3 ngày nghỉ tết Tây, Nguyên Cảnh Khôn hỏi Cung Hi Nặc lên kế hoạch gì cho kỳ nghỉ này, Cung Hi Nặc trả lời anh: Ngày đầu tiên ngủ, ngày hôm sau đọc sách, ngày thứ ba ngủ.

Nguyên Cảnh Khôn nặng nề nghe xong kế hoạch không thú vị của y, không nhịn được hỏi: "Vậy anh không ra ngoài đi dạo sao?"

Cung Hi Nặc trả lời anh: "Ra ngoài cái gì? Em cũng không thể đi ra ngoài!"

Ngày nghỉ đầu tiên rạng sáng, Nguyên Cảnh Khôn đẩy đẩy Cung Hi Nặc đang ngủ say: "Tỉnh tỉnh, anh nghe một chút, có tiếng gì ý."

Cung Hi Nặc không mở ra được đôi mắt: "Làm sao vậy?"

Nguyên Cảnh Khôn mở mắt y ra: "Đừng ngủ, anh nghe xem, hình như là tiếng nước chảy!"

Cung Hi Nặc miễn cưỡng mở ra hai mắt, vãnh tai, cẩn thận lắng nghe, xác thật từ trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước tí tách, lấy áo ngủ, lung tung mà mặc lên trên người.

Nguyên Cảnh Khôn bật đèn đầu giường, muốn đứng dậy, bị Cung Hi Nặc đè lại: "Đừng nhúc nhích, anh đi xem."

Cung Hi Nặc đi vào trong phòng vệ sinh phát hiện chậu rửa mặt bị dò nước, nửa đêm không cách nào mà sửa, tính để cái chậu nhỏ ở dưới để hứng nước, nhưng tiếng tí tách vào ban đêm yên tĩnh thực rõ ràng, làm người ta khó mà ngủ được.

Cung Hi Nặc không có biện pháp, đành phải trước dùng phương án đóng chặt van nước lại, cũng may đêm không cần dùng nước.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Hi Nặc cùng Hạ Nhạc Phàm ngồi xổm phía dưới bồn rửa xem xét vấn đề nằm ở chỗ nào, kiểm tra nửa ngày, kìm, tua vít,.. các loại dụng cụ đều mang ra, vẫn không vặn ra được.

Nguyên Cảnh Khôn thân thể không tiện, không thể gọi nhân viên bất động sản lại đây sửa, Cung Hi Nặc cùng Hạ Nhạc Phàm đành phải tự mình động thủ, Cảnh Hâm đứng ở phía sau bọn họ, giơ đèn pin chiếu sáng.

"Như vậy, cậu dùng sức một chút, Cảnh Hâm ở phía sau ôm lấy cậu, kéo cậu một phen, phỏng chừng có thể vặn ra." Cung Hi Nặc cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một biện pháp.

"Thử xem đi." Hạ Nhạc Phàm không nắm chắc.

Cảnh Hâm từ phía sau ôm lấy Hạ Nhạc Phàm, hai người cùng nhau dùng sức, linh kiện trong nháy mắt liền rơi ra, nước phun cao lên, bắn lên người Cung Hi Nặc và Hạ Nhạc Phàm.

Cảnh Hâm dùng sức quá độ, bị Hạ Nhạc Phàm đẩy ra thân thể liền bay ra bên ngoài, không đứng vững đặt mông ngã ở mép giường, thân thể nặng nề mà dựa vào giường, run rẩy.

Nguyên Cảnh Khôn ban đêm ngủ đến không yên ổn, tinh thần không tốt mà nhắm mắt dưỡng thần, giường có chấn động, mang theo hài tử hài tử xao động, một chân mạnh mẽ mà đá vài cái vào bụng, khiến cho anh không khoẻ.

Nguyên Cảnh Khôn trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh kêu lên một tiếng, đè lại bụng: "Ui......"

Cung Hi Nặc thấy anh nhíu mày, chắc là không thoải mái, sốt ruột qua đi, không lưu ý dưới chân liền hung hăng mà dẫm lên chỗ ngón tay Hạ Nhạc Phàm đang để trên nền lênh lác nước.

"A......" Hạ Nhạc Phàm kêu thảm thiết lên, ngón tay phảng phất muốn đứt ra rồi đây.

"Thực xin lỗi, có sao hay không." Cung Hi Nặc không biết nên làm thế nào.

Cảnh Hâm bò dậy, xoa xoa mông đau, vội tới xem xét ngón tay nháy mắt đã sưng đỏ lên của Hạ Nhạc Phàm, sờ sờ lại thổi thổi, còn an ủi hắn.

Cung Hi Nặc đi đến đầu giường, nắm tay Nguyên Cảnh Khôn, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Nguyên Cảnh Khôn thấy giống trò Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm đang làm thì mặt ngượng ngùng, rút về tay, lắc đầu.

Cuối cùng thật sự là không có biện pháp, Cung Hi Nặc cùng Hạ Nhạc Phàm căn bản sửa không được, mặc dù mua trở về một đống đồ, như thế nào sửa đều không thành công, trong nhà vẫn luôn đóng lại van nước, ăn cơm rồi rửa mặt các kiểu thế nào đây!

Cung Hi Nặc rơi vào đường cùng đành phải đem Nguyên Cảnh Khôn ôm đến phòng nhỏ, gọi nhân viên bất động sản nhân viên lại đây sửa, bất động sản phái nhân viên sửa chữa tới kiểm tra, cầm đống linh kiện bọn họ mới mua, phe phẩy: " mấy thứ này đều không hợp a!"

"Cần đồ như thế nào? Chúng tôi sẽ đi mua." Hạ Nhạc Phàm lấy ra đồ bị hỏng đã tháo ban đầu.

"Anh nhìn xem, cái không khớp nhau, cái các anh mua không có bánh răng, cái chúng ta muốn sửa này cần cái có bánh răng!" Thợ sửa chữa giơ một cái lên, giơ đến trước mắt Hạ Nhạc Phàm.

Hạ Nhạc Phàm tức khắc há hốc mồm, lúc trước cùng Cung Hi Nặc đi mua, ai cũng chưa chú ý chi tiết này. Hắn cùng Cung Hi Nặc bây giờ đều không đi được, Xảnh Hâm đành phải một chuyến không xa không gần ra đi mua.

Hạ Nhạc Phàm lợi dụng thời gian rảnh cùng thợ sửa chữa nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua, bỗng nhiên nhớ thông báo dán trước cửa nhà: "Ai, tiểu khu của chúng ta gần đây trị an không tốt sao? Tôi thấy, cửa nhà dán thông báo phòng chống trộm."

"Ai, chúng tôi cứ phòng ngừa thôi. Bất quá, tôi nói thật với anh, khu nhà chúng ta gần đây đã có hai nhà bị trộm. Trong đó một nhà là cảnh sát, là cảnh sát hình sự lúc nào cũng mang theo súng. Tên trộm thấy họng súng liền bỏ chạy, nào biết người cảnh sát đó kích động, lúc đuổi tên trộm bị trượt chân, trộm liền chạy."Thợ sửa chữa nói tới chuyện này, bất đắc dĩ mà cười rộ lên.

Hạ Nhạc Phàm cười ha ha: "Này cảnh sát quá đen đi!"

Thợ sửa chữa tiếp tục nói: "Còn có một tin chưa xác thực, đồn công an phố đối diện một chiếc xe cảnh sát bị trộm!"

"Thật không, ăn trộm này biết chọn xe an toàn!" Hạ Nhạc Phàm quả thực như nghe chuyện cười.

Thợ sửa chữa thở dài: "Ai, ăn trộm cũng đến ăn tết a, cái gì cũng khó khăn."

Đang nói, Cảnh Hâm mua linh kiện trở về, thợ sửa chữa đem đôi linh kiện khớp nhau lắp ở chỗ dưới bồn rửa, lúc lâu sau cuối cùng cũng sửa xong, không bị dò nước nữa.

Lăn lộn đến hai giờ mới ăn cơm, cơm ăn được một nửa, hàng xóm tầng dưới đến gõ cửa, Cung Hi Nặc đỡ Nguyên Cảnh Khôn trở lại phòng ngủ, Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm mở cửa, đứng ở ngoài cửa là một đôi vợ chồng trung niên sống ở tầng dưới.

"Nhà các cậu có phải hay không bị dò nước? Nhà của chúng tôi trần nhà đều bị thấm ướt."

Cảnh Hâm chạy nhanh mời hai người vào, Hạ Nhạc Phàm còn lấy cho bọn họ cốc nước, vợ chồng hai người liên tục bảo bọn họ đừng khách khí.

Cung Hi Nặc từ phòng ngủ bên trong ra tới, phụ nữ trung niên thoáng nhìn qua Nguyên Cảnh Khôn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, chưa thấy được người, bất quá rõ ràng mà nhìn thấy bụng ở dưới chăn phồng lên.

"Úc, nhà các cậu có người mang thai a, chúng tôi đây nói nhỏ chút."

"Hẳn là sẽ không chảy xuống nhà hai vị đi." Cung Hi Nặc không thể khẳng định, gọi điện thoại dò hỏi bất động sản.

Nhân viên sửa chữa trả lời là phòng vệ sinh bị dò nước ở sàn gỗ không cách nào thoát nên ứ đọng ở nhà phía dưới, tạo thành giện tượng này.

Bất quá hai vợ chồng hàng xóm kia rất khách khí, đi quan sát lại nhà một chút, nếu còn bị thấm nước thì gọi bất động sản tới giải quyết.

Kỳ nghỉ ngày đầu tiên như thế vượt qua, vốn tưởng rằng buổi tối có thể nghỉ ngơi.

Nào biết, Cung Hi Nặc đang ôn tập công khoá cảm thấy càng ngày càng lạnh, nguyên lai là máy sưởi bị ngưng lại, toàn độ nhiệt độ trong nhà đều đang dần hạ thấp.

Nguyên Cảnh Khôn vốn dĩ đã ngủ, chính là bị lạnh tỉnh, Cung Hi Nặc đắp lên cho anh một cái chăn nữa, vẫn không khá hơn là bao, mùa đông trời rét như vậy, phòng không có máy sưởi căn bản không ai ở nổi.

Nửa đêm 12 giờ, Cung Hi Nặc nghĩ không ra biện pháp khác, lại cho đắp thêm cho anh một cái thảm lông.

Người bình thường bị ba cái chăn đè lên đã thấy khó chịu, đây Nguyên Cảnh Khôn còn có hài tử trong bụng, chăn đè lên bụng, càng khó chịu.

Cung Hi Nặc ném một cái thảm lông ra, nằm bên cạnh anh, ôm anh, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho anh.

Nguyên Cảnh Khôn bị y ôm, vẫn thấy lạnh, còn nín thở, khó chịu động động, rời đi ôm ấp của y: "Trên người của anh còn lạnh hơn."

Cung Hi Nặc xác thật toàn thân lạnh lẽo, rời giường, đêm còn dài, Nguyên Cảnh Khôn sẽ bị lạnh đến sinh bệnh.

Cung Hi Nặc xoay người ra ngoài, Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm mặc áo rét, ngồi một đống trên sô pha, phòng ngủ phụ nhiệt độ càng lạnh hoen, cửa sổ còn có ống thoát nước.

Cung Hi Nặc bảo Cảnh Hâm trông nhà, cùng Hạ Nhạc Phàm chạy tới siêu thị 24h gần nhất nhanh chóng mua hai cái máy sưởi, còn có thiết bị giữ nhiệt, mấy cái túi sưởi.

Cung Hi Nặc cùng Hạ Nhạc Phàm hai lần lên xuống mới đem hết đồ cầm lên. Một máy sưởi để ở phòng ngủ phụ, một cái đem về phòng ngủ chính.

Cung Hi Nặc đem máy sưởi đẩy đến trước giường, chạy đến nấc lớn nhất, lấy ra mấy túi sưởi, để trong tay Nguyên Cảnh Khôn, dưới chân anh để một cái, thay ga giường thành ga lông.

Nguyên Cảnh Khôn nhiệt độ cơ thể dần dần ấm lên, Cung Hi Nặc không dám ngủ, dựa giường, trong chốc lát lo lắng máy sưởi điện quá nhiệt quá nóng, trong chốc lát lại sợ túi sưởi hết ấm, một đem qua đi, hai lần thay túi sưởi, lại lấy thêm túi đặt ở bên cạnh cửa.

Sáng hôm sau vẫn còn phải phiền toái nhân viên sửa chữa, làm cho thợ sửa chữa không nhịn được oán giận:" Này là phá phòng hả! Chúng tôi tổng cộng có 7 người, đối mặt tận 300 nhà, đều sắp liệt cả rồi"

Cung Hi Nặc buổi tối ngủ không tốt, ban ngày không tinh thần, buổi chiều bồi Nguyên Cảnh Khôn lại có cảm giác buồn ngủ, ngủ đến 6 giờ mới dậy.

Chỉ còn một ngày nghỉ cuối cùng, Nguyên Cảnh Khôn đi vệ sinh đêm kinh động Cung Hi Nặc, y tùy tay vặn ra đèn bàn, phát hiện đèn bàn không sáng, đứng dậy kiểm tra ổ điện, không thành vấn đề, chẳng lẽ lại đứt cầu dao?

Cung Hi Nặc lấy ra đèn pin, trước giúp Nguyên Cảnh Khôn giải quyết vấn đề quan trọng, đỡ anh đi đến phòng vệ sinh, Nguyên Cảnh Khôn sống chết không cho y vào cùng, bắt y ở trước cửa chờ anh.

Cung Hi Nặc thật sự là không tinh thần sửa điện lúc nửa đêm, dù sao ngày mai cũng phải gọi bất động sản, giờ không gọi ảnh hưởng bọn họ nghỉ ngơi.

Ba ngày qua, nhà ở liên tiếp ra vấn đề, không ngừng mà sửa chữa, làm cho Nguyên Cảnh Khôn oán trách y: "Anh lúc trước thế nào mà mua cái nhà này vậy hả?"

Cung Hi Nặc bất đắc dĩ: "Anh nào biết là cái dạng này, anh không phải coi trọng nó yên tĩnh sao?"

Hai người vượt qua kỳ nghỉ tết cực kỳ phiền loạn, Nguyên Cảnh Khôn mỏi mệt bất kham, Cung Hi Nặc cảm thấy mệt hơn so với đi làm! Hoàn toàn phá vỡ kế hoạch tốt đẹp lúc trước của y.

Ngày trở lại đi làm, Cung Hi Nặc nhận được thông báo từ tổng bộ, yêu cầu y nhanh chóng quay về tổng bộ họp. Cung Hi Nặc một khắc không chậm trễ, phân phó thư ký mua vé máy bay, đặt phòng khách sạn.

Chuyến bay vào 10 rưỡi tối, Cung Hi Nặc xử lý xong việc ở công ty, tan tầm về nhà cơm nước xong, cùng Nguyên Cảnh Khôn thu thập hành lý.

Vali nhỏ màu trắng mở ra đặt trên giường, Nguyên Cảnh Khôn ngồi bên cạnh vali, Cung Hi Nặc đứng trước tủ quần áo, đem từng cái áo ném lên giường, Nguyên Cảnh Khôn bỏ móc áo ra, cận thẩn xếp vào trong vali.

"Phải đi lâu sao?" Nguyên Cảnh Khôn tay vừa gấp áo sơ mi, mắt liếc tứ tung ngang dọc mà nhìn quần áo, chỉ sợ y sẽ đi một thời gian dài.

Cung Hi Nặc đang lục lọi trong tủ quần áo: "Chắc chỉ có chút việc, hẳn là sẽ không lâu lắm, ai, cái áo sơ mi trắng của anh em để chỗ nào rồi?"

"Ở bên trong, dưới áo khoác ý, anh tìm xem." Nguyên Cảnh Khôn đem áo sơmi san bằng mà đặt bên trong. "Không phải mang nhiều quần áo rồi sao? "

"Nhiều gì đâu? Đều là áo sơmi." Cung Hi Nặc không cảm thấy mang nhiều quần áo.

Nguyên Cảnh Khôn nhìn y đem mấy quyển sách để trên quần áo, nhìn chằm chằm lịch, tính toán ngày, lại hỏi một lần:" trong tuần anh đã về chưa?"

Cung Hi Nặc đóng vali, không dám khẳng định, mơ hồ mà trả lời: "Có thể đi."

Nguyên Cảnh Khôn không nói nữa, không nói một tiếng mà đứng lên, kéo ra ngăn kéo bàn sách, lấy ra thuốc đau dạ dày, nhét vào cặp công văn tuỳ thân của y.

Cung Hi Nặc dọn xong hành lý đặt xuống đất, kiểm tra lại một lần vé máy bay, hộ chiếu, chứng kiện cần đăng ký.

Nguyên Cảnh Khôn không có biện pháp tiễn y, chỉ có thể đưa y ra đến cửa, Cảnh Hâm bị Hạ Nhạc Phàm kéo đến trong căn phòng nhỏ, không quấy rầy bọn họ tạm biệt.

Cung Hi Nặc khom lưng đổi giày, Nguyên Cảnh Khôn cúi đầu, ánh mắt ngừng trên người y.

Cung Hi Nặc đứng thẳng, gặp phải ánh mắt phức tạp hàm chứa lo lắng của anh, trong lòng nổi lên một mảnh mềm mại, còn chưa từng có người nào đối với y lưu luyến thế này, loại cảm giác này làm cho y dung động.

"Đừng lo lắng, anh thực mau trở lại." Cung Hi Nặc kéo tay anh, xoa xoa, an ủi anh.

Nguyên Cảnh Khôn nhấp môi, rốt cuộc không mở miệng, lúc Cung Hi Nặc chuẩn bị cầm lấy hành lý, sắp buông tay anh ra, liền một phen giữ lấy, hơi hơi dùng sức.

Cung Hi Nặc hướng anh tươi cười, vỗ vỗ tay anh, hứa hẹn: "Nhiều nhất ba bốn ngày, xong xuôi mọi việc, anh nhất định chạy nhanh trở về."

Dưới lầu vang lên âm thanh, là lái xe thúc giục Cung Hi Nặc, nếu không đi, sẽ muộn giờ bay.

Nguyên Cảnh Khôn không tình nguyện mà buông ra tay, Cung Hi Nặc kéo hành lý, mở cửa, lại quay đầu lại dặn dò anh: "Hảo hảo chiếu cố chính mình."

Nguyên Cảnh Khôn lúc Cung Hi Nặc đi rồi, vẫn luôn đứng ở huyền quan, đứng lâu eo đau chân mỏi, trong bụng hài tử không vui mà vặn vẹo thân thể, đưa ra kháng nghị.

Nguyên Cảnh Khôn bám vào tường đi trên bậc thang, vừa nhấc mắt lại nhìn đến ngày in trên lịch, âm thầm lo lắng, sợ hãi sẽ bỏ qua một ngày cực kỳ quan trọng.

Cung Hi Nặc trưa ngày hôm sau đến Mỹ, đem hành lý đưa đến đến khách sạn, không kịp nghỉ ngơi, chạy tới tổng bộ họp.

Hội nghị nội dung bất quá là tổng kết công trạng năm trước, an bài kế hoạch năm nay, triển vọng sang năm phát triển, các ngừoi phụ trách chi nhánh báo cáo lại tình hình, cuối cùng tổng tài nói một chút chuyện.

Không lâu sau liền kết thúc hội nghị, tất cả mọi người là lời ít mà ý nhiều, không giống trong nước, công ty nào mà họp đều dài dòng nhàm chán buồn tẻ.

Hội nghị sau khi kết thúc, Hồ Nam đưa Cung Hi Nặc về khách sạn, trong phòng, tránh không nói chuyện công việc, vì việc y từ chối Phàn Ninh nổi giận, một hồi phê bình giáo dục.

"Ninh Ninh rốt cuộc là nào điểm không xứng với em? Em còn dám cùng người ta nói dối em có người trong lòng? A, em người trong lòng ở đâu đâu? Anh như thế nào không biết? Em có biết hay không người ta vì em thiếu chút nữa tự sát, sau khi trở về liền bị bệnh trầm cảm!"

Cung Hi Nặc giật mình mà nhìn anh, Hồ Nam ngữ khí cùng thái độ tuyệt đối không phải nói giỡn, chính là, y tất cả không nghĩ tới Phàn Ninh tính cách lại chấp nhất quyết liệt như thế.

"Em không nói dối, em xác thật có người mình yêu. Lại nói, em trước nay không trêu chọc cô ấy, nếu là em có chỗ nào làm cô ấy hiểu lầm, hoặc là nói gì đó làm cô ấy hiểu lầm, em đây đi cùng cô ấy xin lỗi, giải thích rõ ràng."

Hồ Nam hận sắt không thành thép: "Em nói em, có gì em không vừa ý. Em nếu là làm cái gì, nói gì đó, thì đã khác, vấn đề liền ở chỗ em cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói."

Cung Hi Nặc không lời nào để nói, y cảm thấy lúc trước đã cùng Phàn Ninh nói rõ ràng, còn muốn nói như thế nào cô ta mới có thể minh bạch.

Hồ Nam trước khi đi lưu lại một câu: "Em lần này trở về nếu là có thời gian, đi xem người ta một tí đi."

Cung Hi Nặc không đáp ứng, không cự tuyệt. Y hiện tại sốt ruột trở về, nơi nào rảnh mà rút ra thời gian đi xem Phàn Ninh, chính là y lại khó xử, không biết Phàn Ninh rốt cuộc là chuyện như thế nào, vạn nhất thật sự luẩn quẩn trong lòng, kia y chẳng phải là gián tiếp mà trở thành hung thủ giết người.

Không đợi Cung Hi Nặc nghĩ kỹ rốt cuộc có đi hay không, Phàn Ninh tự động tìm tới cửa.

Cung Hi Nặc mở cửa nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, thật sự là không nghĩ tới cônta sẽ qua tới, thế nhưng quên mời cô đi vào.

Phàn Ninh thân xuyên một bộ váy màu đỏ trễ ngực, đem dáng người hoàn mĩ hình chữ S phô ra, tóc búi cao, kẹp tóc bạc chói sáng, giày cao gót đen phát ra âm thanh độc đáo.

Phàn Ninh chủ động tiến vào, đóng cửa phòng, đằng sau lớp trang điểm kia là một ý nghĩ bất chính, đi bước một tới gần y: "Hi Nặc......"

Cung Hi Nặc lui lại phía sau mấy bước, thân thể dán vào vách tường, không rõ nguyên do mà nhìn cô ta.

Đối với Cung Hi Nặc vô tình mà cự tuyệt cô, Phàn Ninh xác thật đã chịu đả kích không nhỏ, một hồi về Mỹ, dỡ xuống mặt nạ ngụy trang, bệnh nặng một hồi, rồi sau đó tinh thần hoảng hốt, không buồn ăn uống, luôn là một ngơ ngác mà ngồi, đầu óc toàn bộ đều là thân ảnh Cung Hi Nặc, Phàn Ninh rốt cuộc là lòng có chút không cam lòng, luôn là nghĩ có cơ hội tiếp cận Cung Hi Nặc.

Biết tin Cung Hi Nặc trở về họp, Phàn Ninh đánh lên chủ ý, lần này là cơ hội hiếm có. Nếu không thể có được Cung Hi Nặc, có nghĩa là cô và Cung Hi Nặc kiếp này không thể phát sinh thêm bất kì khả năng nào.

Phàn Ninh quyết định từ bỏ bị động chờ đợi, chủ động xuất kích.

Cung Hi Nặc mắt thấy cô ta dần dần mà tới gần chính mình, muốn đẩy cô ra, lại không thể tùy tiện đụng vào thân thể của cô, toàn bộ thân thể áp bách vào vách tường: "Phàn tiểu thư, cô......"

Phàn Ninh ôm chặt eo y, môi gần sát mặt y: "Hi Nặc, anh thật sự không có cảm giác gì đối với em sao? Hi Nặc, hôm nay, em muốn đem chính mình cho anh!"

Cung Hi Nặc bỏ tay cô ra, nghe được lời nói cô ta nói, mặt đỏ lên, muốn mở cửa, phòng ngừa phát sinh chuyện không nên phát sinh.

"Phàn tiểu thư, cô đừng, đừng như vậy."

Phàn Ninh cầm tay y đặt trên nắm cửa, ngăn động tác của y, thần sắc điềm đạm đáng yêu: "Hi Nặc, em đều không để bụng, anh sợ cái gì?"

Cung Hi Nặc tâm nói: Tôi để ý! Tôi chính là để ý đấy, không làm thất vọng Nguyên Cảnh Khôn!

Cung Hi Nặc rút ra tay, không muốn cùng có nửa điểm thân mật da thịt cùng cô ta, không biết nên biểu đạt thế nào: "Phàn tiểu thư, tôi......"

Phàn Ninh vòng tay qua, kéo khoá váy xuống, váy mỏng từ trên người cô tuột xuống dưới, tầng tầng mà rớt xuống mắt cá chân, chỗ riêng tư của phụ nữ hiện ra trước mắt y.

Cung Hi Nặc nhắm chặt hai mắt, dùng tay che ở trước mắt kính, bất đắc dĩ lại sốt ruột: "Phàn tiểu thư......"

Phàn Ninh ôm lấy y, không đạt mục đích thề không bỏ qua: "Hi Nặc, em không tin, anh một chút cảm giác đều không có! Đừng lừa chính mình, cũng đừng gạt em."

Cung Hi Nặc trừ bỏ xấu hổ, một chút cảm giác đều không có. Đơn giản xoay người, gắt gao mà dán mặt tường, thái độ cường ngạnh: "Phàn tiểu thư, cô tự trọng."

Phàn Ninh đột nhiên buông y ra, tuyệt vọng mà kéo váy lên, mặc chỉnh tề, mở cửa phòng, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, đem lời muốn nói đè ở trong lòng, đi nhanh mà rời đi phòng.

Cung Hi Nặc xoay người, đã không thấy thân ảnh Phàn Ninh, thở ra, đóng lại cửa phòng.

May mắn Phàn Ninh không bất khuất, không buông tha mà kiên trì đến cùng, nếu không y khẳng định sẽ đến cực hạn, không tránh được tổn thương lẫn nhau. ( ý ở đây không phải cực hạn mà lao tới với con bánh bèo, mà là sợ đánh rồi chửi nó:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play