Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm sóng vai ngồi ở trên sô pha, trên bàn thành một bãi chiến trường bày đầy cả vỏ lẫn miếng cam, từng miếng cam như hình trăng non căng mọng nước đến mê người, chọc người ta muốn ăn.
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm ăn đến vui vẻ vô cùng, vỏ cam đều được bóc ra một cách đầy săn sóc, chốc lát trên bàn đã không còn gì, lưu lại mấy miếng vỏ cam ngã trái ngã phải trên bàn.
Cung Hi Nặc đi trên bậc thang, thấy hai người họ khí thế ngất trời mà ăn ngấu nghiến, ngừng tại chỗ, yên lặng mà nhìn hai người bọn họ ăn uống thỏa thích.
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm ăn đủ rồi, ăn đến mỹ mãn, ngẩng đầu, trông thấy Cung Hi Nặc biểu tình hơi bất đắc dĩ, hai mặt nhìn nhau, mới ý thức được vấn đề.
Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng: "Này không phải tôi bổ đâu?"
Tiếng nói vừa dứt, Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm từ trong mắt đối phương đã biết được đáp án.
Cảnh Hâm cắn răng: "Anh như thế nào không nói sớm là không phải anh bổ?"
"Anh còn tưởng rằng là em bổ!" Hạ Nhạc Phàm nghiến răng.
Trên thực tế, một đĩa bày biện cam tinh xảo kia là Cung Hi Nặc cố ý mua rồi chuẩn bị cho Nguyên Cảnh Khôn, bày xong rồi quay lại phòng bếp pha một ly hồng trà ấm, thời gian còn chưa đủ để đi đến phòng ngủ mà hai người họ đã đi trước một bước, ăn không còn một mảnh.
Cung Hi Nặc không nói chuyện, cũng không làm gì, làm cho Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm càng thêm ngượng ngùng, ba người đang giằng co, Nguyên Cảnh Khôn từ phòng ngủ đi ra.
Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy không khí không quá thích hợp, dùng ánh mắt dò hỏi Cảnh Hâm.
Cảnh Hâm đứng lên, cúi đầu, phạm đúng cùng một loại sai lầm như lần trước là quá thẳng thắn: "Chúng tôi lấy cam Cung tổng đã bổ sẵn cho anh ra ăn rồi, để tôi mua lại cho anh......"
Hạ Nhạc Phàm túm chặt góc áo cậu, mạnh mẽ mà kéo một chút, Cảnh Hâm một lần nữa ngồi trở lại trên sô pha, Hạ Nhạc Phàm thẳng hướng tới cậu làm mặt quỷ.
Nguyên Cảnh Khôn rũ mắt, ánh mắt ngừng ở trên bàn, múi cam đều đã bốc hơi đi đâu hết rồi còn lại mỗi vỏ khô quắt nằm bẹp trên bàn, giương mắt nhìn Cung Hi Nặc đứng đối diện.
Cung Hi Nặc không có tỏ ra bất luận một điều gì, yên lặng mà xoay người, trở lại phòng bếp, một lần nữa lấy ra mấy quả cam.
Nguyên Cảnh Khôn theo đuôi y đi vào phòng bếp, cầm lấy ly hồng trà độ ấm vừa phải, bên trong bỏ thêm tiên nãi, hương vị độc đáo, trong miệng đầy mùi thơm nồng.
"Anh thoạt nhìn, là người tính tình không tốt"
Cung Hi Nặc vén tay áo lên, cầm lấy quả cam đặt trên thớt, nhắm ngay vào vị trí trung gian, một dao cắt xuống, một phân thành hai, lại cắt quả cam thành hình bốn cánh.
"Đúng không? Em thoạt nhìn cũng không giống người có tính tình tốt."
Nguyên Cảnh Khôn kéo kéo dây túi trà, túi trà làm nước trong ly chuyển động.
"Em tính tình không tốt."
Cung Hi Nặc kiên nhẫn mà bóc vỏ cam, từng múi từng múi quy quy củ củ mà đặt trên đĩa, làm thành một vòng tròn.
"Phải không? Anh đây rất muốn biết một chút kiến thức em tính tình không tốt là như thế nào"
Nguyên Cảnh Khôn ngừng tay, không nghịch dây túi trà nữa.
"Đêm đó anh không phải có kiến thức rồi sao?"
Cung Hi Nặc lau rửa dụng cụ cắt gọt, bỏ lại dao lên giá cắm, lại đem đĩa để đồ ăn lau khô, giặt giẻ lau, xoá bỏ luôn đề tài có quen hệ tới Phàn Ninh.
"Đúng vậy, anh nhớ rõ em còn tát anh một cái"
Đây là chuyện Nguyên Cảnh Khôn không muốn đề cập nhất, cố tình Cung Hi Nặc lại trả lời sai, tự nhiên lôi chuyện này ra. Chọc đến anh không cao hứng, không cam lòng yếu thế, cất cao ngữ điệu.
"Vậy anh không đánh em đâu nhờ."
Cung Hi Nặc quay đầu nhìn anh, lúc này mới ý thức được không nến nói đến đề tài này, y luôn phản ứng chậm nửa nhịp, hơn nữa luôn là sau khi làm sau mới phát hiện mình không nên làm như vậy.
Vì thế, Cung Hi Nặc lại lần nghĩ cách tự cứu, cầm lấy một miếng cam đưa tới miệng anh.
Nguyên Cảnh Khôn dùng ánh mắt bất tiện nhìn y trong chốc lát, cắn miếng cam, ngoài ra còn cắn thêm ngón tay y, hung hăng mà cắn, ăn hết luôn cam, hả giận đi về phòng khách.
"A......" Cung Hi Nặc kiểm tra một chút ngón tay bị cắn đến hồng, trên đầu ngón tay còn lưu lại hai dấu răng nho nhỏ, vẫy vẫy tay, nhue là muốn giảm bớt đau đớn, nhỏ giọng nói thầm.
"vì cái gì cắn anh a? Đau quá."
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm còn ở phòng khách tranh chấp, Cảnh Hâm khăng khăng muốn một lần nữa mua cho Nguyên Cảnh Khôn chuẩn bị cam, bị Hạ Nhạc Phàm ngăn lại, bĩu môi không cao hứng: "Anh sao lại thế này a, chúng ta đem cam Cung tổng mua cho Nguyên tiên sinh ăn, vốn dĩ đã không đúng, anh hiện tại còn không cho em mua, còn có lương tâm không?"
"Em biết cái gì a, hai người bọn họ đang chơi hàm súc mỹ, rõ chưa? Chỉ cần trong lòng tự biết là được, nói ra liền không thú vị. Hiện tại là thời cơ tốt cho Cung tiên sinh biểu hiện, em đi theo xen vào làm cái gì!" Hạ Nhạc Phàm vỗ đầu cậu. "Cho nên nói, về sau nếu việc của Nguyên Cảnh Khôn, em tốt nhất đừng động, toàn bộ giao cho Cung tiên sinh."
Cảnh Hâm vẫn là không rõ: "Hàm súc mỹ? Kia chẳng phải là mọi việc đều không nói ra, phải đoán, thế mệt lắm, nhiều phiền toái nha!"
"Mỗi người đều có một phương pháp xử lý vấn đề tình cảm cảm tình không giống nhau, em cảm thấy mệt, ngại phiền toái, nhưng người ta lại không thấy vậy, người ta thích thế!" Hạ Nhạc Phàm trợn trắng mắt, cùng loại người đầu óc đơn giản này thật đúng là vô pháp giải thích rõ ý tứ hàm súc mỹ.
Cung Hi Nặc yêu thích không nhiều lắm, trừ bỏ đọc sách, khảo thí, đánh đàn, còn có bóng đá. Trước kia sẽ cùng mấy người bạn thời đại học cuối tuần đến trường cũ đá, từ khi cùng Nguyên Cảnh Khôn, cuối tuần đều bồi anh, hoặc tham gia khảo thí, đã lâu không đi đá bóng.
Nếu không có thời gian đi đá bóg, tự nhiên sẽ chuyển qua xem bóng, xem nhiều thành nghiện.
Bốn người buổi chiều không có việc gì, cùng nhau ở phòng khách xem đá bóng, Cảnh Hâm ngồi ở sô pha đơn, Hạ Nhạc Phàm ngồi trên tay vịn ở sô pha, Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc ngồi ở ở giữa ghế sô pha, Nguyên Cảnh Khôn đối với bóng đá hứng thú không lớn, hoàn toàn là vì bồi Cung Hi Nặc, chống đỡ buồn ngủ, nhàm chán mà nhìn chằm chằm TV.
Cung Hi Nặc tinh thần mười phần, cảm xúc trào dâng, một bàn tay cầm tạp chí, gõ xuống bàn, chỉ điểm cầu thủ đang chạy trong màn hình: "Ai, ai, chuyền bóng a, thật uổng, chạy nhanh a, nhanh lên, nhanh lên, ai, đừng có giữ bóng a, chạy nhanh truyền......"
Cung Hi Nặc ngồi ở sô pha, thân thể vừa động, toàn bộ sô pha đều rung, làm cho hài tử trong bụng Nguyên Cảnh Khôn nghe theo đá loạn, Nguyên Cảnh Khôn một bàn tay đặt ở trên bụng trấn an hài tử, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Cung Hi Nặc.
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm ánh mắt sau khi bị vẻ khác thường này của Cung Hi Nặc dọ xong,, hai người liếc nhau, thật sự là vô ngữ.
Đội bóng Cung Hi Nặc yêu thích cuối cùng thua, y không khỏi thất vọng mà ném tạp chí trên bàn, đứng lên tắt ty vi, vào phòng ngủ ôn tập công khoá.
Nguyên Cảnh Khôn thật sâu mà thở dài, đường đường là một tổng tài, nguyên lai cũng có một mặt trẻ con, chống lưng đứng lên trở về phòng ngủ.
Hạ Nhạc Phàm chưa bao giờ gặp qua Cung Hi Nặc như vậy, kinh ngạc hỏi Cảnh Hâm: "Cung tiên sinh nguyên lai xem đá bóng cũng như vậy?"
"Em nào biết? Em cũng không cùng anh ấy xem bóng bao giờ." Cảnh Hâm cũng ngạc nhiên.
Cung Hi Nặc thân thể đúng kiểu miệng cọp gan thỏ(*), bên ngoài gầy yếu giỏi giang, năng lực lại bất phàm, sức khoẻ có đến mười phần, nhưng thực chất bên trong chính là yếu ớt bất kham, đặc biệt là dạ dày của y.
(*) Miệng nói thì hùng hổ, bạo dạn nhưng thực chất thì sợ sệt, nhút nhát.
Thời trẻ lúc vừa học vừa làm, ăn uống không khoa học, bị viêm dạ dày, không chú ý ăn uống liền nhất định sẽ lại bị đau.
Cung Hi Nặc cả ngày ở công trường, thị sát tiến độ thi công, mấy công trình sư thay phiên cho báo cáo tiến độ công trình cho y, căn bản không có thời gian ăn cơm trưa.
Bận nên còn không hề cảm nhận được là không thoải mái,sau khi tan tầm sau, Cung Hi Nặc mới cảm thấy ẩn ẩn đau, uống một ít thuốc, bệnh tình giảm bớt, ổn định lại tinh thần quay về chung cư.
Ăn uống không dễ chịu, cơm chiều không ăn, Cung Hi Nặc thái độ khác thường mà sớm lên giường nằm, sắc mặt y xám trắng khiến cho Nguyên Cảnh Khôn chú ý, thấy y đắp chăn, cuộn tròn thân thể, đứng ở mép giường quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu?"
"Không có việc gì!" Cung Hi Nặc cắn môi, chịu đựng dạ dày đau.
Nguyên Cảnh Khôn đôi tay chống xuống đệm, gần quá mức thấy trán y bị một tầng mồ hôi che kín, tay gắt gao mà ấn phần bụng chỗ dạ dày, biết y khẳng định lại bệnh cũ tái phát, ngữ khí có điểm sốt ruột: "Lại không ăn cơm?"
"Ân, giữa trưa vội, không kịp ăn." Cung Hi Nặc cuộn hai chân, cung sống lưng, nhìn giống hệt con tôm.
Nguyên Cảnh Khôn đứng thẳng thân thể, bụng nặng treo ở giữa không trung quá khó chịu, hài tử bất an mà vặn vẹo tiểu thân thể, nhịn không được oán trách y: "Anh ăn cơm cũng không để ý? Uống thuốc chưa?"
"Ân. Anh không có việc gì, một lát liền hảo." Cung Hi Nặc hữu khí vô lực, dạ dày đã đau đến trình độ kịch liệt.
Nguyên Cảnh Khôn không thể gặp y cứ đau đớn như vậy, đề nghị: "Đi bệnh viện đi."
Nhắc tới đến bệnh viện, Cung Hi Nặc nhanh dùng chăn che lại đầu, ồm ồm mà cự tuyệt: "Không đi!"
Nguyên Cảnh Khôn nhíu mày, vỗ vỗ chăn: "Đi thôi, tiêm một mũi phỏng chừng tốt hơn chút, anh làm gì vậy, sợ à?"
"Không sợ." Cung Hi Nặc gắt gao mà túm chăn. "Không đi liền không đi!"
Nguyên Cảnh Khôn đen mặt, đường đường một tổng tài của cả một công ty, cư nhiên sợ đi bệnh viện tiêm, truyền sẽ trở thành trò cười cho toàn công ty. "Được rồi được rồi, không đi liền không đi, ai bỏ chăn ra được không? Lại không thở được."
Cung Hi Nặc buông chăn xuống một tí, bất quá còn dùng chăn che lại toàn bộ thân thể cùng đầu, từ bên trong truyền ra tới âm thanh nặng nề: "Đừng động anh, anh nghỉ ngơi một chút liền hảo, em đi ăn cơm đi."
Nguyên Cảnh Khôn sao mà yên tâm được, phân phó Cảnh Hâm nấu một nồi cháo trắng, ngồi ở bên người y, đút cho y.
Sau khi thuốc có tác dụng, đau đớn giảm đi, Cung Hi Nặc mơ mơ màng màng mà ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại, phát hiện Nguyên Cảnh Khôn còn ngồi ở bên người y, cái gì cũng chưa làm, vẫn luôn nhìn chăm chú vào y.
"Đỡ chút nào không?" Nguyên Cảnh Khôn đứng ở phía sau y, tính toán đỡ y ngồi dậy.
Cung Hi Nặc cả người vô lực, túm cánh tay Nguyên Cảnh Khôn, cường chống ngồi dậy, dựa vào gối Nguyên Cảnh Khôn vừa dựng lên. "Khá hơn nhiều."
"Ăn một chút gì đi. Anh lần sau có thể hay không đúng giờ ăn cơm? Em liền không tin, anh bận đến thời gian ăn cơm cũng không có, anh không ăn, người khác cũng không ăn à!" Nguyên Cảnh Khôn một bên quở trách y, một bên uy y ăn cháo.
Cung Hi Nặc rốt cuộc minh bạch, dưới loại tình huống này, tuyệt đối không thể nói bật luận lý do gì để giải thích, càng giải thích, tội lỗi càng lớn, hiện tại nhất nên làm chính là, ngoan ngoãn mà nghe, đừng nói chuyện.
Cung Hi Nặc từng ngụm từng ngụm mà uống cháo, tầm mắt rơi xuống chỗ cao nhất trên bụng Nguyên Cảnh Khôn, hài tử không biết là vươn tay nhỏ hay là chân nhỏ, ở trên bụng thành một cái bọc nhỏ, y dùng tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ, hài tử không phản ứng, lại lần nữa vỗ vỗ, bọc vẫn còn ở đó.
"Chơi vui không?" Nguyên Cảnh Khôn trầm giọng hỏi.
"Ừ." Cung Hi Nặc nghiêm túc mà nghiên cứu hành động của hài tử, vừa ngẩng đầu, đối diện biểu tình có điểm không vui của Nguyên Cảnh Khôn, lập tức chuyển miệng. "Đau không?"
"Anh chạm không đau, lời nói của em, anh không nghe thấy?" Nguyên Cảnh Khôn tức không phải động tác của y, mà là tức y thất thần.
"Nghe thấy được." Cung Hi Nặc nghe anh bảo uống một ít thuốc, đi ngủ sớm một chút.
Cung Hi Nặc gật đầu: "Ừ."
Nguyên Cảnh Khôn ban đêm ngủ không yên ổn, quan sát đến tình huống của Cung Hi Nặc, cũng may y là bệnh cũ, lại là bệnh mãn tính, tới cũng nhanh đi cũng mau, một đêm không có việc gì.
Từ sáng đến tối, Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn nhớ mong thân thể Cung Hi Nặc, lại không muốn gọi điện thoại cho y, ngồi nằm khó an, ăn mà không biết mùi vị gì.
Thẳng đến Cung Hi Nặc tan tầm trở về, Nguyên Cảnh Khôn tâm cuối cùng cũng buông xuống, y tiến vào mang theo bao lớn bao nhỏ để trên bàn ăn.
Nguyên Cảnh Khôn nhảy tới vừa thấy, anh muốn ăn bánh in(*), chính là, anh cũng không có nói cho Cung Hi Nặc, y là làm sao mà biết được? Khó tránh khỏi kinh ngạc:
(*) Bánh in là một loại bánh được làm từ bột năng, bột nếp, đậu xanh, đường, các nguyên liệu khác và được ép, đúc thành khuôn mặt đáy của bánh khó khắc các hình chữ Thọ, Phúc, Lộc và gói trong giấy ngũ sắc.
"Sao lại mua cái này?"
"Em trong mộng nói muốn ăn." Cung Hi Nặc đổi xong quần áo ra tới, trả lời anh.
Nguyên Cảnh Khôn mặt đỏ, trời ạ, cư nhiên muốn ăn đến nằm mơ đều sẽ nói ra, thật mất mặt.
Cung Hi Nặc mở ra gói, lấy một miếng đưa cho anh: " Em lần sau muốn ăn cái gì, tốt nhất trực tiếp nói với anh, nếu không anh còn phải thức không ngủ, để nghe em nói."
Nguyên Cảnh Khôn nhai bánh in, mặt đỏ tai hồng, cũng không dám xem vẻ mặt của y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT