Đứng trước cửa lớp của Ray, Crystal ngại ngùng nhìn cậu bạn ở bàn đầu tiên rồi lên tiếng khẽ khàng đầy rụt rè:
- Um... Bạn... gọi Ray... giùm mình được không?
Cậu bạn này cũng khá thân thiện, mỉm cười với Crystal:
- Dĩ nhiên là được!!!
Lúc này, Crystal mới cảm thấy tự tin hơn, tươi cười cúi đầu với cậu bạn:
- Cảm ơn nhiều!
Cậu bạn cũng cười lại đáp lời Crystal rồi quay xuống nhìn phía sau nơi Ray
và Green đang ngồi cạnh nhau cùng trò chuyện gì đó. Cậu bạn thật sự có
phần rất sợ Ray nhưng... Crystal xinh đẹp lại đáng yêu đến vậy, cậu ta
sao nỡ từ chối được kia chứ. Thu hết can đảm, cậu ta nói lớn:
- Ray à, có người tìm cậu.
Ray và Green ngừng cuộc trò chuyện, đôi mày khẽ chau lại. Cậu bạn ngay khi
gọi xong đã nhanh chóng quay lên không dám nhìn xem Ray biểu hiện thế
nào. Ở cửa lớp, Ray thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Crystal, ngay lập
tức Ray đứng dậy, trước khi bước ra ngoài không quên nói với Green:
- Anh ra ngoài một lát.
Green mỉm cười gật đầu với Ray.
Cả lớp ai nấy đều dõi mắt nhìn theo Ray và nhìn chằm chằm vào cô gái muốn
nói chuyện với Ray, Crystal. Ai nấy cũng hào hứng không biết chuyện gì
mà lại khiến cô gái kia muốn gặp Ray như thế.
Ray và Crystal cùng nhau bước đi song song đến một nơi cách lớp học khá xa, không có ai ở gần. Crystal cũng thấy ngại khi bao nhiêu ánh mắt cứ đổ
dồn vào mình. Lúc này đây, Crystal thấy bản thân thật quá sai lầm, tại
sao lại không đợi khi trở về kí túc xá rồi hẳn sang nói cho Ray biết cơ
chứ. Thế nhưng... lúc đó tình cảnh sẽ là một nam một nữ trong phòng,
Crystal... không thấy thoải mái chút nào. Thôi thì đã phóng lao thì phải theo lao, đành vậy!!!
Ray vẫn im lặng chờ đợi điều mà Crystal sẽ báo cáo bởi cậu hiểu rõ chắc
chắn Claudia đã liên lạc gì đó với Crystal nên cô mới đến tìm cậu.
Crystal không nhanh không châm bắt đầu vào vấn đề chính:
- Claudia đã theo dấu vết hiệu trưởng và... đã tìm ra hang ổ thật sự của
bọn chúng nhưng vì canh gác quá cẩn mật nên cậu ấy không vào bên trong
được. Nhưng... Crystal nói lúc đó hiệu trưởng còn đi thêm với một người
nữa chính là Toshiro. Và cậu ấy cũng đã biết thêm được rằng vào đêm
trăng tròn, người kia sẽ được thức tỉnh.
Crystal cứ thế nói một lèo và Ray thì vẫn chăm chú lắng nghe từng từ một thật rõ. "Toshiro sao???" Ray thầm nghĩ.
Đột nhiên, Crystal có cảm giác kì lạ, Crystal cúi đầu, lí nhí lên tiếng:
- Hiệu trưởng... đang tiến đến gần. Không nên để cô ta nghi ngờ.
Có đôi chút suy nghĩ, cúi cùng Crystal đành khó xử lên tiếng:
-Chắc... mọi người đang nghĩ tôi muốn tỏ tình với cậu nên... chúng ta cứ giải vờ như vậy nhé!
Ray khá bất ngờ nhưng cuối cùng cũng đáp lại bằng một từ "Ừ".
Crystal cảm thấy thật sự rất ngại, siết chặt bàn tay rồi thu hết can đảm nhìn Ray, cất lời:
- Tôi thích cậu!!!
Rebecca đứng ở gần đó,
nghe thấy những lời này rất rõ ràng. Cô ta khẽ cười, chỉ đơn giản là tỏ
tình, bản thân cô ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nghĩ vậy, cô ta nhún vai rồi dịch chuyển đi mất.
Nhưng... Crystal nào có
ngờ ngoài Rebecca còn có một người khác nghe được những lời này. Siết
chặt bàn tay, người đó khẽ hừ lạnh rồi quay lưng bước đi ngay lập tức.
Crystal thở phào nhìn Ray rồi mỉm cười tạm biệt:
- Nhiệm vụ đã xong, tạm biệt!
Nói rồi, Crystal đi mất, Ray cũng quay lưng bước đi trở lại lớp mình.
Chẳng hiểu sao tin tức
Crystal tìm gặp Ray lan truyền đi khắp Witchard một cách nhanh chóng và
đương nhiên, đi kèm với chuyện này là suy diễn của những người xung
quanh: Crystal tỏ tình với Ray nhưng thất bại.
Khắp đường về lớp,
Crystal nhận không biết bao nhiêu là ánh nhìn kì lạ thế nhưng... cố gắng không để tâm. "Chỉ là hiểu lầm thôi mà" - Crystal thầm nghĩ rồi cứ thế
bước tiếp, bỏ mặc tất cả.
Ray về lớp, tiến lại chỗ ngồi cũ của mình. Green vẫn ngồi đó đợi Ray rồi lên tiếng:
- Crystal... tỏ tình với anh sao?
Ray khá ngạc nhiên với câu hỏi của Green. Green ngay lập tức nhận ra mình hỏi như vậy sẽ dễ gây hiểu lầm nên liền hỏi lại:
- Ý em là mọi người nói
cậu ấy tỏ tình với anh, em chỉ muốn hỏi thử thôi. Mà... có tỏ tình hay
không em không quan tâm, em tin anh!
Nói rồi, Green mỉm cười nhìn Ray. Ray cũng mỉm cười xoa đầu Green rồi đáp:
- Xin lỗi, anh hiện tại
chưa thể giải thích rõ với em nhưng... anh chỉ muốn em biết rằng sẽ
không có người con gái nào thay thế được vị trí của em trong trái tim
anh.
Trở lại phòng học của
mình, Crystal ngồi xuống. Tiếng xôn xao bàn tán chỉ trỏ Crystal cứ thế
nổi lên. Crystal thở dài lấy sách ra đọc.
Rầm...
Crystal giật mình bởi
cái đập bàn đầy giận dữ của Eris - bạn cùng bàn của mình. Rồi ngay sau
đó, Eris nắm lấy cổ tay Crystal kéo ra ngoài trước bao nhiêu con mắt.
Nếu là bình thường, Crystal sẽ thấy vui vì Eris hành động như vậy thể
hiện sự quan tâm với cô nhưng... hôm nay Eris khiến cổ tay cô rất đau
và... cảm giác cũng có gì đó kì lạ, rất rất không ổn.
Ra sau dãy phòng, Eris
đẩy mạnh Crystal vào tường, hai tay chống hai bên để Crystal không thể
trốn tránh được. Hành động này... khiến tim Crystal bất giác đập nhanh.
Thế nhưng... ánh mắt Eris lại rất đáng sợ.
Nở nụ cười kì lạ, Eris nhìn Crystal bằng ánh mắt xem thường rồi lên tiếng:
- Thật không ngờ, tôi tưởng cô hiền lành, nhút nhát vậy mà lại có thể đi tỏ tình được với tên Ray kia.
Crystal sững sờ. Eris... cũng như những người khác sao?
Buông thõng hai tay, Eris nói tiếp:
- Tôi không muốn làm bạn với cô như trước nữa, chúng ta từ giờ xem như không quen biết gì. Vậy
nên, tôi sẽ không giúp cô bất cứ việc gì nữa đâu.
Nói rồi, Eris quay lưng bỏ đi.
Crystal thấy trái tim đau nhói, vội vã níu lấy cổ tay Eris:
- Không phải như cậu nghĩ đâu.
Eris cười nhếch mép quay mặt lại nhìn Crystal:
- Vậy... chuyện là thế nào đây?
Crytal cúi gầm mặt, lực ở bàn tay yếu hơn:
- Mình xin lỗi... mình... không thể nói được.
Vẫn là nụ cười khinh
khỉnh đó, Eris giật tay ra khỏi Crytal rồi lạnh lùng bước đi. Một tia
hoảng sợ dâng lên trong lòng, Crystal vứt bỏ mọi suy nghĩ mà hét lên:
- Người mình thích là cậu, Eris. Làm ơn, hãy tin mình.
Eris dừng bước, quay
người tiến lại gần Crystal. Trong lòng Crystal thấy an tâm hơn, vậy
là... cậu đã tin cô. Mọi người thích nghi ngờ Crystal thế nào cũng được
nhưng Crystal rất sợ Eris quay lưng với cô. Bởi lẽ... thật tâm Crystal
đã thích Eris mất rồi. Eris cất tiếng hỏi lại:
- Cậu thích tôi?
Crystal thoáng đỏ mặt gật đầu.
Thế nhưng... trái với
suy nghĩ của Crystal, Eris cười lớn nhưng... nụ cười đầy giễu cợt. Đẩy
mạnh Crystal ngã xuống nền đất, Eris khinh khỉnh nhìn cô:
- Cô thật kinh tởm. Tỏ tình với tên kia thất bại thì quay sang tỏ tình với tôi. Hạng người như cô... thật không đáng để tồn tại.
Nói rồi, Eris bỏ đi mất.
Chuông vào lớp đã điểm.
Crystal bị Eris đẩy ngã, đau cũng có đau thật nhưng... không đau bằng nỗi đau của trái tim.
Chẳng hiểu sao Crystal thấy mặt mình ươn ướt, là... nước mắt. Crystal
đang khóc, khóc trong vô thức, nỗi đau càng lúc càng dâng trào.
Cố gạt đi nước mắt
nhưng... càng lau nước mặt lại càng tuông trào. Crystal chống tay đứng
dậy. Lúc này, cô mới biết chân mình vừa bị trật. Khẽ cười, bản thân thảm hại đến thế là cùng. Những lời mà Eris nói lại mãi vang vọng trong tâm
trí Crystal.
Không muốn về lớp chút nào.
Để mặt nước mắt mình
rơi, mặt cho bàn chân đau nhói vì bị trật, Crystal cứ thế lê bước trở về kí túc xá. Cô không dùng phép thuật dịch chuyển để trở về bởi lẽ tim cô đang rất đau, như muốn vỡ tan vì những lời Eris nói nên... cô muốn dùng nỗi đau thể xác để lấn áp nỗi đau nơi trái tim. "Hình như... hơi ngu
ngốc thì phải" - Crystal tự cười chính mình nhưng vẫn bước đi.
Trở lại cung điện thế giới phép thuật.
Hôm nay... là một ngày mưa.
Yuu và Haruko đáng lí sẽ về Witchard vào hôm nay nhưng vì trời mưa nên cả hai quyết định mai mới trở lại. Trên phòng, cả hai đều đang thu dọn hành lí để chuẩn bị cho
hành trình ngày mai.
Mưa nên nó
và hắn đồng ý để Hinata nghỉ ngơi một ngày. Dù sao thời gian qua Hinata
đã luyện tập quá sức vất vả rồi nên nghỉ một ngày cũng tốt chứ có sao
đâu.
Trong phòng mình, Hinata mở cửa sổ rồi ngồi trên bệ cửa sổ, để mặc cho nước mưa hắt vào người.
Cảm giác này... Hinata thấy cũng thật sự rất thú vị, cũng... rất thích
đấy chứ!!!
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Hinata nhìn về phía cửa:
- Mẹ???
Nó bước vào, đóng cửa lại rồi tiến đến Hinata:
- Con đang nhớ anh trai mình sao?
Hinata nhìn mẹ mình
không đáp. Nó nở nụ cười dịu dàng, đỡ Hinata xuống rồi vươn tay đóng cửa sổ lại. Ngay sau đó, nó tiến đến phía tủ lấy chiếc khăn bông lớn và lấy cả một bộ trang phục đưa cho Hinata:
- Ướt như vậy rất dễ bệnh đấy!!! Vào trong tắm thay quân áo đi con.
Hinata mỉm cười gật đầu rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Nó nhìn theo bóng dáng
con gái mà thoáng buồn. Nó tự trách bản thân. Chỉ vì nó mà Ray và Hinata phải xa nhau, vì nó mà Hinata phải cật lực luyện tập dù cho có vất vả
đến nhường nào. Nó thấy bản thân thật quá có lỗi, thật quá đáng trách.
Một lát sau, Hinata trở
ra, trên người đã mặt bộ trang phục mới mà nó chọn, mái tóc bạch kim
cũng đã được lau khô. Hinata tiến đến ngồi cạnh mẹ mình. Đanh tính hỏi
gì đó thì... Hinata đột nhiên cảm thấy... rất không ổn.
Nó nhận ra thái độ của Hinata, lộ rõ sự lo lắng:
- Con sao vậy?
Hinata đáp lời:
- Có... gì đó đang tới!
Và ngay lúc này đây, tuy không hề ngủ nhưng Hinata nhìn rất rõ hình ảnh một người phụ nữ bị giam cầm bởi xiềng xích trong tâm trí của mình, Hinata hét lên:
- Là bà ấy.
Nó vô cùng ngạc nhiên,
đưa tay chạm vào đầu Hinata, dùng phép thuật của mình để đi vào thế giới tâm trí của Hinata và... nó đã thấy được người phụ nữ tóc đỏ Hinata đã
từng mơ thấy trước đó.
Người phụ nữ cung kính cúi đầu với nó:
- Chào Nữ hoàng.
Lúc này, mái tóc đỏ dài
chỉ còn che một phần gương mặt nên Hinata có thể thấy rõ tuy chỉ một
nửa gương mặt nhưng... thật sự rất đẹp. Nó trong tâm trí Hinata mỉm cười với người phụ nữ:
- Đúng là bà rồi.
Người phụ nữ cũng mỉm cười:
- Thật vui khi được gặp người, Nữ hoàng.
Nó gật đầu:
- Ta nghĩ... có gì đó bà muốn truyền đạt lại nếu không... sẽ không đến đây sớm đến vậy.
Người phụ nữ gật đầu đáp lời:
- Linh hồn hắn ta... vào nửa đêm hôm nay sẽ trở lại.
- Hắn... chính là người đó sao?
Nó hỏi lại, nhận được cái gật đầu từ người phụ nữ. Người phụ nữ tóc đỏ lại nói tiếp:
- Xin hãy cẩn thận. Đêm
trăng tròn kế tiếp hắn sẽ hồi sinh nhưng... tuy chỉ hồi sinh linh hồn,
hắn vẫn có khả năng chiếm thể xác của phù thủy và... vẫn có thể ra tay.
Hinata thật sự chẳng hiểu mẹ mình và người phụ nữ ấy đang nói với nhau chuyện gì nữa!!!
Nói đến đây, đột nhiên
những xiềng xích của người phụ nữ có phần siết chặt lại khiến người phụ
nữ bất giác thét lên đau đớn. Chẳng biết từ đâu, thêm một xiềng xích nữa siết vào cổ người phụ nữ, vết lằn đỏ xuất hiện. Khóe miệng người phụ nữ rỉ máu.
Cả nó và Hinata đều lo lắng, đồng thanh lên tiếng:
- Bà bị sao vậy?
Người phụ nữ tuy đau đớn nhưng vẫn gượng cười:
- Là... hắn đang cố nuốt lấy thần để hồi sinh nhanh hơn.
Hơi thở người phụ nữ trở nên khó khăn, xiềng xích nơi cổ siết chặt khiến giọng nói của bà cũng trở nên ngập ngừng:
- Trận chiến... sắp bắt đầu. Nhất định... phải chiến thắng!!!
Máu từ khóe miệng rỉ ra nhiều hơn, cổ họng có lẽ đã bị tổn thương nên giọng nói của người phụ nữ lạc hẳn đi:
- Rất tiếc nhưng...
Hinata, ta... chỉ có thể.... gặp con... thêm một lần nữa trước khi...
hắn ta hồi sinh mà thôi. Nhưng... ta muốn nói với con một câu, hãy nhớ
kĩ!!!
Hinata gật đầu, khóe mắt long lanh vì thấy thương cảm cho người phụ nữ tội nghiệp mà bản thân
lại chẳng giúp được gì. Người phụ nữ mỉm cười:
- Có những thứ... thấy vậy nhưng... không phải là vậy. Hãy... dùng đến trái tim... dùng đến tâm hồn đừng... chỉ biết đến lí trí.
Nói rồi, người phụ nữ biến mất, trong tâm trí Hinata lúc này chỉ còn lại nó và Hinata.
Nó ngừng phép thuật, cả hai trở về thực tại lúc này.
Hinata ôm chầm lấy nó, khóc nấc lên:
- Con... chỉ còn gặp bà ấy được một lần nữa thôi mẹ ơi!!!
Nó vuốt ve mái tóc của Hinata:
- Mẹ hiểu.
Cuối cùng, nó cũng đưa ra quyết định:
- Hãy thu xếp hành lí đi con, mai chúng ta cũng sẽ về Witchard.