Thời gian cứ thế trôi qua, không chờ đợi một ai. Sắp tới đây, chỉ 2 tuần nữa thôi là đến ngày trăng tròn. Cuộc sống của tất cả mọi người tại
Witchard trở về với sự bình thường vốn có của nó. Hiệu trưởng Rebecca
gần đây thường xuyên vắng mặt hay nói đúng hơn là cứ cách một ngày sẽ
biến đi đâu đó không chút tăm tích.
Hôm nay, Toshiro đã trở lại Witchard cùng với bạn thân của mình - Kiyoshi.
Vừa mới về phòng, Toshiro đã nhanh chóng rời đi mà điểm đến không đâu
khác chính là... nơi đó.
Đứng từ xa, nhìn thấy bóng dáng nhỏ đang nghịch nước, Toshiro không khỏi bất giác nở nụ cười thật tươi rồi nhẹ nhàng tiến lại, không gây ra một
tiếng động nào. Đưa tay che mắt người con gái bé nhỏ ấy lại, Toshiro hắn giọng:
- Đoán xem là ai nào?
Hinata bật cười:
- Anh sao lại ngốc vậy chứ? Giọng nói của anh sao em có thể không nhận ra, anh Toshiro.
Toshiro tươi cười vui vẻ ngồi xuống cạnh bên Hinata:
- Đừng nói ngày nào em cũng ra đây ngồi nhé!
Hinata tiếp tục nghịch nước, gật đầu:
- Vâng. Ở đây cảnh đẹp, lại yên tĩnh nữa. Em rất thích.
- Anh mới về lại sáng nay thôi. Gia đình anh có vài vấn đề nên anh phải trở về đó. Giờ thì đã ổn thỏa rồi.
Hinata lắng nghe lời Toshiro nói, gật đầu. Cả hai cứ thế cùng nhau trò chuyện
thêm, kể cho nhau nghe về những ngày đã qua. Thế nhưng, suốt buổi,
Hinata chẳng hề đề cấp đến việc mình muốn trở về nhà cũ, và... Hinata
cũng không hề có ý định sẽ nói cho Toshiro nghe về việc này.
Khoảng thời gian này thật sự rất căng thẳng. Cả nó và hắn đều có thể cảm nhận
rõ sự mạnh lên từng ngày của năng lượng phép thuật hắc ám và cả những
mối nguy hiểm đang gần kề. Hinata thì từ ngày gặp người phụ nữ kia đã
không ngừng thấp thỏm không yên, tâm trạng cũng vô cùng lo lắng, còn có
phần sợ hãi. Ray cũng là thành viên trong gia đình, đương nhiên cũng
hiểu những nguy hiểm sắp sửa gần kề.
Kế hoạch chuẩn bị cho những chuyện sắp đến đã được hoàn thành. Tuy chẳng
biết sẽ có những gì xảy ra nhưng nó và hắn đoán rằng chuẩn bị như vậy
cũng đã phần nào sẵn sàng cho mọi tình huống, vậy xem như là có một bước tiến mới rồi.
Lẽ đương nhiên, phía bên phe đối lập cũng có những sự chuẩn bị của mình.
Nhờ có Claudia làm nội gián mà phe nó và hắn đã nắm được một ít thông
tin và cũng lập ra kế hoạch chống lại. Tuy nhiên, hành động phía bên đó
vẫn hoàn toàn rất khó nắm bắt nên mọi chuyện nó và hắn đành trông chờ
vào số phận mà thôi, nó và hắn chỉ có thể cùng gia đình mình và mọi
người cố gắng hết sức.
Đêm nay có mưa phùn.
Nó và hắn cùng nhau lang thang trên con đường của Witchard, mặc kệ cơn mưa phùn. Dưới ánh đèn,
làn mưa trở nên lung linh và thật sống động. Nó và hắn cứ đơn giản là
tay trong tay thẳng tiến về phía trước mà chẳng nói với nhau câu nào.
Thế nhưng, trong lòng cả hai đều hỗn độn những cảm xúc cùng những sự lo
lắng, những ưu tư riêng mình.
Không hẹn, Hinata và Ray đều ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ngắm mưa rơi và nhìn theo bóng dáng cha mẹ mình đang bước đi.
Mưa vẫn rơi nhưng không
thể phủ nhận trăng đêm nay thật sáng quá. Ngước mắt lên nhìn ánh trăng,
thật sự là rất đẹp, đẹp đến lung linh, mị hoặc. Thế nhưng... sắp đến đêm trăng tròn mất rồi. Mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu đây?
Trong phòng hiệu trưởng.
- Cô đến đây làm gì?
Một cô gái giấu mặt đứng đối diện với hiệu trưởng Rebecca, chỉ đưa ánh mắt quét một lượt phòng hiệu trưởng rồi nhún vai đáp lời:
- Kiểm tra công việc của cô thôi.
Nói rồi, cô ta khẽ búng
tay. Một cái ghế xuất hiện ngay trước mặt, cô ta ngồi xuống, vừa vặn đối diện với Rebecca. Rebecca khẽ bật cười rồi lên tiếng:
- Thuộc hạ đắc lực của Ngài thì tôi đây không nên đắc tội rồi.
Nói rồi, Rebecca lấy ra một tập hồ sơ đưa về phía cô gái kia kèm theo lời giải thích:
- Đều ở đây cả. Yên tâm là sẽ không có vấn đề gì.
Cô gái nhận lấy tập hồ sơ, mở ra rồi cẩn thận đọc từng tờ một trong tập hồ sơ, gật gù ra chiều hài lòng:
- Khá đông đấy nhưng... chỉ có nhiêu đó thôi sao?
Rebecca nhíu mày ngã lưng ra ghế, giọng nói cũng có vài phần khó chịu:
- Này, cô nghĩ việc này dễ sao? Nhiêu đó là quá tốt rồi còn gì.
Cô gái ậm ừ đáp lời:
- Được rồi. Còn những người khác?
Rebecca thở dài:
- Tôi không chắc chắn. Cô nên nhớ sức người có hạn, nếu muốn cô hãy tự ra tay đi, đừng phiền tôi.
Dường như ở phía đối diện, người con gái kia khẽ bật cười. Thu lại ý cười trên môi, cô ta nhún vai:
- Tạm được vậy. Nhiêu đây đã đủ cho kế hoạch rồi. Cô hãy sẵn sàng đi.
- Rồi rồi.
Rebecca chán nản đáp
lời. Cô gái kia không nói gì thêm nữa mà nhanh chóng biến mất khỏi phòng hiệu trưởng. Rebecca nhìn về phía cửa, ánh mắt kì lạ:
- Sắp thú vị rồi đây.
Vừa nói, trên môi cô ta vừa kéo lên tạo thành một nụ cười quỷ dị.
Thoáng đó thôi mà chỉ
còn ba ngày nữa thôi là đêm trăng tròn đến. Mọi thứ đã sẵn sàng đâu vào
đấy, Hinata cố gắng dùng năng lực của mình cảm nhận những việc sắp xảy
đến nhưng hoàn toàn chẳng cảm nhận được một chút gì. Bản thân Hinata
cũng chẳng thể hiểu nổi.
Và hôm nay, ngay tối hôm nay sẽ là đêm trăng tròn. Kế hoạch bước 1 của nó và hắn được tiến hành.
Đêm nay, nó, hắn, Gin và Kai theo lời chỉ dẫn từ trước của Claudia rời khỏi Witchard và điểm đến không đâu khác chính là nơi mà Claudia đã theo bước Rebecca và Toshiro
đến, nơi mà người đó đang ngủ yên. Cách tốt nhất để mọi người có cuộc
sống yên ổn chính là tiêu diệt kẻ đó.
Đã đến nơi, cả bốn dễ
dàng đột nhập vào bên trong. Hôm nay, binh lính canh gác vô cùng đông
đúc, đột nhập vào mà không ai phát hiện là điều không tưởng. Chính vì
vậy, cách duy nhất giải quyết vấn đề chính là dẹp tất cả những người cản đường. Tuy nhiên, cả bốn đều hiểu rõ những binh lính ở đây đều là vì
nhiệm vụ nên bốn người đều nhất trí sẽ chỉ dùng phép thuật để làm tê
liệt hoặc làm bất tỉnh binh lính, không sát hại bọn họ vì đơn giản họ
cũng chỉ là những người vô tội bị kéo vào trận chiến này.
Nó dùng phép thuật, một
làn khói từ đâu tràn vào bên trong nơi binh lính đang canh gác. Làn khói đó chính là thuốc mê. Rất nhanh chóng, hàng chục người gục ngã, bất
tỉnh tại chỗ nhưng số khác đã nhanh chóng phát hiện ra. Việc có người
đột nhập đã được báo động.
Đến nước này thì cứ đánh trực diện thôi.
Hắn và Kai lao ra trước
để dẹp đường để nó và Gin yểm trợ phía sau. Trận chiến nảy lửa bắt đầu
diễn ra. Ngoài kia, trăng cũng đang lên.
Tất cả binh lính đều dồn lại tấn công bốn người bọn nó, số lượng thật sự rất đông, ước tính cũng hơn 500 người nhưng sức mạnh thì cũng không đến mức quá khó giải quyết. Mà dường như ở nơi này cũng chẳng xuất hiện phù thủy cấp cao nào, thậm
chí cả trung cấp cũng không. Điều này khiến nó và hắn có phần khó hiểu,
cũng có chút gì đó bất an.
Thế nhưng, dù gì họ cũng vào đến đây rồi.
Theo từng đòn tấn công
của nhóm nó, binh lính lần lượt ngã xuống. Nhưng họ chỉ bị thương, không ai chết cả. Nó và Gin cùng nhau tạo những làn khói thuốc mê, khiến
không ít người bất tỉnh.
Tình thế lúc này, cả bốn người đều đang nằm trong vòng bao vây của đám binh lính. Ngoài cách
giải quyết hết tất cả ra thì chẳng thể bước tiếp được bởi lẽ nơi này là
vùng không thể dùng phép thuật dịch chuyển.
Thuốc mê được sử dụng
khiến bọn binh lính cảnh giác cao độ và sử dụng đến thiết bị chống thuốc mê, chính vì vậy giải pháp dùng thuốc mê xem như hết hiệu quả. Nó và
GIn áp lưng vào nhau, nhìn đám binh lính đang bao vây, nó lên tiếng:
- Chắc phải chiến thật rồi.
Gin cười đáp:
- Đành làm họ đau chứ biết sao được, dùng thuốc mê nhẹ nhàng mà bọn chúng từ chối còn gì. Không phải lỗi của chúng ta.
Nó khẽ cười:
- Đúng nhỉ. Lên thôi!
Theo lời nó, song kiếm
xuất hiện trên tay. Nó nhanh chóng lao đến tấn công bọn binh lính. Tuy
dùng kiếm nhưng nó không hề tấn công vào chỗ hiểm có thể gây tử vong mà
chỉ khiến bọn binh lính bị thương nhẹ rồi ra đòn khiến họ bất tỉnh mà
thôi.
Gin cũng không thể để thất thế, lập tức phản công.
Một chiếc roi phép thuật xuất hiện trên tay, Gin cứ thế thoải mái mà hành động, xem như dãn gân
cốt sau một thời gian dài chưa được chiến đấu kịch liệt như vậy. Cũng
như nó, Gin cũng chỉ làm bọn binh lính bị thương rồi đánh cho chúng bất
tỉnh.
Trận chiến tiếp diễn, đám binh lính chỉ còn lại vài chục người. Vậy là sắp hết rồi.
Đột nhiên, nó và hắn đồng loạt có một cảm giác vô cùng kì lạ, cả Gin và Kai cũng nhanh chóng nhận ra. Gin lên tiếng nói lớn:
- Ryu, Ren. Cứ đi nhanh đi, những tên còn lại tớ và anh Kai dư sức giải quyết.
Nó nhìn Gin rồi quay sang nhìn hắn. Nhận được cái gật đầu từ hắn, nó lập tức chạy đi không quên nói vọng lại:
- Giải quyết nhanh rồi đến nhé!
Gin không đáp lời mà chỉ mỉm cười.
Nó và hắn lấy đà nhảy
bật lên cao, nhanh chóng tách ra khỏi nơi vừa rồi. Những tên có ý định
đuổi theo đều bị Kai giải quyết. Nó và hắn đã hoàn toàn tách ra mà không có một kẻ nào bám đuôi được.
Bên ngoài, trăng đang
lên cao dần và sáng hơn hẳn. Trăng đêm nay thật tròn, thật đẹp nhưng
dưới vẻ đẹp ấy là một sự nguy hiểm đến tột cùng.
Nó và hắn cứ thế theo
cảm giác của mình chạy thật nhanh. Không có ai cản trở. Nó và hắn thầm
nghĩ có lẽ những tên canh gác đều đã tập trung tại chỗ lúc này và bị hạ
cả rồi. Như vậy càng tốt.
Cuối cùng đã đến nơi cần đến.
Ngay trước mắt nó và hắn đây chính là chiếc quan tài bằng thủy tinh, nắp quang tài... đã được mở ra và bên trong đã có sẵn một người nằm đó.
Siết chặt song kiếm trên tay, hắn cũng triệu hồi thanh kiếm cho mình, cả hai cùng nhau cảnh giác tiến lại từng bước. Không khí lúc này đầy áp lực, dồn nén một cách kì
lạ. Nó có thể cảm nhận rõ nhịp đập trái tim mình, vô cùng gấp gáp và...
nó cảm nhận được cả một nỗi sợ hãi vô hình đang hiện hữu.
Cứ thế, cả hai tiến gần hơn, gần hơn, gần hơn nữa đến chiếc quan tài.
Người đàn ông nằm trong
quan tài hiện lên càng lúc càng rõ hơn. Điểm đáng chú ý nhất chính là
người đàn ông đó có mái tóc đỏ rực lửa, một màu đỏ rực rỡ hơn hẳn những
mái tóc đỏ mà nó đã nhìn thấy. Dáng vẻ đang ngủ của người đó trông rất
yên bình, khuôn mặt trông cũng rất trẻ, khoảng tầm với hắn và... khuôn
mặt đó cũng rất đẹp.
Nó và hắn đều chăm chú
quan sát, đánh giá người đàn ông nằm trong quan tài thủy tinh vừa miên
man theo dòng suy nghĩ của mình thì..
Vút...
Một con dao găm lao đến, may mà nó phản xạ nhanh chóng né tránh kịp thời khiến con dao cắm phập
vào mặt đất nhưng vài sợi tóc đã bị con dao sượt qua cắt đứt. Nó và hắn
vô cùng bất ngờ, cả hai hoàn toàn không cảm nhận được có người xung
quanh.
Nhưng xét theo hướng của con dao, nó và hắn đều đã biết kẻ vừa tấn công đang ở đâu. Khôn để mất
thời gian, hắn lập tức lao vút đến nơi kẻ đó đang lẫn trốn và tung một
cú đá. Người kia dùng tay đỡ đòn tấn công của hắn nhưng cũng không khỏi
bị đẩy lùi ra sau. Hắn vung kiếm, tấn công nhanh thoăn thoắt, tốc độ
càng lúc càng nhanh hơn khiến kẻ kia có phần khốn đốn.
Nó phối hợp vô cùng ăn
ý, chạy nhanh đến, ngay lúc kẻ kia sơ hở vì đỡ đòn của hắn thì tung ngay một cú đá vào bụng tên đó khiến hắn ta ngã bật ra sau, có vẻ rất đau
đớn. Hắn ngay lập tức kề sát lưỡi kiếm vào cổ tên đó, giọng đe dọa:
- Ngươi là ai? Còn có ai khác nữa không?
Nó và hắn cùng nhìn tên
đó, ánh mắt chờ đợi câu trả lời. Không khí im lặng đến ngột ngạt. Đột
nhiên, hắn giật mình khi nhìn thấy trong ánh mắt tên đó dường như có ý
cười. Hắn lập tức hét lên:
- Ryu, cẩn thận.
Nó giật mình khi nghe
lời hắn và cũng nhanh chóng nhận ra cảm giác nguy hiểm. Thế nhưng... vẫn không kịp. Cánh tay nó bị một thanh kiếm sượt qua, máu chảy ra nhưng
vẫn may là vết thương không sâu lắm.
Lúc này, lại một người
nữa xuất hiện, có vẻ nhanh và mạnh hơn người ban nãy. Hắn tức giận nhìn tên vừa xuất hiện, nó cũng nhìn tên đó đầy cảnh giác, thủ thế chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.
Hắn vẫn giữ thanh kiếm
kề sát cổ tên đang nằm trên đất do đòn tấn công của nó, còn nó thì lao
đến một chọi một với tên kia. Dù tên mới xuất hiện có vẻ mạnh thì đã sao chứ, nó không tin bản thân nó lại đấu không lại tên đó.
Thế nhưng, tên đó chỉ đơn giản là né đòn tấn công của nó rồi nhanh chóng di chuyển đến cạnh chiếc quan tài thủy tinh.
Bên ngoài, trăng đã lên cao, tròn thật tròn.
Trước sự bàng hoàng kinh ngạc của nó và hắn, tên đócắm thanh kiếm của mình ngay tim của người
đàn ông đang yên giấc trong chiếcquan tài.