Hinata nước mắt đầm đìa, ánh mắt đầy đau khổ nhìn vào những sợi tóc bạch kim đang lần lượt rơi xuống.
- Không được. Không được.
Hinata
không ngừng lẩm bẩm trong miệng những từ này thế nhưng lời nói của
Hinata đã bị át đi hoàn toàn bởi tiếng cười man rợ đầy hả hê của Elise.
Chứng kiến Hinata thảm hại đến đáng thương như vậy, Elise càng lúc càng
thêm hài lòng, càng thêm vui vẻ, không thể ngừng cười.
Nước mắt
cứ tuông rơi lả chả, từng giọt, từng giọt rơi ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của Hinata rồi rơi xuống sàn nhà. Đau... Tim Hinata đang rất đau.
Bỗng.
Một âm
thanh dữ dội vang lên, cánh cửa bị đạp mạnh văng ra xa. Elise đang thích thú cắt đi mái tóc bạch kim của Hinata cũng phải dừng ngay động tác
lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía cửa.
Đáy mắt
Elise bất chợt dâng lên tia nhìn sợ hãi, cõi lòng cũng dậy sóng vì lo
lắng. Elise liếc mắt nhìn sang Hinata đang bị trói chặt, nước mắt rơi
khôn ngừng mà sắc mặt cũng trở nên tái méc. Elise vô thức lùi về phía
sau, chiếc kéo trên tay cũng được thả rơi tự do xuống đất. Cô ta nở nụ
cười vô cùng gượng gạo, lắp bắp:
- A... Anh... Anh Ray...
Ray từ lúc đạp cửa bước vào đã chẳng thèm để mắt đến Elise mà ánh mắt chỉ gián
chặt vào thân người bé nhỏ bị trói chặt đầy thảm hại cùng những giọt
nước mắt đau đớn trên khuôn mặt và đặc biệt... là những sợi tóc bạch kim đang rải rác trên sàn nhà.
Ray nhìn
cảnh tượng này mà ánh mắt vằn lên những tia máu đỏ ngòm, đôi tay siết
chặt lại, khắp người tỏa ra một thứ hàn khí vô cùng đáng sợ, hệt như có
thể đóng băng hoàn toàn không khí xung quanh. Ray vẫn nhìn chằm chằm vào cô em gái yêu quý của mình, gằng giọng:
- Cô dám làm vậy với Hinata???
- Em... em...
Elise lắp bắp sợ hãi, cố gắng lên tiếng thanh minh nhưng chưa kịp thốt lên đã phải sững sờ, chết lặng tại chỗ.
Ray ngay
khi vừa dứt lời nói của mình đã hệt như một tia chớp di chuyển nhanh đến không thể tin được đến trước mặt Elise. Mặt mày Elise trắng bệt vì sợ,
không còn lấy một giọt máu.
Elise theo phản xạ, lập tức tạo một quả cầu bóng tối phóng thẳng đến Ray đang đứng đối diện, thế nhưng, Ray chỉ nở nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ dành cho cô ta. Như vừa này, thoắt cái Ray đã biến đi đâu mất, quả cầu bóng tối
không đánh trúng được mục tiêu cần đánh mà bay trong không khí, đánh
thẳng vào tường tạo một lỗ hổng lớn.
Elise run sợ hoàn toàn.
Xét theo tình hình, Elise có thể tin chắc rằng Ray sẽ không tha cho cô. Elise... nhất định phải bảo vệ bản thân mình.
Cô ta dồn
hết sức lực, phóng ra hoàn loạt quả cầu bóng tối vào khắp căn phòng, cô
ta tin chắc rằng Ray chỉ ở đâu đó quanh đây, thể nào cũng sẽ bị đánh
trúng. Thế nhưng... hoàn toàn vô ích.
Thẹn quá
hóa giận. Elise quyết định sẽ nhắm thẳng vào Hinata. Dù sao cũng bị Ray
phát hiện, đã vậy thì có giết chết Hinata đi chăng nữa thì cũng chẳng
sao.
Nghĩ là
làm. Một quả cầu bóng tối cực lớn hiện hữu trên tay Elise, Elise nhìn
Hinata đầy căm thù rồi phóng nó về phía Hinata đang bị trói chặt, lên
tiếng đầy độc ác:
- Mày nên chết đi là vừa.
Thế nhưng, mọi chuyện không suôn sẻ như Elise tưởng.
Quả cầu bóng tối đầy
mạnh mẽ đó vừa mới rời tay Elise thì ngay lập tức nổ tung trong không
khí, đánh bật Elise ngã ra phía sau. Elise bất ngờ nhưng vẫn cố gắng
gượng người đứng dậy.
Một chuyện mà Elise không ngờ được nữa lại xảy đến.
Elise không thể di
chuyển thêm một bước nào nữa. Hoảng loạn nhìn xuống sàn nhà, Elise sững
sờ khi nhận ra rằng... sàn nhà dưới chân Elise... đã bị đóng băng. Không những vậy, chân Elise... cũng đang bị đóng băng và băng... đang lan dần ra, dường như muốn đóng băng cả người Elise.
Vô cùng sợ hãi, Elise
dùng phép thuật lửa để làm tan chảy băng nhưng vô ích. Đến cả lửa mà
Elise tạo ra... cũng đã bị đóng băng nốt. Elise thật sự rất kinh sợ, rốt cuộc... chuyện gì đang xảy ra???
Ở phía bên kia, Ray từ
đâu xuất hiện cạnh Hinata. Ray phất tay, dây trói tự động biến mất trong không khí không còn chút vết tích nào. Hinata ngã xuống, Ray nhanh
chóng chạy đến đỡ lấy em gái mình, ánh mắt đầy vẻ xót xa.
Hinata nằm trong vòng
tay ấm áp của anh trai mình cảm giác vô cùng an toàn, vô cùng bình yên
nhưng trái tim vẫn không thể ngừng đau nhói. Hinata khóc nhiều hơn, nỗi
uất ức trong lòng như đang muốn tuông trào hết ra trước mắt Ray:
- Anh à... em xin lỗi... xin lỗi...
Ray ôm lấy đứa em gái bé nhỏ vào trong lòng, càng thêm xót xa:
- Ngốc!!! Em có lỗi gì chứ?
Hinata lắc đầu, khóc nấc lên thành tiếng đầy nghẹn ngào:
- Lỗi của em... Em... em đã không thể bảo vệ được mái tóc của mình... em... em đã không giữ được lời hứa với anh... em...
Ray ôm chặt thêm đứa em gái yêu quý của mình vào lòng, không để Hinata nói thêm lời nào nữa.
Nước mắt của Hinata thấm ướt áo Ray, điều này càng khiến sự tức giận trong Ray được thể tuông trào.
Ray đưa ánh mắt sắc bén
đầy căm thù nhìn về phía Elise đang vô cùng khổ sở khi bị đóng băng
không thể di chuyển được. Ray nghiến răng, đay nghiến nhìn Elise:
- Khốn kiếp. Cô sẽ phải trả giá vì những việc đã làm với Hinata.
Nhận ra sát khí từ Ray, Elise càng thêm run rẩy, đôi mắt đẫm lệ. Elise không ngừng lên tiếng vang xin:
- Xin anh... em... en
biết lỗi rồi. Từ giờ... từ giờ em sẽ tránh xa cô ấy ra... Xin anh đấy... Hãy tha cho em lần này... chỉ lần này thôi.
Hinata nghe những lời này, hét lên đầy phẫn nộ:
- Cô có tư cách gì mà cầu xin anh ấy??? Cô không xứng đáng.
Elise vẫn cố tỏ ra đáng
thương nhìn Ray đầy mong đợi nhưng trong lòng đang không ngừng mắng
nhiếc Hinata vì dám nói những lời này với cô. Thế nhưng, Ray vẫn không
chút phân vân, vẫn ôm chặt lấy Hinata, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Elise
rồi nở nụ cười khinh bỉ:
- Cô... không có cơ hội nào đâu.
Elise như chết sững khi nghe những lời này.
Còn Ray, một tay vẫn ôm
chặt đứa em gái đang khóc lóc đầy ấm ức và đau khổ, một tay hướng về
phía Elise đang tái xanh mặt mày, trong miệng lẩm nhẩm câu thần chú gì
đó. Rồi, khi câu thần chú ngừng, Ray nắm chặt bàn tay lại:
- Đây là cái giá của cô.
Ray vừa dứt lời, Elise đã hét lên đầy sợ hãi và đau đớn:
- Không... Không...
Lớp băng lạnh cóng dưới
mặt đất nhanh chóng lan tới Elise. Cả người Elise nhanh chóng bị lớp
băng đó bao lấy, lạnh cóng. Thế nhưng, không chỉ có lạnh, những cơn đau
cứ theo đà cơ thể bị đóng băng mà xâm chiếm lấy Elise.
Mặc cô ta kêu gào, mặc
cô ta hoảng loạn, Elise cảm thấy cả cơ thể vừa lạnh cóng, vừa đau đớn
như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm vào. Không chỉ có vậy, cả cơ thể
Elise cũng bất động, hoàn toàn bị tê liệt.
Ray bây giờ chỉ chăm
chăm vào cô em gái bé bỏng đang nằm gọn trong lòng mình khóc nức nở. Cởi áo choàng khoác lên người em gái, Ray gạt đi những giọt nước mắt trên
khuôn mặt nhỏ, ánh mắt cũng đầy đau đớn:
- Xin em đấy... Hinata. Đừng như vậy mà!!!
Hinata nức nở:
- Em xin lỗi... anh Ray. Nhưng... em... em thực sự rất đau.
Ray càng thêm ôm chặt em gái mình, hệt như sợ rằng nếu nới lỏng vòng tay thì em gái mình sẽ biến mất:
- Em như vậy... anh còn đau gấp trăm lần.
Hinata hiểu chứ!!!
Hinata hiểu rất rõ nữa là đằng khác. Thế nhưng Hinata có cố gắng cách
nào cũng không thể kiềm được nước mắt. Có cố gắng cách nào Hinata cũng
không thể làm cho tim mình hết đau.
Thế nhưng... vì anh trai, vì người mà Hinata yêu thương nhất, Hinata... nhất định phải mạnh mẽ.
Cố gắng kiềm đi những tiếng nấc đau thương, Hinata nhìn anh trai mình:
- Hinata... là người mạnh mẽ.
Ray mỉm cười dịu dàng nhìn em gái, ánh mắt chứa đầy vẻ yêu mến lẫn tự hào:
- Phải. Hinata của anh rất mạnh mẽ.
Hinata cố nở nụ cười, ánh mắt di chuyển xuống nhìn những sợi tóc trên mặt đất:
- Tóc... của em...
Ray xoa nhẹ đầu Hinata rồi dịu dàng lên tiếng:
- Sẽ dài lại thôi. Thời gian sẽ khiến tóc em trở lại như cũ, có khi... còn đẹp hơn cũ rất nhiều lần.
Đáy mắt Hinata khẽ chùng xuống, Hinata lí nhí:
- Tóc em vậy... anh... có giận em không??? Anh... có ghét bỏ em không?
Ray mỉm cười nhẹ:
- Ngốc quá. Hinata lúc
nào cũng vô cùng xinh đẹp. Dù em có như thế nào thì em vẫn mãi là người
anh yêu thương nhất, vẫn là cô công chúa xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất
trong lòng anh.
Hinata gật đầu. Lời nói
của Ray đã giúp cho Hinata xoa dịu đi nỗi buồn trong lòng mình, tiếp
thêm cho Hinata sức mạnh. Hinata lúc này đã nguôi ngoai hơn nhiều rồi.
Nhìn anh trai mình bằng ánh mắt kiến định, Hinata lên tiếng:
- Em... rất muốn tóc mình trở lại như xưa và... em sẽ đợi, đợi đến ngày đó.
Ray gật đầu, mỉm cười. Rồi, Ray nhẹ nhàng bế Hinata lên.
Lúc này, Hinata mới nhìn về phía Elise đã bị đóng băng hoàn toàn, ánh mắt tuy căm thù nhưng vẫn
có chút tội nghiệp dành cho Elise. Hinata níu áo anh trai mình, hỏi:
- Anh... có mạnh tay quá không?
Ray nhìn Hinata, chỉ đơn thuần lắc đầu:
- Nếu không phải vì em thì anh đã giết chết cô ta rồi. Như vậy là quá nhẹ nhàng dành cho cô ta rồi đấy.
Hinata khẽ gật đầu:
- Vâng. Vậy thì cứ để cô ta cảm nhận sự đau đớn đó đi. Cô ta không xứng đang để anh phải giết
chết cô ta đâu. Làm vậy... chỉ khiến anh tự hạ thấp bản thân, làm bẩn
tay anh mà thôi.
Ray gật đầu rồi bế Hinata quay bước ra ngoài.
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh trai, Hinata vô cùng thoải mái và bình yên. Đôi mắt tím mệt mỏi nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ray nhìn đứa em gái đáng thương của mình đang chìm vào giấc ngủ sau bao mệt mỏi đành nhẹ thở ra, cố gắng bước đi thật chậm để Hinata ngủ thoải mái. Ray tự nhủ với lòng
mình rằng từ bây giờ nhất định sẽ không để Hinata đi một mình nữa, Ray
sẽ luôn bên cạnh Hinata, luôn bám sát Hinata để Hinata không gặp thêm
bất kì nguy hiểm nào tương tự hôm nay.
Ánh nắng dịu dàng chíu
lên thân người Ray và Hinata, gió cũng nhẹ nhàng thổi, hệt như sợ nếu
thổi mạnh sẽ làm cô gái kia thức giấc.