Bốn năm, khoảng thời gian mà với con người ta có thể là ngắn ngủi nhưng
cũng có thể dài đằng đẳng. Bốn năm, chính cái khoảng thời gian mà từ đó
nhiều thứ đã được thay đổi.
Sau bốn năm, thế giới phép thuật đã
có những bước chuyển biến. Sự phân chia các hệ phù thủy vẫn còn nhiều
xôn xao tranh cãi, chưa có một kết luận xác thực nhưng lúc này đây thế
giới phù thủy đã có một hệ thống cụ thể, chặt chẽ liên kết với nhau dưới sự lãnh đạo của tứ đại phù thủy cùng sự giúp sức của phù thủy thời
không mà đứng đầu là Yui.
Bốn năm. Đây cũng là khoảng thời gian mà chính cuộc sống của các đại phù thủy cũng thay đổi, không riêng gì thế giới phù thủy.
Sau cái ngày hôm ấy, mỗi phù thủy đã có riêng một con đường cho mình. Ryota theo chân Hakai và Yui đến thăm thú phương nam ấm áp đầy nắng để rồi
chứng kiến cuộc hôn nhân của đôi anh em sinh đôi này trong nửa năm sau
và cũng chào tạm biệt trở về vùng đất của mình.
Yukino và Haruka
cùng nhau đi chung một con đường, cùng nhau đến những nơi mình chưa đến
nhưng cũng chỉ sau một tháng, Haruka đã trở về quê nhà của mình trong
khi Yukino tiếp tục cuộc hành trình, chuyến đi của Yukino kéo dài đến
tận 1 năm ròng để rồi khi đó Yukino mới quay trở lại phương bắc lạnh
lẽo, ngôi nhà thực sự của mình.
Và đến bây giờ đây, ngoài công
việc liên kết thế giới phép thuật theo một hệ thống đồng nhất ra thì tứ
đại phù thủy đã gần như không còn quan hệ thân thiết với nhau như xưa,
chỉ như những người bạn cũ. Mà có lẽ, sự rạn nứt mạnh mẽ nhất chính là
mối quan hệ giữa Yukino và Hakai, họ... đã như hai người xa lạ, nếu
không vì công việc cũng chẳng bao giờ liên lạc.
Sau bốn năm,
Hakai và Yui cũng đã có cuộc sống gia đình hạnh phúc của riêng mình bên
một hoàng tử nhỏ gần 3 tuổi cùng một cặp công chúa sinh đôi mới tròn 1
tuổi. Ryota vẫn luôn hòa đồng, hoạt bát như vậy nên làm xao xuyến biết
bao trái tim cũng không phải chuyện khó hiểu. Thế nhưng, những câu
chuyện tình của Ryota chỉ có thể dài nhất là 2 tháng, đều không có được
kết quả là tiến đến hôn nhân.
Haruka vẫn khó tính và khá lạnh
lùng nên cũng khiến không ít người vì vậy mà sợ hãi không dám tiếp cận.
Thêm nữa, dù đã bốn năm, mà vả chăng là có thêm mười năm, hai mươi năm
đi chăng nữa thì Haruka vẫn không thể xóa được hình bóng cùng vị trí của Yukino trong tim mình. Dẫu biết là vô vọng nhưng Haruka vẫn không thể
từ bỏ Yukino dù rằng thái độ của Yukino đã vô cùng rõ ràng.
Nhắc
đến Yukino. Sau chuyện năm đó, Yukino sau một chuyến khám phá dài dường
như đã hoàn toàn bình tâm lại. Nhưng có lẽ ai cũng nhận ra, Yukino của
ngày hôm nay đã lạnh lùng hơn, càng ít nói hơn và đã không còn mở lòng
như xưa. Vẫn là Yukino nhân hậu, sẵn sàng giúp đỡ những người yếu xung
quanh nhưng Yukino đã khép chặt mọi cảm xúc của bản thân và khóa chặt nó lại vào một góc nào đó mất rồi.
Tưởng đâu sợi dây ràng buộc số
phận của họ đã dần dần phai mờ và sắp sửa biến mất nhưng có ngờ đâu một
lần nữa, vòng quay của số phận lại đưa họ đến với nhau, gặp mặt nhau một lần nữa. Cuộc gặp mặt của họ sẽ diễn ra vào một tháng tới, tuy mục đích của nó là cùng nhau bàn bạc lại để quyết định về số phận của thế giới
phép thuật một cách thống nhất nhưng cũng chính cuộc gặp mặt này thực
chất là lúc số phận của tứ đại phù thủy được định đoạt một cách rõ ràng.
Cuộc gặp mặt lần này của tứ đại phù thủy sẽ diễn ra tại nơi ở
của Haruka, cũng chính là ở vùng đất phương tây của thế giới phép thuật.
Công việc bàn bạc của tứ đại phù thủy kéo dài 1 tuần và 1 tuần
còn lại, họ sẽ ở tại phương tây quê nhà của Haruka, cùng nhau nghỉ ngơi
chờ đợi kết quả cuối cùng tự cuộc gặp mặt bàn bạc của mình, đây cũng là
cơ hội để tứ đại phù thủy gần gũi và thân thiết với nhau hơn.
Vào ngày mà cuộc họp mặt bàn công việc của tứ đại phù thủy kết thúc, khuya hôm đó, lại bờ hồ phía sau cung điện:
- Bốn năm rồi nhỉ.
Yui tiến đến đứng đối diện với Haruka, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao
nhưng mặt trăng đã bị những đám mây che khuất. Haruka khá bất ngờ vì sự
xuất hiện của Yui nhưng cũng nhanh chóng đáp lời:
- Phải, bốn năm rồi.
Cảm giác lúc này gợi cho cả Yui và Haruka thật nhiều hoài niệm. Trầm ngâm một lúc, Haruka lên tiếng:
- Sống tốt chứ? Cô và Hakai.
Yui mỉm cười nhẹ, gật đầu. Không khí trong giây lát lại chìm vào im lặng.
Một lúc sau, để xóa tan bầu không khí ngột ngạt hiện tại, Yui mở lời
trước:
- Còn anh và Yukino?
Lúc này, Yui bắt gặp một nụ cười buồn từ Haruka. Khẽ buông tiếng thở dài, Haruka đáp:
- Chẳng có gì khác ngoài bạn bè.
Yui im lặng, Haruka lại tiếp lời:
- Đến cuối cùng thì chỉ có cô là đạt được kết quả như mong muốn.
Yui nhún vai:
- Có lẽ vậy.
Lúc này, lại thêm sự xuất hiện của một người nữa xem vào câu chuyện của Yui và Haruka:
- Hai người... liệu trong bốn năm qua đã từng thấy có lỗi với Yukino và Hakai hay không?
Người này không ai khác là Ryota. Suốt bốn năm, dù là chứng kiến Yui cùng
Hakai kết hôn, cố gắng chúc mừng họ nhưng thực chất trong lòng Ryota vẫn không thôi ray rứt và hối hận về việc làm bốn năm trước của mình. Tình
cờ đi dạo, Ryota nghe được Yui và Hakai trò chuyện, chẳng hiểu sao lí
trí lại thôi thúc muốn hỏi câu này.
Yui ngạc nhiên nhìn Ryota còn Haruka chỉ trầm mặc khi nghe câu hỏi đó. Yui lúc này đáp lời:
- Sao lại có lỗi chứ? Chẳng phải kết cục như bây giờ mới là tốt hay sao?
Có trách thì nên trách Hakai và Yukino có duyên nhưng không có phận mà
thôi.
Haruka không đáp nhưng trong lòng cũng thầm đồng ý với Yui. Ryota buông tiếng thở dài thật lặng lẽ rồi tiếp tục chất vấn:
- Hai người vẫn nghĩ như vậy sao? Nếu không vì thủ đoạn của hai người năm đó, chẳng phải Yukino và Hakai mới là người có duyên có phận với nhau
hay sao? Nếu là như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.
Yui nhíu mày:
- Ryota, chẳng phải anh nên chấp nhận thực tại bây giờ hay sao? Như bây giờ thì có gì không tốt?
Ryota đáp:
- Nếu bốn năm trước chúng ta không giở thủ đoạn đó, có khi bây giờ Haruka và em đã có hạnh phúc thực sự khác rồi Yui à, và cả tôi cũng không phải sống trong dằn vặt và có lõi mỗi khi đối mặt với họ nữa.
Haruka tiến đến đặt tay lên vai Ryota:
- Như Yui nói, tôi nghĩ nên chấp nhận như bây giờ là tốt nhất. Cậu... hãy quên chuyện đó đi Ryota, hãy cho nó vào quá khứ đi, đừng nhắc lại nữa.
Ryota đang nói gì đó thì đột nhiên sững người khi nghe giọng nói cất lên:
- Sự thật rốt cuộc là thế nào?
Yui, Haruka và Ryota đồng loạt quay người về phía tiếng nói phát ra. Là
Yukino và Hakai, cả hai đều có mặt ở đây và đồng thanh lên tiếng. Có thể thấy một chút giận dữ trong ánh mắt Hakai nhưng Yukino vẫn vô cùng lạnh lùng và xa cách như mọi khi, không có bất kì biểu cảm gì.
Hakai
quay sang nhìn Yukino, mọi chuyện chỉ là tình cờ, Hakai cũng không ngờ
Yukino cũng có mặt tại đây ngay lúc này. Yukino nhận ra ánh mắt Hakai
dành cho mình nhưng không hề có phản ứng đáp lại mà chỉ chậm rãi bước
đến gần bên Ryota, Hakai cũng theo chân bước đến gần.
Trong ba người, có lẽ Yui là người lấy lại bình tĩnh nhanh nhất. Gượng cười, Yui lên tiếng:
- Hakai, sao... anh lại ở đây... khuya thế này?
Hakai nhìn Yui giận dữ đáp:
- Giật mình thức giấc không thấy em, nghĩ em ra ngoài đi dạo. Sợ em lạnh
nên mang áo choàng ra cho em nhưng... nhờ vậy mà biết được chuyện hay
như thế này.
Yui vô cùng hoang mang, không biết phải nói gì. Yukino lạnh lùng buông tiếng thở dài rồi cất lời:
Haruka ấp úng đáp lại nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Yukino chặn lại, ánh mắt cũng tỏ rõ sự mất kiên nhẫn:
- Đừng tốn công chối. Làm rõ hết đi, đừng khiến chuyện này lớn thêm.
Cuối cùng chuyện gì tới cũng sẽ tới, mọi chuyện đã chẳng thể giấu được nữa
rồi. Ryota cảm thấy đây cũng chính là cơ hội tốt để mình thú nhận tội
lỗi của mình nên chấp nhận nói ra hết, không giấu diếm một chút gì:
- Được rồi, tôi sẽ nói.
- Ryota.
Yui và Haruka đồng loạt hét lên ngăn cản Ryota nhưng nhận được ánh mắt sắc
lạnh từ Hakai và Yukino nên đành im bặt, Ryota buông tiếng thở dài,
thành thật kể rõ tất cả, câu chuyện của bốn năm về trước.
Chính
là vào cái lúc Yukino bất tỉnh, lúc đó Yui đã tiến đến tủ quần áo của
Yukino, mặc một bộ trang phục của Yukino và bước đến điểm hẹn với Hakai. Khi Yui đến nơi, nhờ vào phép thuật tạo ảo giác tác động lên tất cả các giác quan của Ryota mà một cách vô cùng dễ dàng, Yui đã hoàn toàn trở
thành Yukino trong mắt Hakai. Và... mọi chuyện diễn ra như kế hoạch, Yui đã giả Yukino từ chối hẹn ước cùng Hakai.
Cũng ngay trong thời
điểm đó, khi Yui xuất hiện trước mắt Hakai cũng là lúc Yukino tỉnh dậy,
bên cạnh chính là Haruka. Không nói bất cứ điều gì, Haruka chỉ đưa ánh
mắt buồn bã nhìn Yukino rồi dùng phép thuật của mình, cho Yukino chứng
kiến chuyện đang xảy ra tại nơi mà Yukino và Hakai hẹn nhau.
Không thể nghe được những lời họ nói nhưng Yukino có thể chứng kiến rất rõ
cảnh Hakai cầu hôn cùng Yui, không cần biết chuyện tiếp theo ra sao,
những gì xảy ra trước mắt cũng đủ khiến Yukino tổn thương, không muốn
thấy thêm nữa.
Trong giây phút đó, Yukino muốn chạy ngay đến chỗ
của Hakai và cần Hakai nói rõ chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng cổ tay
Yukino đã bị Haruka giữ lại, Haruka đưa cho Yukino một tờ giấy với dòng
chữ của Hakai mà nội dung chính là: "Xin lỗi Yukino, người anh yêu là
Yui."
Chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ làm Yukino gục ngã. Yukino ngã
quỵ xuống đất, khuôn mặt thất thần. Thế nhưng... không hề có một giọt
nước mắt nào rơi xuống. Yukino nhanh chóng đứng dậy, thu dọn tất cả hành lý và lập tức rời khỏi.
Vậy là... kế hoạch của Yui và Haruka đã thành công như thế.
Nghe xong mọi chuyện mà Hakai cảm thấy bản thân đứng không vững. Thì ra...
ngày đó không phải là Yukino từ chối cậu mà sự thật... là như vậy.
Hakai đưa ánh mắt hỗn loạn nhìn sang Yukino nhưng Yukino lúc này lại bình
tĩnh đến lạ, dường như không hề có chút cảm xúc hay phản ứng gì khác
ngoài sự lạnh lùng vốn có. Yukino vỗ vai Ryota:
- Cảm ơn đã nói sự thật.
Ryota cười nhạt, cúi đầu:
- Xin lỗi Yukino, Hakai.
Yukino lắc đầu:
- Là số phận thôi. Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, biết được vậy đã đủ rồi. Mọi người ngủ ngon.
Hakai chưa kịp nói hết thì Yukino đã quay lại nhìn thẳng vào mắt Hakai đáp lời, ánh mắt đầy lãnh đạm:
- Quá khứ thì vẫn là quá khứ. Trân trọng hạnh phúc hiện tại đi.
Nói rồi, Yukino gạt tay Hakai ra khỏi tay mình, lạnh lùng bước về phòng.
Còn lại bốn người.
Yui cúi gầm mặt nhìn Hakai, khó khăn lắm mới lên tiếng được:
- Hakai... em... em... xin lỗi.
Hakai nhìn theo bóng dáng Yukino cứ thế xa dần, nhớ lại những lời mà Yukino
đã nói, dường như... cậu đã hiểu ra gì đó. Buông tiếng thở dài não nề,
Hakai nhìn Yui:
- Về phòng thôi. Như Yukino nói, nên trân trọng hạnh phúc hiện tại.
Nói rồi, Hakai cũng bước về phòng nhưng trong lòng lại hỗn độn biết bao
nhiều là cảm xúc cùng bao câu hỏi. Yui nhanh chóng chạy theo Hakai, cô
cứ nghĩ Hakai và Yukino sẽ giận dữ và oán trách thật nhiều khi biết được sự thật nhưng lại không ngờ kết quả lại như thế này.
Ryota cũng
lặng lẽ về phòng. Cuối cùng thì sau bốn năm, hôm nay cậu cũng đã thoát
được sự dằn vặt của chính bản thân mình. Cuối cùng thì cậu cũng có được
cảm giác thoải mái, nhẹ nhõm thật sự rồi.
Còn Haruka, Haruka vẫn
trầm ngâm đứng đó. Cậu đang vô cùng thắc mắc, rốt cuộc thì Yukino đang
có suy nghĩ gì? Cậu... thật không thể nào hiểu được Yukino. Khác với
ngày trước, Yukino đang càng lúc càng trở nên khó hiểu, không ai hiểu rõ được tâm tư của cô.