Năm năm rồi, không đêm nào anh ngủ yên, vừa chợp mắt liền mơ thấy cô gương
mặt đầy máu xuất hiện, oán trách anh vì sao không nhận ra cô.
Dư Huy bần thần ngồi dậy rút một điếu thuốc.
Ánh tàn thuốc màu đỏ phá lệ rõ ràng trong đêm tối.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi lả tả, đất trời một màn tuyết trắng xoá.
Năm nay mùa đông đến muộn.
Anh mất cô đã năm mùa đông, chơi vơi, lạnh lẽo..
Cô có trách anh không? Khi mà anh không nhận ra cô sau những mà cô trao anh bao gồm đêm đó..?!
Dư Huy thu nhỏ bản thân co ro trên giường.
Anh đặc biệt ghét mùa đông.
Vì mùa đông năm ấy anh mất cô..
Nước mắt không tiếng động rơi xuống nệm tích thành một đoá hoa đẹp đẽ.
Diệu Vy..
Anh lạnh..
Anh rất lạnh, vì sao em lại bỏ anh một mình như thế này đâu?
Dư Huy khép mi, nước mắt lại tràn ra, anh cho thuốc vào gạt tàn, ngả lưng xuống giường, căn phòng quy về yên tĩnh.
.
.
Ngày hôm sau.
Dư Huy giao toàn bộ công ty cho thư ký Trần, chỉ để lại một câu tớ muốn nghỉ ngơi liền biến mất.
Nhìn đống hồ sơ, dự án chất cao như núi, Thư ký Trần dậm chân oán hận.
Nào có cái thể loại bạn như cậu a~.
.
.
Dư Huy ngồi trên tàu điện ngầm bắt đầu hành trình đi khắp nơi của mình.
Anh nắm trên tay sợi dây chuyền có mặt chiếc đồng cát nhẹ nhàng vân vê.
-"tiểu Vy, anh đưa em đi về miền quê như em từng ao ước"
Anh vẫn còn nhớ lúc xưa, có lần cô trong thân phận Sơ Nhi đã từng nói rằng, cô thích sau này sẽ về miền quê sống, nuôi gà, chăn vịt, trồng rau cùng hoa quả.
Sẽ trồng một giàn hoa hồng và đặt xích đu ở đó để những chiều hè nằm hóng mát.
Chỉ tiếc....
.
.
----------------------------------
Dư Huy mất nửa năm để đi một lượt từ bắc vô nam các miền quê, mỗi nơi anh
dừng một đến hai ngày, chụp hình, ghi chép, viết nhật ký.
Và ngày hôm nay, anh đặt chân đến nơi gần như là cuối cùng của tổ quốc này, đây sẽ là nơi dừng chân cuối cùng của anh, kết thúc cuộc hành trình dài
đằng đẵng.
Anh định sẽ tại nơi này mua một căn nhà, trồng một
vườn hoa, cây ăn quả, làm một cái xích đu để trước nhà trên cao là giàn
hoa hồng đẹp đẽ..
Và anh, sẽ tại nơi này trải qua hết cuộc đời này..
.
.
.
Trong khi đó.
Hai tiểu hài tử mò mẫm ra vườn tìm mẹ, vừa thấy mẹ nữ hài liền nhanh chân tố cáo:
-"mama, anh bánh bao bắt nạt tiểu cháo cải" nữ hài thanh âm nhu nhu mềm mềm tràn đầy uỷ khuất hô to.
-"mới không phải, tiểu cháo cải hư, ngủ tè dầm ra giường, bánh bao ngoan còn
thay tã cho tiểu cháo cải nữa cơ" nam hài hoạt bát thanh âm không đồng
ý, chống nạnh bộ dạng người lớn kể công cầu khen ngợi.
Ngoài vườn, nghe thanh âm, một cô gái ngẩng đầu lên.
Cô nở nụ cười ôn nhu vô cùng đặt chiếc giỏ đựng đầy hoa quả xuống đất,
tháo khăn tay, cởi áo bảo hộ đặt lên cây sau đó đạp bước đi đến trước
hai đứa trẻ ngồi xuống dang hai tay.
Tiểu nữ hài hai mắt sáng lên mại chân nhỏ nhào vào lòng mẹ, mà tiểu nam hài ngơi ngập ngừng, trong
lòng suy tư, hôm qua ti vi có nói, người lớn là sẽ không làm nũng mẹ.
Tiểu bánh bao là người lớn, như vậy không được để mẹ ôm phải không?
Cơ mà nhìn tiểu cháo cải được mẹ ôm thực thích a..
Tiểu bánh bao rối rắm gương mặt nhot nhắn vo thành một đoàn.
Thôi vậy, ngày mai hãy làm người lớn hôm nay tiểu bánh bao làm hài đồng
thôi. Tiểu bánh bao nghĩ nghĩ sau đó làm ra quyết định, nhấc chân lên ào vào lòng mẹ.
Dạ Lam hạnh phúc một phen ôm cả hai vào lòng.
-"tiểu cháo cải hôm nay ngủ tè dầm à?" Dạ Lam hỏi nữ hài trong ngực.
-".. cái đó, liền chỉ chút chút mà thôi nga.." tiểu nữ hài đỏ mặt âm thanh
lí nhí giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn làm một cái động tác miêu tả lượng nước mình lỡ tè dầm.
Dạ Lam cười đến híp mắt, hôn vào má tiểu cháo cải cười cười.
-"vậy tiểu bánh bao thay tã cho em à? giỏi thế?" Dạ Lam nhìn sang tiểu bánh
bao đang hâm mộ nhìn tiểu cháo cải được mẹ hôn mở miệng dịu dàng hỏi.
-"vâng ạ" tiểu bánh bao ngay lập tức đáp lời, ánh mắt sáng rỡ đầy mong đợi, trên mặt hiện rõ câu "cầu khen ngợi, cầu vuốt ve"
Dạ Lam đồng dạng hôn vào má tiểu bánh bao, nói.
-"Bởi vì tiểu bánh bao ngoan nên hôm nay cơm trưa mama sẽ làm nấu món cháo
cải mà tiểu bánh bao thích đồng thời làm món bánh bao mà tiểu cháo cải
thích nha."
-"hoan hô" hai đứa trẻ cùng vui mừng kêu lên.
Dạ Lam thả hai đứa trẻ xuống đất, mỗi bên dắt một đứa đi vào nhà.