.
Không trả
lời câu hỏi của Hinata, nó quay sang nhìn con trai mình bằng ánh mắt dịu dàng. Ray vô cùng tức giận nhưng trước ánh mắt của nó, Ray cũng nguôi
ngoai phần nào, bất lực lên tiếng:
- Được, hai người hãy giải thích đi. Đừng để con phải thất vọng vì cha mẹ.
Nó mỉm cười, gật đầu với con trai mình. Hắn nhìn thẳng vào hai đứa con của mình, vô cùng bình tĩnh giải thích:
- Đúng như những gì con thấy, phép thuật mẹ con vừa sử dụng với Hinata cùng lúc
giải phóng mạch ma thuật trong người Hinata. Và... đối với một phù thủy, việc làm này chẳng khác nào giết chết họ.
Ray phẫn nộ nhìn cha mình nhưng vẫn yên lặng chờ đợi hắn nói tiếp. Còn Hinata, nghe đến đây, Hinata sững sờ tại chỗ, không thốt được lời nào.
Hắn tiếp tục:
- Nhưng... Hinata là
trường hợp đặc biệt. Hinata không dùng được phép thuật như một phù thủy
bình thường. Con bé có tài năng thiên về phép thuật trị thương và chính
xác hơn, Hinata là phù thủy thiên tài về trị thương với khả năng trị
thương vượt bậc.
Ngừng một lúc, hắn nói tiếp:
- Chính vì vậy, phép
thuật vừa rồi hoàn toàn sẽ không thể gây nguy hiểm cho Hinata mà ngược
lại, còn giúp ích cho Hinata. Ta và mẹ con sẽ không làm việc gì vô nghĩa và đặc biệt cũng sẽ chẳng làm gì gây hại cho con và Hinata.
Ray im lặng lắng nghe, lúc này lên tiếng:
- Ý cha là gì?
Hắn đáp, vô cùng bình thản:
- Về khả năng đặc biệt
của Hinata, ta và mẹ con đã cùng tìm hiểu suốt thời gian qua và đã tìm
ra được cách giúp con bé. Việc giải phóng mạch ma thuật này sẽ giúp phép thuật của Hinata lưu thông khắp toàn bộ cơ thể. Một khi phép thuật đạt
trạng thái cân bằng, năng lực tiên tri của Hinata sẽ trở nên dễ dàng
điều khiển hơn.
Ray lạnh lùng nhìn cha mình đáp:
- Đúng là phép thuật
trong cơ thể Hinata rất không ổn định. Khi năng lực tiên tri tìm đến, em ấy phải cân bằng được phép thuật trong cơ thể mình mới có thể chịu đựng và điều khiển được nó. Nhưng...
Ray khẽ quay sang nhìn Hinata lại quay lại nhìn thẳng vào cha mình:
- Cha mẹ có biết thông
thường một phù thủy bị giải phóng mạch ma thuật thì động mạch của họ sẽ
bị lượng ma thuật to lớn trong cơ thể chèn ép, bị tổn thương nặng và đặc biệt là còn gây đứt động mạch nữa. Cha mẹ không có chút gì lo lắng về
chuyện này sao?
Nó bật cười khiến Ray vô cùng khó hiểu. Nó lên tiếng:
- Con trai, con xem thường khả năng trị thương của em mình quá đấy. Và... con cũng xem thường phép thuật của mẹ sao?
Hắn tiếp lời nó, giải đáp thắc mắc trong lòng Ray:
- Cha mẹ tự tin làm
chuyện này thì chắc chắn việc xảy ra rủi ro là không có cơ may nào. Chỉ
cần xảy ra sơ suất, năng lực tự trị thương trong cơ thể Hinata sẽ tự
kích hoạt giải quyết vấn đề. Thêm vào đó, ánh sáng trắng xuất hiện ban
nãy chính là sức mạnh thanh tẩy của mẹ con, có thể giúp cho Hinata không đau đớn và đẩy nhanh tốc độ trị thương lên hết mức.
Ray cúi mặt, im lặng.
Những lời này... đều rất có lí. Rất rõ ràng, việc xảy ra sơ suất trong
quá trình nó dùng phép thuật này là không hề tồn tại.
Lúc này, Hinata mới lên tiếng:
- Vậy... bây giờ phép thuật của con...
Nó mỉm cười nhẹ với Hinata, dịu giọng:
- Mẹ đã rất cố gắng
nhưng vẫn không biết năng lực tiên tri đó phải làm sao mới điều khiển
được nhưng... tốc độ hồi phục vết thương của con đã được nâng cao. Không chỉ trị thương, con còn có thể... tái tạo tế bào.
- Có... có thể sao?
Hinata tròn mắt nhìn mẹ mình, ngờ vực hỏi lại. Nó gật đầu, đáp:
- Đúng vậy. Thêm vào đó, bình thường để trị thương cho người khác, con phải gánh lấy nỗi đau gấp 10 lần của người đó nhưng bây giờ, nỗi đau đó sẽ được giảm bớt, chỉ còn gấp đôi mà thôi.
Hắn lên tiếng:
- Đây là món quà đặc biệt ta và mẹ con dành tặng cho con, Hinata. Con thích chứ?
- Vâng.
Hinata tươi cười, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Rồi, Hinata chợt lên tiếng hỏi:
- Còn... năng lực tiên tri?
Nó quay sang nhìn hắn rồi khẽ thở dài, đáp:
- Mẹ không chắc lắm
nhưng mẹ đang có nghi vấn đó chính xác là năng lực điều khiển thời gian
và không gian. Nói đúng hơn, con có thể quay về quá khứ cũng như đến
được tương lai bằng năng lực này. Một loại phép thuật cổ xưa rất hiếm
người biết nhưng đã từng xuất hiện trong thành viên vương quốc huyền bí.
- Thật sao mẹ?
Ray vội vã hỏi lại. Nó gật đầu đầy chắc chắn:
- Phải. Trong vương quốc huyền bí lúc xưa có loại phép thuật này nhưng chỉ có vài người được
thừa hưởng sức mạnh này nên mẹ cũng chẳng biết nhiều về nó.
Hắn tiếp lời:
- Khi biết được điều
này, ta và mẹ con đã quyết định trở lại thế giới phép thuật để tìm hiểu. Có lẽ đâu đó trong thế giới phép thuật này vẫn còn những tài liệu của
vương quốc huyền bí viết về loại phép thuật này. Tìm được nó, chắc chắn
sẽ giúp ích rất nhiều cho Hinata.
Nó cũng gật đầu. Rồi, nó lấy trong túi ra một thứ gì đó nhỏ xíu, lẩm nhẩm câu thần chú, thứ đó
biến lớn lên, hóa thành một quyển sách. Nó đứng dậy, tiến đến chỗ
Hinata, đặt quyển sách vào tay Hinata:
- Con gái, đây là quyển
sách cấm, quyển sách dành cho công chúa của vương quốc huyền bí mà ngày
trước ta đã tìm được. Trong này cũng có vài thứ, tuy không nhiều nhưng
sẽ giúp ích được cho con trong việc điều khiển sức mạnh tiên tri.
Cầm lấy quyển sách trên tay, Hinata ngẩng đầu nhìn mẹ mình, đôi mắt long lanh xoáy sâu vào đôi mắt tím của nó:
- Là... của con sao?
Nó xoa đầu con gái mình, mỉm cười dịu dàng:
- Đúng vậy. Tuy vương
quốc huyền bí đã không còn, tất cả đã diệt vong nhưng... con vẫn là công chúa vương quốc huyền bí, vẫn là chủ nhân quyển sách này.
Nói rồi, nó hôn nhẹ lên trán con gái mình sau đó trở lại chỗ ngồi.
Khuôn mặt hắn có nét đăm chiêu, hắn đang phân vân không biết có nên nói hay không nhưng cuối
cùng cũng quyết định nói ra. Hắn lên tiếng:
- Ta... muốn hỏi hai con một chuyện.
Ray và Hinata đồng loạt hướng ánh mắt về phía hắn. Hinata đáp:
- Cha hỏi đi.
Ray cũng gật đầu, tỏ ý
hắn cứ hỏi. Nó cũng nhìn hắn khó hiểu, không biết... hắn muốn hỏi gì
đây. Hắn khẽ thở dài, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi:
- Ta và mẹ
con... từ bỏ mọi thứ ở thế giới phép thuật để có cuộc sống của riêng
mình. Chính vì vậy... hai đứa không được biết đến với thân phận là hoàng tử và công chúa, hai đứa... có thấy buồn không? Có trách ta và mẹ các
con đã quá ích kỉ không?
Ray và Hinata hết nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn nhau, ánh mắt có vẻ kì quái.
Nó cũng khá bất ngờ
trước câu hỏi của hắn nhưng... đó cũng là điều nó muốn biết. Liệu... nó
và hắn có quá ích kỉ hay không??? Lúc này đây, cả nó và hắn đều nhìn về
phía Ray và Hinata chờ đợi câu trả lời.
Nó lên tiếng:
- Hai con cứ trả lời thật lòng là được.
Hắn cũng gật đầu, đồng ý với nó.
Hinata và Ray vẫn nhìn
nhau, không nói gì trong khi nó và hắn đang vô cùng căng thẳng chờ đợi
câu trả lời. Đột nhiên, cả hai cùng bật cười. Nó và hắn vô cùng khó
hiểu. Ray lên tiếng:
- Cha sao hôm nay lại hỏi câu hỏi ngốc nghếch đến vậy cơ chứ??? Thật là buồn cười quá mà.
Hinata cũng cười không ngừng, tiếp lời anh trai:
- Đúng đấy. Công chúa,
hoàng tử gì chứ. Chúng con không cần. Sống cuộc sống như từ trước đến
giờ đối với con và anh Ray đã quá hạnh phúc, quá vui vẻ rồi. Liệu có
cuộc sống xa hoa nơi cung điện, được mang danh hoàng tử, công chúa thì
có còn được sống vui vẻ, tự do tự tại, thích làm gì thì làm nữa không?
Ray cũng lên tiếng nói tiếp:
- Quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn. Sống như những phù thủy bình thường tuyệt vời quá còn gì.
Nghe đến đây, nó và hắn
cũng nhìn nhau bật cười. Phải. Sao lại hỏi câu hỏi ngu ngốc vậy chứ???
Tiền bạc, danh lợi, địa vị đâu thể mua được hạnh phúc mà gia đình họ
đang có kia chứ!!!
Cả căn phòng lúc này ngập tràn trong tiếng cười.
Một lúc sau, Ray quay sang nhìn nó:
- Mẹ. Nếu con nhớ không lầm, mẹ đã nói... Hinata lúc này có khả năng tái tạo tế bào?
Nó gật đầu, đáp:
- Phải.
Nghe vậy, Ray liền quay sang nhìn em gái mình:
- Hinata, vậy... hãy thử năng lực đó ngay đi.
- Thử???
Cả nó và Hinata đồng thanh đáp lời trong khi hắn vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn đứa con trai của mình. Ray gật đầu, giải thích:
- Đúng vậy. Chuyện Elise lúc trước đã làm Hinata tổn thương rất nhiều, em ấy cũng đã rất đau khổ vì mái tóc của mình. Vậy... sao ngay bây giờ không thử năng lực mà mẹ
nói xem sao.
Hinata đã hiểu ý anh trai, tươi cười rạng rỡ:
- Mẹ... Vậy tóc con... có thể được phép thuật tái tạo trở lại như cũ đúng chứ?
Mái tóc bạch kim khẽ
sáng lên, cả nó, hắn và Ray đều chăm chú ánh mắt về phía Hinata. Ánh
sáng... mỗi lúc một mạnh dần và... kết quả đã xuất hiện.
Hinata mở mắt ra, đôi mắt long lanh vì hạnh phúc.
Dài rồi... đã dài trở
lại rồi. Mái tóc bạch kim của Hinata... đã không còn ngắn như trước nữa
mà đã dài như cũ rồi, hệt như Hinata chưa từng bị người khác dùng kéo
cắt đi mái tóc vậy.
Hinata hạnh phúc vô cùng, ôm chầm lấy anh trai:
- Trở lại rồi, trở lại rồi anh Ray.
Ray cũng ôm lấy em mình, vuốt ve mái tóc bạch kim của em gái:
- Anh... thực sự rất vui.
Căn phòng lúc này lại
ngập tràn trong niềm vui và hạnh phúc. Một ngày đầy ý nghĩa, một ngày mà cả Ray lẫn Hinata đều sẽ không thể nào quên bởi lẽ ngày hôm nay có quá
nhiều bất ngờ đến với hai anh em.