Hạ Nhạc Phàm rất nhanh đã đến, ba người như cũ vẫn duy trì trạng thái từ lúc xảy ra chuyện.

Cửa chính mở, Hạ Nhạc Phàm còn tưởng rằng xuất hiện ăn trộm hoặc bọn cướp, vào cửa, đi lên bậc thang, thấy cảnh tượng trong phòng khách, không biết phát sinh chuyện gì, dừng lại bước chân, không rõ ràng lắm tình huống: "Cung tiên sinh, tôi tới rồi."

Cung Hi Nặc không có đáp lại hắn, mặt không biểu tình, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh Khôn.

Nguyên Cảnh Khôn vùi đầu ở trước ngực, một cánh tay đặt ở trên sô pha, một tay kia ấn ở bụng nhỏ, trên trán đã đầy mồ hôi. Cảnh Hâm đứng ở cách đó không xa, không nói một lời, nhìn bọn họ.

Hạ Nhạc Phàm một phen túm Cảnh Hâm, đem cậu kéo đến dưới bậc thang mặt, hỏi: "Làm sao vậy, đây là chuyện gì?"

"Tôi không biết." Cảnh Hâm thật sự không rõ ràng bọn họ đến tột cùng là có chuyện gì.

Hạ Nhạc Phàm cạn lời: "Vậy cậu gọi tôi đến đây làm cái gì?"

Cảnh Hâm lớn mật suy đoán: "Giống như cãi nhau, sau đó, giống như động thủ."

"A?" Hạ Nhạc Phàm giật mình. "Ai động thủ trước?"

"Anh thật lắm chuyện! Hiện tại không lúc phải tò mò, anh không phát hiện Nguyên tiên sinh không dễ chịu sao? Gọi anh làm cái gì, gọi anh tới cứu người!" Cảnh Hâm nhịn không được sốt ruột.

"Úc úc úc. Chính là......" Hạ Nhạc Phàm khó hiểu, xem tình huống, Nguyên Cảnh Khôn không muốn bị người đụng vào, ngồi xổm trên mặt đất, muốn cứu thế nào?

Hai người vô thố thời điểm, phòng khách truyền đến âm thanh trầm thấp của Cung Hi Nặc.

"Nguyên Cảnh Khôn." Cung Hi Nặc ghé sát vào một chút, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu mà gọi tên của anh.

Nguyên Cảnh Khôn lúc ban đầu sinh khí phẫn nộ, không muốn để ý đến y, hiện tại bị đau đớn tiêu hao bớt khí lực không còn sức mà để ý đến y.

Cung Hi Nặc chờ không kịp đi đến, nói không chừng hài tử sẽ giữ không nổi. Một phen bế anh lên, hướng tới phòng ngủ đi đến, thuận tiện gọi Hạ Nhạc Phàm: "Bác sĩ Hạ."

Hạ Nhạc Phàm nghe thấy bị gọi, lập tức bỏ lại Cảnh Hâm, vài bước chạy đến phòng ngủ.

Cung Hi Nặc đem Nguyên Cảnh Khôn thật cẩn thận mà đặt ở trên giường, Hạ Nhạc Phàm không thấy phía dưới Nguyên Cảnh Khôn xuất huyết, yên tâm hơn phân nửa, mở ra hòm thuốc tùy thân mang theo, lấy ra thuốc cùng ống tiêm, cho thuốc vào ống tiêm, đem tay áo Nguyên Cảnh Khôn kéo lên, ở cánh tay bôi một ít cồn, nhanh chóng đặt mũi tiêm đem thuốc truyền vào trong cơ thể anh.

Rút kim tiêm ra, Hạ Nhạc Phàm giương mắt, nhìn vẻ mặt phức tạp đang nhìn chằm chằm người trên giường của Cung Hi Nặc, hắn biết Cung Hi Nặc ba năm, chưa bao giờ thấy y đối một người quan tâm như thế, trong lòng lại sinh ra đố kỵ.

"Cung tiên sinh, Nguyên tiên sinh hẳn là không có việc gì, động thai khí nhỏ, tĩnh dưỡng hai ngày, sẽ ổn."

Nguyên Cảnh Khôn được tiêm xong sau đó nặng nề ngủ, Cung Hi Nặc cúi người đắp chăn mỏng cho anh, tầm mắt thật lâu mà ngừng ở bụng anh.

Thật là một hài tử kiên cường! Con có phải hay không đã biết, con cùng các bảo bảo khác không giống nhau? Cho nên, cho nên mới ngoan cường như thế?

Có lẽ, là anh đang ở trên trời phù hộ, anh đang nhìn sao? Anh, có thể hay không trách em quá ích kỷ.

Ra khỏi phòng ngủ, Hạ Nhạc Phàm bỏ mắt kính, do dự, tựa hồ là có chuyện muốn nói với Cung Hi Nặc, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Cung Hi Nặc phát hiện tâm tư của hắn, mở miệng hỏi: "Bác sĩ Hạ, có chuyện muốn nói với tôi?"

"Ân!" Hạ Nhạc Phàm gật đầu, nói thẳng không cố kỵ. "Cung tiên sinh, tình huống của Nguyên tiên sinh kỳ thực không ổn, tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của anh ấy, anh ấy hiện tại không thoải mãi, có khúc mắc trong lòng. Ăn không ngon nghỉ ngơi không tốt, như vậy đối bảo bảo, đối với chính bản thân, đều không tốt. Cho nên, tôi hy vọng......"

Câu nói kế tiếp là hy vọng Cung Hi Nặc có thể đối anh tốt hơn một chút, ít nhất không cần lại phát sinh chuyện như hôm nay, vừa động khẩu lại vừa động thủ.

Cung Hi Nặc minh bạch ý của hắn, việc hôm nay, việc hôm nay hoàn toàn là do y suy tính không kỹ.

Đối với Nguyên Cảnh Khôn tự mình ra khỏi nhà, y thật sự tức giận, nhưng, chưa từng nghĩ đến hai người sẽ vì chuyện này mà cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau.

"Tôi hiểu ý của anh, tôi biết nên làm thế nào. Cảm ơn anh, phiền toái anh đi một chuyến."

"Ngài khách khí."

Cung Hi Nặc đưa Hạ Nhạc Phàm ra đến cửa tiểu khu, sau đó phân phó Cảnh Hâm nấu một nồi cháo trắng, cộng thêm đi mua một ít đồ ăn sáng.

Cảnh Hâm một khắc không dám chậm trễ, chạy nhanh làm theo.

Cung Hi Nặc trở lại phòng ngủ, Nguyên Cảnh Khôn còn chưa tỉnh lại, lấy một chậu nước ấm, dùng khăn lông ướt lau đi mồ hôi còn lưu lại trên khuôn mặt tuấn lãng.

Khăn lông lướt qua cái trán to rộng của anh, lông mi cong vút, mũi cao thẳng, còn đôi môi đang tái nhợt, đến chỗ cằm thì dừng lại.

Dương Nghệ Thanh mang cho y chính là cảm giác an toàn, Nguyên Cảnh Khôn lại mang đến cho y ấm áp.

Đổ nước ấm đi, dùng nước lạnh rửa mặt khiến cho tinh thần hơi thanh tỉnh một ít. Thẳng đến chạng vạng, Nguyên Cảnh Khôn cũng chưa tỉnh lại.

Cung Hi Nặc còn có công việc xử lý, không thể ở lâu, dặn dò Cảnh Hâm: "Sau khi anh ấy tỉnh, nấu cho anh ý chút cháo trắng."

"Hảo. Cung tổng, khoé miệng ngài......" Cảnh Hâm nơm nớp lo sợ mà nhắc nhở Cung Hi Nặc, vết thương ở khoé miệng y sưng to lên, tương đối rõ ràng.

"Không có việc gì." Cung Hi Nặc sờ sờ, cảm giác có chút đau.

Đèn trong tiểu khu vẫn sáng, Cung Hi Nặc đứng rất lâu trước cửa, buổi tối nhiệt độ không khí hơi thấp, gió nhẹ thổi qua làm bay vài sợi tóc trước trán, bị gió thổi thân thể cũng thoải mái thanh tỉnh.

Đối tốt với anh một chút? Ân, đúng là nên làm.

Chính là, nên làm như thế nào, mới được coi là đối tốt?

Thời điểm Hạ Nhạc Phàm rời đi, Nguyên Cảnh Khôn đã tỉnh lại. Bất quá anh không muốn mở mắt, không muốn nhìn thấy Cung Hi Nặc.

Anh hận Cung Hi Nặc!

Nếu không phải tại y, anh tuyệt đối sẽ không ra nông nỗi. Một người nam nhân, vứt bỏ tôn nghiêm, vì người khác sinh con, trên đời này còn có chuyện gì hơn chuyện này, làm cho một người nam nhân khó có thể thật sự tiếp thu?

Còn có Cung Hi Nặc đối với anh chính là giam lỏng, dựa vào cái gì? Y dựa vào cái gì có thể làm như vậy?

Anh không phải công cụ y dùng tiền mua đến sinh hài tử!

Anh có thể không cần tiền của y, cùng lắm thì, bị bọn vay nặng lãi đánh chết, anh không sợ chết!

Chính là, cha, chuyện không đơn giản chỉ là nợ nần mà anh còn có cha đang bệnh nặng, anh không thể không quan tâm, không thể vứt bỏ người cha đã sinh ra và nuôi lớn anh.

Mặc kệ cha làm sai chuyện lớn cỡ nào, thì cũng là người đã ban cho anh sinh mệnh. Đôi tay đặt ở trên bụng, không biết vì sao vừa rồi khi ngã lại bảo vệ đứa nhỏ này? Chẳng lẽ, thật sự mình đối với nó có cảm tình? Vẫn là....

Người nằm ở trên giường, trong lòng các loại cảm xúc quay cuồng, trong đầu tràn ngập câu hỏi kia, lòng đầy oán hận không thể nào phát tiết, toàn bộ nghẹn ở trong ngực, giống như có một bọc lửa rất khó chịu.

Cảnh Hâm thỉnh thoảng lại đem cửa phòng ngủ chính khẽ mở ra, nhìn Nguyên Cảnh Khôn ở bên trong, một chút động tĩnh đều không có. Đã qua 4,5 tiếng rồi, như thế nào còn chưa tỉnh? Có cần phải gọi cho Hạ Nhạc Phàm hỏi một chút?

A! Nguyên tiên sinh, anh nhất định phải hảo hảo bảo trọng thân thể nha, bằng không, tôi chịu trách nhiệm không nổi!

"Uy uy uy, Nguyên tiên sinh còn chưa tỉnh!" Cảnh Hâm trốn đến phòng bếp gọi điện thoại, thanh âm cực nhỏ, giống như ăn trộm.

"Ai ai ai, tôi làm sao mà biết được!" Hạ Nhạc Phàm chuyên chú chơi game trong máy tính, trong thanh âm lộ ra điểm không kiên nhẫn.

"Hô hô hô, anh đây là ngữ khí gì, anh không biết ai biết!" Cảnh Hâm sinh khí với thái độ không nghiêm túc của hắn.

"Úc úc úc, phỏng chừng đã tỉnh, bất quá không muốn mở mắt!" Hạ Nhạc Phàm phân tích.

"Ân ân ân, có khả năng! Tôi biết rồi, anh làm gì thì làm đi!" Cảnh Hâm nghe Hạ Nhạc Phàm nói, tỉnh ngộ.

"A a a, cậu tiểu ôn thần! Nhân vật của tôi, như thế nào lại chết!" Hạ Nhạc Phàm vì không tập trung, nhân vật trong game bị địch đánh bại, ngã xuống đất hộc máu, làm hắn phải kêu rên.

Cảnh Hâm bưng một chén cháo trắng nóng hổi, còn có một đĩa đồ ăn sáng, đi vào phòng ngủ, đặt ở trên tủ đầu giường. "Nguyên tiên sinh, ăn một chút gì đi."

Nguyên Cảnh Khôn nhắm chặt hai mắt, không nói gì. Cảnh Hâm buông khay, không hề nhiều lời, rời khỏi phòng. Nguyên Cảnh Khôn không ăn uống ăn gì, trong lòng nghẹn muốn chết, dạ dày đỉnh đến hoảng.

Màn đêm buông xuống, Cảnh Hâm nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ngủ chính đi vào đến trước mép giường, phát hiện đồ ăn đều không có dấu hiệu động qua, cháo đã hoàn toàn lạnh, đồ ăn cũng biến sắc.

Hết cách, Cảnh Hâm đành phải mang ra ngoài. Bất quá làm sao cậu có thể để cho Nguyên Cảnh Khôn không ăn gì, trong chốc lát lại mang một chén cháo còn nóng còn có một đĩa đồ ăn sáng vào, theo thường lệ đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play