halu m.n! Tui
đã trở về rùi đây. HAzz chap trc cãi lộn vs karma vệt mún chết lun. Chap nì tui xin được đi nghỉ dưỡng ( mặc dù sẽ lòi mặt ra 1 tí) . Mong m.n
ủng hộ hjhjh! thui ko vòng vo nữa. Chúng ta vào vấn đề chính nào.
________________________________BẮT ĐẦU CÂU CHUYỆN___________________________________
Đã được 4 ngày kể từ khi anh nhập viện, anh dần dần tỉnh lại sau cơn hôn
mê. Thế là sau những sự đau đớn để nhớ lại được quá khứ, cuối cùng anh
cũng nhớ lại được những chuyện của mình 10 năm về trước. Chợt anh nghe
ai đó gọi tên mình.
- Karma san! Karma san!
Đó không ai
khác chính là Nagisa , cô rất lo lắng cho anh. Thậm chí trên mắt cô đã
có vầng thâm. Từ khi nhận được cuộc gọi từ Asano. Cô hốt hoảng chạy tới
bệnh viện. Cũng may cái bệnh viện ở gần nếu không thì cô đã gục từ khi
nào rùi đấy.
- May quá! Anh tỉnh lại rồi. Anh đã hôn mê suốt 4 ngày nay rồi đấy.
- Anh nhớ em, Nagisa!_ Karma ngồi bật dậy ôm chầm lấy cô mà khóc.
- C....có chuyện gì vậy Kar.....
Chưa kịp nói hết câu, anh đẩy cô ra và thay vào đó là 1 nụ hôn. Anh hôn lên
đôi môi hoa anh đào của cô. Nụ hôn không quá lâu mà cũng chẳng quá
nhanh. Nagisa bất ngờ căng tròn đôi mắt xanh trong biếc của mình nhưng
cũng đành nhắm mắt lại mà đáp trả nụ hôn ấy. Khoảng 10ph sau, thấy cô
sắp hết dưỡng khí anh liền buông cô ra nhưng vẫn ôm cô trong lòng.
- Anh rất nhớ em Nagisa! Anh xin lỗi vì để em một mình suốt 10 năm qua.
Anh thật sự xin lỗi_ Nói đến đó nước mắt anh lại rơi xuống. Những giọt
nước ấm nóng chảy xuống hai bên má anh. Ai lại tin được một kẻ như anh
lại có thể rơi lệ cơ chứ?
( au: đoạn này theo ý nghĩ của tui lên tui xin nhận gạch đá nha )
( au: này nhá ! ta nói cho ngươi biết đây là khóc kiểu tình yêu chứ ko ph khóc kiểu......em bé bị đánh hay bị dành đồ chơi ,.... đâu nhá. Suy
nghĩ dùm cái đi. Lớn rùi chứ đâu ph bé bỏng gì.)
( karma: ta đâu có rành về ngôn tình đâu chớ. Chỉ có bọn con gái mới thế.)
( au: mi nói cái gì? * cầm dao đuổi theo* đứng lại đó để ta xẻo thịt)
- Karma....san! Có thật là anh không? Em cứ tưởng anh đã........
Nagisa sờ vào 2 bên má của anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Đã 10 năm cô
không cảm nhận được nó vậy mà đến bây giờ hơi ấm đó vẫn còn thậm chí nó
còn ấm áp hơn trước nữa. Cô liền bật khóc trước mặt anh.
-
OAOAOAOAOA! Anh là đồ ngốc , ngốc, ngốc, ngốc . Anh có biết em đã buồn
như thế nào không? Không ngày nào là em không nghĩ về anh cả.
- Anh xin lỗi! Anh sẽ không bao giờ xa em nữa đâu. Lên em đừng khóc nữa nhé! Nhìn em khóc anh còn đau khổ hơn gấp trăm lần.
- Ukm! Em sẽ không khóc nữa.
Cứ thế hai người vừa cười, vừa nói chuyện với nhau.
_ HẾT CHAP 11 _
Phù! Cuối cùng cũng xong * chấm mồ hôi*
Cảm ơn m.n đã ủng hộ nha! Vậy pp m.n, mik đi nghỉ dưỡng tiếp đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT