Nghe những lời nói thốt ra từ Elise, anh và Saphia cả hai đều nhíu mày tỏ vẻ khó
chịu. Chuyện mà Elise nói... liệu có thể xảy ra sao??? Nếu là đang nói
về một người nào đó thì anh và Saphia có thể sẽ tin những lời Elise nói
thế nhưng... người mà Elise đang buộc tội là Hinata, chính xác là
Hinata. Những lời này rõ ràng là nói dối trắng trợn.
Anh và Saphia thật sự không ngờ một tiểu thư tự cho mình là danh giá như Elise lại gian xảo và dối trá đến vậy.
Hinata
ganh tị với sự danh giá của Elise và các tiểu thư khác sao??? Có cần
thiết không khi thân phận thật của Hinata chẳng tầm thường chút nào,
ngược lại còn vượt xa hẳn Elise và những người kia? Chẳng có lí do gì để Hinata phải ganh tị hay đố kị cả khi bản thân Hinata là con gái của hai phù thủy vĩ đại của thế giới phép thuật, là con gái của hoàng tử vương
quốc bóng tối và công chúa của vương quốc huyền bí.
Nghĩ đến
đây, cả anh và Saphia không ngừng cười nhạo cô gái dối trá kia. Cũng may là nó và hắn đã bảo Ray và Hinata che giấu thân phận, nếu không thì
chắc anh và Saphia cũng chẳng thể biết được bản chất của Elise.
Đến anh và Saphia cũng thầm cười nhạo trong lòng thì dĩ nhiên lời nói dối của
Elise cũng là một trò cười không hơn không kém đối với Ray. Ray điềm
nhiên như không, chỉ đơn thuần hỏi lại:
- Là vậy sao?
Thấy Ray
lên tiếng hỏi lại mình, Elise thầm nghĩ trong lòng chắc chắn Ray sẽ phải tin tưởng cô ta. Elise nhìn Ray, rưng rưng nước mắt, lên tiếng đáp lời, trong giọng nói chứa đựng vô vàn uất ức:
- Đúng
vậy, anh Ray. Hinata, cô ta thật sự rất ghê gớm. Trông cô ta có vẻ hiền
lành như vậy, đáng yêu như vậy nhưng lại vô cùng độc ác và giả tạo. Em
đã nhìn lầm cô ta, cả anh cũng vậy.
Ray vẫn im lặng xem Elise diễn trọn vở kịch của mình:
- Em thấy cô ấy đứng ở đài phun nước một mình nên rủ những vị tiểu thư khác đến trò chuyện với cô ấy. Ai ngờ...
Nước mắt Elise bắt đầu tuông trào, Elise nghẹn ngào:
- Ai
ngờ... cô ta bắt đầu lộ bản chất thật của mình. Cô ta... cô ta... cô ta
nói chúng em chỉ là những kẻ ăn bám gia đình, ỷ vào quyền lực của gia
đình, khinh miệt chúng em. Đã vậy... đã vậy cô ta còn tấn công chúng em.
- Không phải vậy sao?
Elise đang gạt những giọt nước mắt, nghe được những lời Ray nói thì hành động chợt khựng lại, nhìn Ray khó hiểu:
- D... Dạ???
Ray không thèm nhìn Elise, thản nhiên đáp lời:
- Cô và lũ bạn của cô chẳng phải đang sống bám vào quyền lực của gia đình, ỷ vào đó để làm loạn hay sao?
Elise sững sờ, không thốt nên lời. Trong khi đó, các đại thần và cha Elise vô cùng tức giận, cha Elise gầm lên:
- Thằng nhãi ranh, mày nói gì?
Ray lẳng lặng nhún vai:
- Các người chắc không tệ đến nổi không hiểu những lời tôi nói.
Lúc này, anh mới lên tiếng:
- Được rồi.
Ngừng một lúc, anh nói tiếp:
- Ta không tin những lời Elise nói.
Tất cả mọi người trong đại điện đều sững sờ, riêng chỉ có Ray vẫn thản nhiên như không. Cha Elise vội lên tiếng:
- Quốc vương, mọi chuyện chẳng phải đã quá rõ ràng sao??? Elise làm sao có thể nói dối kia chứ???
Saphia liền lên tiếng:
- Chuyện Hinata ganh tị với danh phận các vị tiểu thư đây là không thể xảy ra, bởi vì...
Không để Saphia nói hết câu, Ray đã lạnh lùng chen vào:
- Có phải nói dối không, thử rồi sẽ biết.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Ray, không ai biết rốt cuộc câu nói của Ray là có ý gì.
Bản thân Ray cũng chẳng
muốn cũng như chẳng có ý định giải thích cho mọi người hiểu. Ray lạnh
lùng tiến đến phía Elise, ngồi xuống mặt đối mặt với Elise. Hành động
này của Ray khiến Elise ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt, trái tim cũng đập
lên rộn ràng.
Ray vẫn lạnh như băng,
ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt Elise. Lúc này, trong lòng Elise dâng lên
một cảm giác... rất kì lạ, có chút gì đó hoảng sợ. Thế nhưng, Elise
không thể tránh ánh mắt của Ray, đôi mắt ấy như có sức hút kì lạ khiến
Elise dù không muốn cũng phải nhìn vào.
Ray lên tiếng:
- Giờ thì Elise, cô nói xem, là Hinata đã gây sự với cô và sỉ nhục cô?
Lúc này đây, Elise rất
muốn một mực khẳng định điều đó với Ray và mọi người, thế những chẳng
hiểu sao lời nói của Elise lại hoàn toàn trái ngược:
- Không phải.
Tất cả sững sờ nhìn
Elise chằm chằm. Trong khi đó, Elise hoàn toàn không thể tin được vào
những gì mình vừa nói, rõ ràng Elise muốn nói là đúng như vậy, thế nhưng tại sao lại nói ra sự thật kia chứ.
Ray khẽ nở nụ cười như có như không, tiếp tục chất vấn:
- Sự việc thức ra là ngược lại, là cô và bạn cô đến gây sự trước và lên tiếng sỉ nhục Hinata lẫn gia đình em ấy?
"Không phải, không phải
như vậy. Là con nhỏ Hinata đó, chính nó đã khinh miệt những người quyền
quý như chúng em, cô ta ganh tị với chúng em và đã tấn công chúng em." - trái tim Elise kêu gào, lí trí muốn nói ra những lời này thế nhưng
không được, những lời Elise nói lại một lần nữa trái ngược với suy nghĩ
của mình:
- Không sai chút nào. Cô ta đáng bị như thế. Kẻ hạ tiện như cô ta và gia đình cô ta đáng bị sỉ nhục như vậy.
Cả đại điện im lặng,
sững sờ trước lời nói của Elise. Trước những lời này, người kích động
nhất là cha Elise. Ông ta vô cùng giận dữ, hung hăng tiến đến cạnh Ray,
đẩy Ray ra xa rồi quát lên:
- Thằng nhãi ranh, rốt cuộc mày đã làm gì khiến con gái cưng của ta nói ra những lời nói đó???
Rồi, ông ta quay sang con gái mình:
- Elise, con tỉnh táo lại đi. Sự thật là con nhỏ kia mới là kẻ xấu, mới là kẻ gây sự trước. Con tỉnh táo lại, nhớ lại đi.
Ray khẽ nở nụ cười nhếch mép, mặt kệ những lời nói đầy kích động của cha Elise, Ray tiếp tục hỏi:
- Giờ thì kẽ rõ sự thật đi.
Elise đưa ánh mắt van
nài, cầu cứu nhìn cha mình, thế nhưng cả ông ta cũng đành bất lực. Elise không muốn nói ra sự thật, Elise muốn che giấu hành động xấu xa của
mình thế nhưng lại không thể điều khiển được lời nói của mình nữa. Từng
diễn biến sự việc cứ thế được Elise kể ra, từng lời nói, từng lời đùa
cợt, sỉ nhục của Elise và đám tiểu thư dành cho Hinata cứ thế được Elise tường thuật lại vô cùng rõ ràng.
Tất cả lại một lần nữa chìm vào im lặng. Im lặng vì kinh ngạc, im lặng vì quá ngỡ ngàng trước sự thật.
Cha Elise nghe những lời con gái mình nói cảm thấy vô cùng xấu hổ, đôi tay siết chặt, run run.
Chính cả Elise cũng không thể tin được bản thân lại ngu ngốc đến mức tự
nói ra việc xấu của bản thân. Elise thực sự không biết rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì, tại sao Elise không thể điều khiển lời nói của mình.
Sự việc đã quá rõ ràng.
Anh và Saphia vô cùng phẫn nộ trước những gì Elise đã nói. Lên tiếng sỉ
nhục người khác như vậy thì dù là sỉ nhục ai đi chăng nữa cũng không thể tha thứ được. Chưa nói đến người mà bọn họ dám to gan sỉ nhục hôm nay
chính là những người bạn thân nhất của anh và Saphia, là những phù thủy
vĩ đại, những phù thủy đã không quản hy sinh bản thân cứu lấy vương quốc phép thuật, là người đã đem lại sự yên bình thực sự, thống nhất thế
giới phép thuật như hôm nay.
- Giờ thì sự thật đã quá rõ ràng.
Anh lúc này đã thực sự vô cùng tức giận, lộ rõ cả trong giọng nói.
Elise bắt đầu thấy sợ
hãi lắm rồi, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này kia chứ??? Cha
Elise run run siết chặt bàn tay lại, không tin được mọi chuyện đã được
mình dàn xếp chu đáo như vậy lại thành ra thế này. Ông ta thực sự không
thể tin được.
Thẹn quá hóa giận. Cha
Elise lúc này quay sang Ray nhìn bằng ánh mắt đầy căm thù. Ông ta lập
tức lao tới, nắm mạnh cổ áo Ray, vô cùng kích động:
- Thằng khốn. Mày đã giở trò gì?
Thấy hành động này, anh và Saphia lập tức đứng bất dậy:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Ai nấy đều lo lắng cho
sự an toàn của Ray lúc này, thế nhưng bản thân Ray lại vô cùng bình
thản, bình thản một cách đáng sợ. Ray chỉ khẽ nhếch mép cười:
- Phép thuật của tôi và ông, liệu của ai nhanh hơn nhỉ?
Cha Elise giật bắn
người. Tất cả mọi người trong đại điện nghe lời Ray nói mới bắt đầu để ý đến tình hình trước mắt, ai nấy đều hết thảy bất ngờ xen lẫn ngỡ ngàng
không thốt nên lời. Đến cả Elise cũng tròn mắt nhìn cha mình và Ray đầy
kinh ngạc và không kém phần hoảng loạn.
Đáy mắt cha Elise thoáng tia hoảng loạn. Ray vẫn dửng dưng, nhìn thẳng vào cha của Elise đầy thách thức.
Ngay lúc này đây, mọi
người đang chứng kiến một cảnh tượng hết sức đáng kinh ngạc. Cha Elise
đang nắm lấy cổ áo của Ray, đầy tức giận chuẩn bị sử dụng phép thuật tấn công Ray. Trong khi đó, trên tay Ray là một thanh kiếm băng vô cùng sắc nhọn, lưỡi kiếm không ngần ngại đang chĩa thẳng vào ngực cha của Elise, chỉ cần ông ta nhích tới một chút, lưỡi kiếm sẽ thuận thế đâm thẳng vào tim.
Nhận ra
tình hình bản thân đang vô cùng bất lợi, cha Elise buộc lòng buông Ray
ra. Ray khẽ nở nụ cười mỉa mai, phủi phủi áo mình hệt như chiếc áo vừa
dính phải thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.
Cha Elise quay sang nhìn anh và Saphia, quỳ thụp xuống đất, bộ dạng tỏ ra vô cùng đáng thương:
- Quốc vương, hoàng hậu. Xin hai người minh xét, chắc chắn thằng nhóc kia đã giở thủ đoạn hay
dùng phép thuật gì đó để điều khiển con gái thần nói những lời giả dối
như vậy. Hai người cũng thấy, vừa rồi tên nhóc đó đã làm gì. Quả thực là một sự xúc phạm to lớn đối với thần.
Anh không nhìn ông ta lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Ray đầy yêu mến rồi nhàn nhạt đáp lời:
- Rõ ràng là ngươi tấn
công Ray trước, thằng bé là tự vệ chính đáng mà thôi. Còn nữa, Elise đã
thú nhận rõ ràng như vậy rồi còn gì. Nếu thằng bé Ray dùng phép thuật gì ép buộc Elise nói như vậy thì chẳng lẽ những phù thủy ở đây lại kém cỏi đến mức không nhận ra được hay sao?
Những lời nói này của
anh khiến tất cả những người có mặt trong đại điện đều đồng tình, bọn họ không ngừng bàn tán về Elise, về sự xấu xa của cô ta. Elise cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng lại không thốt lên được một lời phủ nhận nào. Mà cơ
bản là cô ta cũng chẳng dám mở miệng nói bởi lẽ cô ta sợ lại một lần nữa cô ta nói những lời không nên nói, những lời gây bất lợi cho bản thân
cô ta và cho gia đình cô ta.
Lúc này, Saphia lên tiếng khiến cả đại điện đều im lặng:
- Từ đầu đến giờ, các vị đại thần không ngừng lên tiếng đòi sự công bằng. Giờ sự việc đã quá rõ
ràng, chúng ta cũng nên thực hiện yêu cầu của các đại thần vậy.
Nói rồi, Saphia khẽ nở
nụ cười mỉa mai nhìn đám đại thần đang cúi gầm mặt vì xấu hổ. Biết tình
thế thực sự bất lời, đám đại thần kia vội vã lên tiếng:
- Thưa quốc vương, hoàng hậu. Thực ra thì... bọn trẻ chỉ vì quá nông nổi nên mới làm như vậy
thôi. Chúng thần nghĩ... chuyện này cho qua là được rồi, không cần làm
cho lớn để rồi lại gây mất tình cảm bạn bè của chúng.
Saphia nhếch mép cười khinh bỉ. Anh nhìn hết thảy một lượt, lên tiếng đầy uy quyền:
- Ta không nghĩ sẽ cho qua chuyện này như vậy.
Ngừng một lúc, anh nói tiếp:
- Các vị tiểu thư nhà
các ngươi dám gây sự, làm loạn ở cung điện, nếu cho qua thì chẳng phải
sẽ có tình trạng tương tự tiếp diễn sao?
Tất cả đều im bặt, không khí như ngừng đọng bởi lời nói của anh:
- Tất cả các ngươi đều
bị giáng đi một bậc, còn các vị tiểu thư nhà các ngươi sẽ phải ở nhà
chịu phạt trong một tuần. Riêng Elise...
Anh hướng mắt nhìn về phía Elise rồi dõng dạt lên tiếng:
- Elise không xứng đáng
học ở một lớp cấp cao như thế trong Witchard. Elise phải chuyển xuống
học lớp trung cấp dành cho những phù thủy bình thường và phải tự kiểm
điểm vì đã khinh thường người khác.
Tất cả mọi người ngỡ
ngàng vì hình phạt của anh. Thế nhưng, không ai lên tiếng phản đối mà
đồng loạt cúi đầu chấp nhận. Riêng Elise, cô ta vẫn còn quá ngỡ ngàng,
không ngờ sự việc lần này lại nghiêm trọng đến vậy. Elise thật không ngờ chỉ vì một con nhỏ tầm thường như Hinata mà cuộc đời Elise lại trở nên
thảm hại như vậy. Nhất định... nhất định Elise sẽ trả thù Hinata, sẽ
không để yên cho Hinata.
Hình phạt đã xong, anh ra lệnh cho tất cả trở về nhà của mình. Khi trong đại điện chỉ còn anh, Saphia và Ray, anh mới lên tiếng:
- Ray, con có bất mãn gì với hình phạt ta dành cho họ không?
Ray cúi đầu tỏ ý chào anh và Saphia rồi lạnh nhạt đáp lời:
- Người nhân từ thật đấy.
Rồi Ray quay bước đi, thẳng hướng đến nơi Hinata đang nghỉ ngơi, không quên nói thêm một câu:
- Nếu là con thì sẽ
không chỉ đơn giản như vậy đâu. Con nghĩ chắc người cũng có lí do để xử
lí như vậy, nên con sẽ tạm chấp nhận. Nhưng con cũng nghĩ người nên nói
với bọn họ rằng...
Dừng lại một lúc, Ray không nhìn anh và Saphia mà nhàn nhạt nói tiếp, đầy vẻ đe dọa:
- Nếu con lần sau, con sẽ không ở đây nói chuyện với họ, chờ người giải quyết đâu mà chính con... sẽ khiến chúng phải trả giá.
Nói xong những lời trong lòng, Ray cứ thế tiếp tục bước đi.