Những lời nói của Yukino thật sự lạnh giá, ánh mắt lạnh lùng quét qua Hinata
và Yuu rồi xem như không nhìn thấy gì, hững hờ, vô tình. Yuu toang cất
tiếng thì Hinata đã níu lấy áo Yuu, lắc đầu ngầm tỏ ý không cần nói gì
nữa. Hinata tiến đến gần hơn với Yukino, cung kính cúi người chào rồi
nói lời cuối cùng trước khi rời đi:
- Thật hay giả, đúng hay sai, nên làm hay không nên làm, tin chắc người đã có đáp án.
Nói rồi, không cần biết Yukino có đáp lại hay không hay có bất kì biểu hiện nào không, Hinata đã quay người mỉm cười với Yuu rồi cất lời:
- Chúng ta đi thôi.
Yuu khẽ đưa mắt nhìn Yukino vẫn lạnh lùng không thèm liếc nhìn họ một cái ở ngay phía trước rồi gật đầu với Hinata, thoắt cái cả hai đã bước ra
khỏi cánh cửa. Biết rằng Hakai không ở đây thì chắc chắn phép thuật dịch chuyển đã có hiệu quả trở lại, Yuu theo lời Hinata dịch chuyển đến địa
điểm tiếp theo, cả hai đã nhanh chóng biến mất.
Ở khu rừng phía xa cung điện, Yuu và Hinata đang dừng chân tại nơi đó. Yuu nhìn Hinata, ánh mắt tỏ ra có lỗi:
- Xin lỗi Hinata, đến đây anh đã hoàn toàn kiệt sức rồi.
Hinata ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Vẫn là bầu trời xanh bao la, vẫn là mây
trắng trôi lửng lờ nhưng mọi thứ xung quang đều hỗn loạn, tiêu điều. Khu rừng rộng lớn này giờ trông thật xơ xác, tiêu điều. Ở phía xa xa, khói
bụi mịt mù. Cả Yuu và Hinata đều đồng thời có thể cảm nhận được một trận chiến ác liệt đang diễn ra ở nơi đó. Và hướng đó, chính xác là hướng
thẳng đến cung điện.
Lúc này, Hinata quay đầu nhìn Yuu:
- Không phải lỗi của anh, đến được đây là tốt lắm rồi.
Ngừng một lúc, Hinata lại tiếp:
- Qua khỏi khu rừng này là đến được cung điện phải không?
Yuu nhanh chóng gật đầu. Hinata mỉm cười:
- Vậy là tốt rồi, chúng ta mau đến đó thôi.
Hinata quay người, nhanh nhẹn bước theo lối mòn dẫn đến cung điện. Tuy nơi đây hoang tàn vì cuộc chiến nhưng lối mòn này vẫn còn có thể nhìn thấy được và vẫn đi theo được. Thế nhưng, Hinata chỉ vừa bước được hai bước, cổ
tay đã bị Yuu giữ lại. Hinata bất ngờ, quay người nhìn Yuu bằng ánh mắt
đầy tò mò, chỉ thấy Yuu lúc này đang đăm chiêu gì đó, có vẻ suy nghĩ rất lung.
Hinata chưa kịp cất tiểng hỏi thì đã thấy dường như lực ở
cổ tay mình tăng lên khiến nơi cổ tay hơi đau. Yuu lúc này mới lên
tiếng:
- Mọi chuyện sẽ như thế nào hả Hinata? Em... đang tính làm gì vậy?
Hinata hơi sững sờ. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hinata mới mỉm cười nhẹ đáp:
- Anh biết gì không Yuu. Em là phù thủy thời không, em có thể nhìn trước
được tương lai. Em biết được Hakai sau khi hồi sinh cho đại phù thủy
Yukino sẽ tiến hành tiêu diệt toàn bộ thế giới phép thuật. Nơi đầu tiên
Hakai tiêu diệt chính là nơi ở phía sau khu rừng này, là cung điện phép
thuật cũng tất cả mọi người ở đó.
Giọng Hinata có vẻ ngập ngừng, Hinata vẫn còn chút do dự nhưng cuối cùng cũng nói ra:
- Nhưng mà... ngoài việc Hakai sẽ đến tấn công nơi đó ra, những thứ còn
lại, tương lai phía trước hoàn toàn... là một màu trắng. Em... không
thấy được gì cả.
- Trong lúc em ngủ say để hồi sức, em... đã biết được những điều mà bản
thân nên làm và em sẽ thực hiện điều đó vì em tin rằng... đó là đúng
đắn.
Yuu nhíu mày, giọng chất vấn:
- Em muốn làm gì với tình trạng như hiện giờ?
Hinata chưa kịp phản ứng thì đã thấy Yuu xoay lưng lại với mình, ngồi xổm xuống. Yuu ra hiệu:
- Lên nào!
Hinata vẫn đứng đó như trời trồng. Yuu quay mặt hướng về Hinata, giọng hối thúc:
- Nhanh lên, em muốn đến cung điện kia mà. Em nghĩ sức lực của em hiện
giờ có thể chịu nổi nếu tự mình băng qua khu rừng này sao?
Hinata vẫn im lặng nhưng lúc này đã ngoan ngoãn tiến đến để cho Yuu cõng. Yuu
đững dậy, thong thả cõng Hinata trên lưng, đi theo lối mòn băng qua khu
rừng để tiến vào cung điện. Mãi khi đã đi được một quãng dài, Hinata mới e dè hỏi:
- Anh... biết rồi sao?
Yuu trầm ngâm một lúc rồi mới đáp:
- Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không biết gì cả.
- Vậy...
Hinata ngập ngừng. Yuu có thể hiểu phần nào suy nghĩ lúc này của Hinata, thủng thẳng cất lời:
- Em hãy tập trung hồi phục sức mạnh đi. Anh không biết em muốn làm gì và sẽ làm gì nhưng... nếu em tin tưởng vào điều đó, anh cũng sẽ tin tưởng. Anh sẽ luôn luôn ủng hộ em, luôn luôn tin tưởng em.
Hinata cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc thật mạnh mẽ, thật lạ, đáp:
- Cảm ơn anh, Yuu.
Yuu khẽ thở dài:
- Nhưng... hứa với anh một chuyện. Được chứ?
- Là chuyện gì?
- Em phải an toàn, nhất định phải an toàn và phải sống thật tốt.
Hinata im lặng trước lời này của Yuu, trong lòng hỗn độn những suy nghĩ. Đến cuối cùng, Hinata gật đầu:
- Em hứa.
Yuu mỉm cười. Chỉ cần có lời hứa này, Yuu sẽ không còn bất kì lo lắng nào
nữa. Yuu biết rõ tình trạng hiện tại của Hinata, nhưng Yuu cũng càng
hiểu rõ bản thân không thể ngăn cản quyết định của Hinata nên Yuu chỉ có thể ở bên giúp đỡ Hinata và ủng hộ Hinata như thế này.
Cả hai
đang càng lúc càng đến gần hơn với cung điện, nơi trận chiến kịch liệt
đang diễn ra. Khi sắp ra khỏi khu rừng, Hinata nói với Yuu:
- Không biết sẽ ra sao nhưng... sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, em có chuyện này muốn nói với Yuu.
Yuu im lặng rồi gật đầu:
- Được. Anh... cũng có chuyện muốn nói với em vào lúc đó.
Lúc Yuu và Hinata đến nơi, cảnh tượng thật sự rất hỗn loạn, có thể thấy rõ
Hakai vẫn giành lợi thế về phần mình nhưng bản thân hắn ta cũng bị tổn
hại không ít.
Hai quả cầu hắc ám của Hakai đã được các phù thủy
hợp lực giải quyết thành công. Thế nhưng cũng chính vì chúng mà gần như
toàn bộ những phù thủy còn đứng vững từ trước đó đã kiệt sức hoàn toàn,
lúc này chẳng thể chiến đấu nổi. Cả Gin và Kai cũng tiêu hao một lượng
lớn phép thuật, tuy còn trụ vững để chiến đấu tiếp nhưng cũng chẳng thể
trụ được lâu.
Trận đấu giữa Hakai cùng anh và Saphia. Saphia đã
dốc toàn bộ sức lực, lúc này chẳng thể chiến đấu nổi nữa mà chỉ còn mình anh cầm cự. Vì sử dụng quá nhiều phép thuật, Hakai đã yếu hơn trước nên cũng không hoàn toàn vượt mặt anh cùng Saphia nên cũng bị trúng đòn tấn công. Mặc dù vậy, đó cũng chỉ là những vết xây xác ngoài da, không có
vết thương nào nặng, vẫn còn dư sức để tiêu diệt thế giới phép thuật
này.
Có vẻ hai quả cầu hắc ám đã biến mất cộng thêm bản thân lại
có thể bị thương như thế này đã khiến Hakai không còn kiên nhẫn nữa mà
trở nên giận dữ hơn. Hakai hừ lạnh, cất giọng đầy băng lãnh:
- Lũ phiền phức. Nhưng... đến đây kết thúc được rồi.
Nói rồi, trên tay Hakai xuất hiện thanh kiếm màu đen tràn đầy sức mạnh hắc
ám, lao thẳng về phía anh. Mục tiêu của hắn lúc này chính là tiêu giết
kẻ cản đường là anh trước sau đó mới xử lí đám còn lại.
Anh dồn
hết phép thuật của mình đỡ lấy thanh kiếm của Hakai và tìm cơ hội phản
công. Thế nhưng hiện thời sức mạnh hai bên rất chênh lệch, anh không
biết bản thân có thể cầm cự đến lúc nào.
- Hakai, hãy kết thúc tất cả đi.
Từ xa, Hinata hét lên khiến Hakai chú ý, lúc này hắn mới nhận ra sự hiện
diện của Hinata tại nơi đây. Hakai nhíu mày. Ngay khoảng khắc hắn ta
phân tâm, Yuu cũng đã dùng toàn bộ sức mạnh còn lại của mình tấn công
đến phía của Hakai. Hakai phản ứng cũng rất nhanh, né đòn rất chuẩn xác, đồng thời bậc nhảy lui về sau. Vậy là anh đã an toàn qua khỏi mối nguy
hiểm này.
Hakai liếc mắt nhìn về phía Hinata, ánh mắt sắc bén, giọng nói càng sắc bén hơn:
- Ngươi đến tận đây sao?
Trong thâm tâm Hinata cảm thấy thật sợ con người này. Hít một hơi sâu, Hinata cất lời:
- Hãy kết thúc tất cả mọi chuyện đi, hãy đến nơi mà ngươi thuộc về.
Hakai bật cười, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng:
- Chuyện này chỉ có thể kết thúc khi ta hoặc các ngươi, một trong hai bên phải biến mất.
Nói rồi, Hinata có thể cảm nhận rõ sát khí từ Hakai. Phép thuật của Hakai
tăng lên một cách đột ngột, mặt đất rung chuyển dữ dội. Hakai hét lên:
- Ta không muốn kéo dài với các ngươi nữa. Hãy biến mất hết đi.
Nói rồi, một quả cầu phép thuật khổng lồ rực rỡ như một quả cầu lửa hiện
hữu ngay trên Hakai, quả cầu ấy đang hấp thu phép thuật của Hakai, to
dần, to dần lên.
- Hãy cố gắng chống lại nó.
Anh lúc này ra lệnh cho mọi người cùng nhau cố gắng cầm cự trước sức mạnh kinh khủng này.
Hakai bật cười:
- Các ngươi nghĩ các ngươi cản được nó sao?
Nói rồi, Hakai lại liếc nhìn sang Hinata, nói tiếp:
- Mau xuống địa ngục hết đi.
Lời vừa dứt, quả cầu khổng lồ ấy đã di dời khỏi vị trí, thẳng tiến vào
những phù thủy nơi đây, tỏa ra sức mạnh đáng sợ. Không chỉ có vậy, theo
bước di chuyển của quả cầu phép thuật, chúng lại phân tán ra thành những quả cầu phép thuật khác và bay đi tứ phía. Có thể thấy lần này thế giới phép thuật sẽ bị hủy diệt.
Mọi người cố gắng cùng nhau ngăn cản, Yuu lúc này che chắn trước mặt Hinata, bảo vệ cho Hinata. Còn Hinata,
trong lúc đang định lao đến để cố gắng làm một điều gì đó thì đột nhiên
lại dừng bước, quyết định đứng tại chỗ và tin tưởng vào năng lực của
mình.
Hakai lại gia tăng sức mạnh hết cỡ cho những quả cầu phép
thuật, lúc này chúng bắt đầu được phóng đi với tốc độ thật nhanh. Tình
hình hiện thời đang vô cùng căng thẳng.
Đột nhiên.
Tất cả
mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, cả Hakai cũng không ngoại lệ. Duy chỉ
có Hinata, trên môi hé nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.
Một người
bước tới, đi ngang qua Hinata và Yuu. Lúc đi ngang qua, tay còn khẽ đặt
trên vai Hinata, ánh mắt thấp thoáng nụ cười thật đẹp, Hinata cũng mỉm
cười đáp lại. Theo sau người đó chính là Toshiro.
Hakai sững sờ, khó khăn lắm mới thốt được nên lời:
- Yu... Yukino?
Yukino vẫn không đáp mà cứ thế tiến đến gần hơn với Hakai. Khi còn cách Hakai
chừng 5 mét, Yukino mới dừng lại, đưa tay phải lên vẽ một vòng tròn phép thuật kì lạ trên không trung. Ngay sau khi ánh sáng từ vòng tròn phép
thuật đó sáng lên, cảnh tượng hiện tại thật đẹp đẽ, hệt như tuyết rơi.
Lúc vừa rồi, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hinata đã cho thời
gian xung quanh các quả cầu phép thuật đang phân tán của Hakai dừng lại
trong vòng vài giây. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, Yukino đã đóng
băng toàn bộ những quả cầu phép thuật đó lại và khiến chúng lơ lửng trên không trung. Ngay khi vòng tròn phép thuật được hoàn thành, những quả
cầu ấy đã vỡ ra như những mảnh pha lê, rơi xuống mặt đất tạo nên một màn hệt như tuyết rơi trông vô cùng đẹp mắt.
Khi đã hoàn thiện phép thuật, Yukino mới nhìn vào mắt Hakai, cất giọng rất nhẹ nhàng:
- Hakai, anh... đã như lời tiên tri rồi sao?
Hakai im lặng nhìn Yukino, ánh mắt dâng trào nỗi xót xa. Yukino cười, một nụ cười buồn. Yukino nói:
- Hakai, ngày đó em và Ryota giúp anh, ngày đó em chịu thay anh nhát kiếm ấy, ngày đó em dùng toàn bộ phép thuật của mình truyền cho anh và chấp
nhận từ bỏ sinh mạng của mình không phải vì em mong chờ ngày này sẽ xảy
đến.
Vẻ mặt Yukino vẫn bình thản nhưng ánh mắt lại biểu lộ rất rõ sự đau đớn, trong lòng cũng rất đau. Nếu quan sát kĩ, có thể thấy khi
nói những lời này, đôi vai Yukino khẽ run run, đôi tay cũng siết chặt
lại đầy run rẩy. Giọng của Yukino có chút lạc đi, Yukino tiếp:
-
Em chấp nhận hy sinh vì anh ngày đó là vì em muốn anh phải tiếp tục
sống. Anh phải sống để chứng tỏ rằng lời tiên tri khi ấy của Yui là sai
chứ không phải để anh trở thành kẻ như lời Yui tiên đoán. Vậy... anh có
nghĩ vì sao Ryota lại phong ấn anh bằng chính sinh mạng mình hay không?
Yukino đã có phần xúc động, khóe mắt cũng hoe đỏ:
- Em tin chắc vì cậu ấy cảm thấy bản thân có lỗi khi đã đến trễ, để em
phải chết, để anh phải thành ra như vậy nên cậu ấy mới dùng sinh mạng
của mình phong ấn cùng anh. Thứ cậu ấy muốn là truyền đạt cảm xúc của
mình đến với anh, để linh hồn anh có thể trở lại là Hakai đúng nghĩa chứ không phải để anh sau khi được giải phong ấn lại thành ra như bây giờ.
Yukino nhắm mắt lại, đôi tay siết chặt:
- Anh... khiến em rất thất vọng, cũng rất đau.
Đến lúc này, Hakai vội vàng tiến đến bên Yukino, giữ chặt lấy đôi vai Yukino, giọng nói gấp gáp:
- Yukino, anh không sai, người sai là bọn chúng kìa, là những kẻ chỉ vì
một lời tiên tri mà chối bỏ một con người kia. Bọn chúng bị tiêu diệt,
đó là cái kết xứng đáng mà chúng phải nhận lấy.
Yukino gạt tay Hakai ra khỏi vai mình, ánh mắt băng lãnh nhìn Hakai:
- Anh đừng khiến em thất vọng thêm về anh nữa.
Nói rồi, cả cơ thể Yukino đột nhiên phát sáng, Yukino cười nhạt nhìn Hakai:
- Cơ thể này, khuôn mặt này, chỉ có thể là phép thuật tạo ảo ảnh cấp cao
của Ryota mới có được. Nữ hoàng Ryu, chủ nhân thực sự của cơ thể này, em sẽ đưa cô ấy trở lại.
- Không được.
Hakai sợ hãi hét lên. Thế nhưng, ánh sáng bao quanh Yukino vẫn rực sáng. Hai hàng nước mắt
đang rơi dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Yukino, Yukino đưa tay sờ lên
khuôn mặt của Hakai, giọng nói nghẹn ngào:
- Hãy trở lại đi, Hakai. Xin anh đấy. Anh hãy trở lại đi, chúng ta sẽ cùng nhau đến thế giới dành cho chúng ta, được chứ?
Hakai sững sờ nhìn Yukino. Lúc này, Hakai mới nhận ra Toshiro đã từ lúc nào
đứng phía sau mình, giữ chặt lấy đôi vai mình và lẩm nhẩm phép thuật gì
đó. Lúc này, Hakai mới nhận ra Yukino đang muốn làm gì. Hakai xót xa
nhìn Yukino:
- Đó... là quyết định của em. Chúng ta sẽ cùng nhau tan biến, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau bằng cách này, được chứ?
Hakai cười chua xót nhưng rồi cũng đưa tay lên lau nước mắt cho Yukino:
- Em đã dùng phép thuật để khóa anh lại, sau đòn tấn công vừa rồi, anh
cũng chẳng còn sức tiếp tục nữa. Chúng ta... sẽ kết thúc như thế này
vậy.
Yukino mỉm cười rồi nhìn sang Toshiro:
- Xin lỗi cậu nhóc, chỉ vì mong ước này của tôi mà... cậu phải dùng tính mạng mình để đánh đổi rồi.
Toshiro cúi đầu, phép thuật cũng đã hoàn thiện:
- Đây... có lẽ cũng là số mệnh của tôi.
Nói rồi, Toshiro hoàn thành giai đoạn của cùng của phép thuật, khẽ cất lời:
- Phong ấn.
Trong khoảng khắc này, Toshiro thực muốn nhìn Hinata lần cuối, muốn nói rằng
dù có cố gắng thế nào, trong tim Toshiro vẫn mãi in hằn hình bóng
Hinata. Thế nhưng, Toshiro vẫn mãi không có được cản đảm này.
Tất cả mọi người chỉ có thể sững sờ kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Linh hồn của Yukino đã thoát ra khỏi nó, thân xác và linh hồn nó đã được
giải phóng, trở lại hình dạng cũ và ngã xuống đất, nó dường như đang
trong một giấc ngủ rất say.Ánh sáng rực rỡ bao quanh lấy Toshiro, Hakai
cùng linh hồn Yukino. Hình ảnh cả ba dần trở nên mờ nhạt và bắt đầu tan
biến.
Ngay trong khoảnh khắc này, Hinata đột nhiên ôm lấy Yuu,
khẽ nói thầm chỉ cho Yuu nghe. Nói rồi, Hinata ngay lập tức chạy bằng
tốc độ nhanh nhất để đến nơi của Yukino hiện giờ, lẩm nhẩm phép thuật gì đó. Trong khi Yuu vẫn còn đang sững sờ, cả bốn người đã biến mất, hóa
thành những hạt pha lê trong suốt được gió cuốn đi.
Yuu đứng như
chết trân tại chỗ, từ lúc nào hai hàng nước mắt đã lăn dài. Yuu siết
chặt bàn tay, cảm giác vô cùng khó thở, cả lồng ngực đau nhói, Yuu
nghiến răng, đau xót nói:
- Hinata, em... dám thất hứa sao?
Khoảnh khắc này, trong đầu Yuu lại xuất hiện hình ảnh nụ cười cuối cùng của
Hinata trước khi hoàn toàn tan biến, cũng nhớ rất rõ lời nói của Hinata
lúc đó: "Xin lỗi Yuu, em... thất hứa mất rồi."
Yuu gục xuống, tự hỏi bản thân sao có thể kém cỏi và thất bại đến thế, sao lại có thể để mọi chuyện diễn ra như vậy.
Linh hồn nó lúc này đã được thoát khỏi phép thuật giamgiữ của Hakai, từ từ
tỉnh dậy. Đến cuối cùng, trận chiến với đại phù thủy Hakaivì những ân
oán suốt mấy nghìn năm qua trên thế giới phép thuật đã đi đến hồikết. Cả thế giới phép thuật đều được an toàn, tất cả đều nhờ sự hy sinh
củaHinata, Toshiro cùng với sự giúp đỡ của đại phù thủy Yukino. Mặc dù
chịu vô vànnhững tổn thất cũng như có những người phải chịu nỗi đau khổ
tột cùng, nhưngđến cuối cùng, mọi người đều đã được bình an.