Cơm chiều Nguyên Cảnh Khôn không muốn ăn, Cảnh Hâm cũng lười làm, đơn giản đem đồ ăn thừa buổi trưa cho vào lò vi sóng hâm nóng, rồi ăn. Cả ngày, Nguyên Cảnh Khôn chỉ lúc chạnh vạnh mới cùng cậu nói một câu: " Cơm chiều tôi không muốn ăn "
Cảnh Hâm dơ ngón tay lên đếm, chỉ có duy nhất 6 ký tự ngắn ngủi mà thôi. Lắc đầu thở dài, đều là nam nhân cậu hoàn toàn có thể lý giải tâm trạng Nguyên Cảnh Khôn hiện tại, đường đường bảy thước nam nhi, bởi vì đủ loại nhân tố khách quan, bất đắc dĩ đến mức phải vì người mà mang thai, thật khó mà chấp nhận. Huống chi anh còn không biết hài tử đến tột cùng là từ đâu đến, là của người nào, khó tránh khỏi có điểm bi ai, thê lương.
Sau ngày phẫu thuật của Nguyên Cảnh Khôn, Cung Hi Nặc nhận được thông báo khẩn cấp, phải chạy về họp ở tổng công ty bên Mỹ. Chi nhánh y phụ trách vừa đấu thầu hai công trình lớn, lần này đột nhiên bị triệu đi, chỉ sợ cùng việc này có quan hệ.
Nếu là có thể thuận lợi tiến hành thành công, đối với công ty, đối với y, đều là cột mốc lịch sử đánh dấu sự nghiệp một cái bay vọt. Cung Hi Nặc vội vàng cùng cảnh Hâm an bài ổn thoả cho Nguyên Cảnh Khôn sau khi xuất viện, rồi nhanh chóng chạy về tổng công ty. Hội nghị một ngày, rồi lại sang hai ngày. Cung Hi Nặc ở Mỹ nhưng tâm tư đã sớm bay trở về, luôn không an tâm, ẩn dấu ngay trong thâm tâm mạc danh mà xuất hiện cảm xúc bất ổn.
Lúc nửa đêm Cung Hi Nặc xuống máy bay, tài xế liền đặc biệt chạy tới đón. Vì ban đêm vẫn có taxi, nên Cung Hi Nặc ngăn tài xế trở mình, một mình lái xe đến trước chung cư Nguyên Cảnh Khôn đang ở. Ban đêm tốc độ lái xe vốn nhanh hơn ban ngày gấp trăm lần, Cung Hi Nặc chạy xe rất nhanh, hận không thể một phát giẫm chân ga, lập tức liền tới.
Cung Hi Nặc móc chìa khóa ra mở cửa phòng, bên trong phòng một mảng đen nhánh, duỗi tay không thể nhìn thấy ngón tay, nhìn theo ánh sáng của bật lửa nhẹ nhàng đi lên bậc thang đem cửa phòng ngủ chính mở hé ra, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được Nguyên Cảnh Khôn đang ngủ say.
Cung Hi Nặc tắt bật lửa vì sợ sẽ đánh thức anh. Nhẹ nhàng kra khỏi phòng bước đến ngồi xuống sô pha, tinh thần giờ mới được thả lỏng sau một thời gian mệt mỏi, dựa vào sô pha mềm mại, nhắm mắt lại nặng nề mà ngủ.
Mùa hè, ngày dài đêm ngắn.
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh sáng nhạt nhè nhẹ chiếu vào cửa kính sát đất ở phòng khách. Cung Hi Nặc tỉnh giấc, mở to hai mắt, mặt trời đang dần lên cao, vặn vẹo chiếc cổ cứng đờ, duỗi thân mình chuẩn bị đứng lên. Cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Nguyên Cảnh Khôn bưng ly nước từ bên trong đi ra, mặc một thân áo ngủ màu xám, giương mắt nhìn Cung Hi Nặc, sững sờ tại chỗ.
Cung Hi Nặc cả kinh, không nghĩ tới Nguyên Cảnh Khôn sẽ dậy sớm như vậy, vẫn duy trì tư thế đứng dậy, nhìn anh chằm chằm. Nguyên Cảnh Khôn nhất thời tỉnh táo, xoay người trở lại phòng ngủ, bằng tốc độ nhanh nhất thay áo sơmi âu phục, chải vuốt tóc.
Cung Hi Nặc nhanh chóng đứng lên, chạy về phía phòng vệ sinh, áo sơ mi trên người đầy nếp nhăn, đầu tóc hơi loạn, lau lau mắt kính, xoay người trở lại phòng khách lần nữa, Nguyên Cảnh Khôn đã đứng ở trước bàn trà.
"Cậu trở lại từ lúc nào?"
"Anh ra đây làm gì?"
Trăm miệng một lời, sau đó xấu hổ.
Cung Hi Nặc cúi đầu, trả lời: "Tôi nửa đêm trở về, không nghĩ đã quấy rầy anh ngủ."
Nguyên Cảnh Khôn bối rối, trả lời: "Tôi đi lấy nước."
Nhất thời không nói chuyện, không khí trầm mặc.
Thật lâu sau, Cung Hi Nặc mở miệng trước: "Anh không phải đi lấy nước sao? Đi thôi."
Nguyên Cảnh Khôn bưng cái ly, đi vào phòng bếp, Cung Hi Nặc đi theo phía sau anh.
Nguyên Cảnh Khôn rót một ly nước mát, cũng rót cho Cung Hi Nặc một ly, đặt ở trước mặt y. Cung Hi Nặc cầm lấy cái ly, nhấp một ngụm, nước theo cổ họng chảy uống, bốn vách yết hầu trở nên dễ chịu, vô cùng thoải mái.
"Tôi bị gọi về tổng bộ họp, cho nên, không có tới."
Xem như đây là giải thích đối với việc vắng mặt hôm xuất viện. Nguyên Cảnh Khôn không nói lời nào, ngồi đối diện y, không nhìn y, nước bên trong ly chóng chánh, như một cơn sóng ngầm đang ẩn chứa phía dưới mặt nước, cùng tâm tình của anh thật giống nhau.
"Anh không muốn biết, lai lịch đứa nhỏ này sao?" Cung Hi Nặc cuối cùng cũng nói đến trọng điểm, lúc trước mói chỉ gặp mặt vài lần, sau đó lại phải chuẩn bị phẫu thuật, đều không kịp nói rõ ràng chuyện này.
Nguyên Cảnh Khôn đem miệng ly để sát đôi môi mỏng hồng hồng, uống một ngụm nước, sau đó nói: " Cậu chịu nói cho tôi sao?"
"Đương nhiên, anh có quyền được biết chuyện này, biết đứa nhỏ là từ nơi nào tới." Cung Hi Nặc đưa ra lý lẽ bức người.
Nguyên Cảnh Khôn đặt ly xuống, chờ đợi y nói chuyện.
Cung Hi Nặc đẩy đẩy mắt kính, đôi tay đặt ở trên bàn, mười ngón tay đan xen, ngòn trỏ cùng ngón cái tay trái đùa bỡn ngón trỏ tay phải, chậm rãi mở miệng:
"Anh ấy là người trong lòng của tôi. Đứa nhỏ này, là của anh ấy cùng với vợ mình. Anh ấy cùng vợ, còn có đứa con lớn mới mười hai tuổi nửa tháng trước gặp tai nạn xe mà mất. Chỉ lưu lại duy nhất là hài tử chưa xuất thế này. Anh ấy và vợ đại khái không biết đến sự tồn tại của tiểu sinh mệnh này. Bác sĩ Hạ, chính là bác sĩ làm phẫu thuật cho anh, hắn có biện pháp giữ lại phôi thai, bất quá cần có một cơ thể mẹ mang thai hộ. Cho nên..."
"Cho nên cậu trăm phương nghìn kế mà tìm kiếm cơ thể mẹ mang thai hộ, tới kéo dài sinh mệnh của hài tử." Nguyên Cảnh Khôn tiếp lời y.
"Ừ." Cung Hi Nặc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ còn có chút ưu sầu không nói nên lời.
"Vì cái gì không tìm nữ nhân?" Nguyên Cảnh Khôn nắm chặt tay thành hai nắm đấm, thanh âm cao lên.
"Tôi, tôi không nghĩ." Cung Hi Nặc trong nội tâm chưa bao giờ nghĩ đến muốn tìm một nữ nhân trở thành cơ thể mẹ của hài tử, đến nỗi lý do là gì, y đều nghĩ không ra.
Nguyên Cảnh Khôn buông nắm tay ra, thấy y vô thố biểu tình, không đành lòng ép buộc y.
"Kia, anh ta, yêu cậu sao?"
Hỏi chuyện chạm vào địa phương mềm yếu nhất của Cung Hi Nặc, nơi đó có một khối vết sẹo, không cẩn thận đụng tới máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống.
Nguyên Cảnh Khôn minh bạch, chuyện này, bất quá chỉ là Cung Hi Nặc yêu đơn phương mà thôi.
Không kịp để biết được thêm nội dung một cách tỉ mỉ kỹ càng thì Cảnh Hâm một thân áo ngủ rộng thùng thình cộng thêm đôi mắt buồn ngủ lơ mơ, xuất hiện trước mắt Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc.
Cảnh Hâm xoa xoa đôi mắt, mới phát hiện sự xuất hiện của Cung Hi Nặc. Tức khắc cơn buồn biến mất, thần kinh bị doạ nhảy dựng, nghẹn giọng, che lại ngực, đè nén mà nói ra:
"Cung, Cung tổng...... Ngài......"
Lời nói đều nói không mạch lạc, Cung Hi Nặc đứng lên, một hơi uống hết ly nước, đặt ly xuống, chuẩn bị rời khỏi.
"Tôi đi rồi. Anh, hảo hảo nghỉ ngơi."
Nguyên Cảnh Khôn vẫn ngồi không nhúc nhích, cũng không tính toán đứng dậy tiễn y. Cảnh Hâm tiễn Cung Hi Nặc đến cửa, Cung Hi Nặc dặn dò cậu: "Hảo hảo chăm sóc anh ta, rõ chưa?"
"Rõ ạ." Cảnh Hâm tự nhiên hiểu ngầm ý tứ trong lời nói của y, " hảo hảo chăm sóc ", ý là muốn một bước không rời mà ở bên cạnh anh.
Cung Hi Nặc đứng ở trong thang máy, cửa thang máy mở ra y tự hỏi mình, vì sao sẽ đem lời nói thật nói cho anh? Lúc trước không phải nghĩ, tuyệt đối sẽ không đối với " cơ thể mẹ " nói thật sao? Vì sao nhìn anh sẽ không thể tự khống chế?
Vì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT