-Công tử, chúng em hiện nay đã là người của công tử. Không còn là trước kia cần phải bán đứng nụ cười để chiều lòng mọi người nữa. Được ngồi cùng bàn ăn hầu hạ công tử đã là phúc phận không tệ. Làm sao có thể tùy ý hủy hoại gia phong của gia đình mình.
Hồng Phấn lông mày hơi cau lại, nhỏ giọng giải thích cho thái độ của mọi người.
-Hồng Phấn tỷ nói đúng vậy. Công tử người đối tốt với chúng em như thế. Chúng em cũng nhất quyết không thể phụ lòng công tử người được.
Tiểu Thanh ngồi đối diện Hồng Phấn vừa nghe xong liền lập tức lên tiếng phụ họa. Ngồi hai bên là tiểu Hồng và tiểu Huệ nghe cũng gật đầu lia lịa. Ngược lại là ngồi ngay cạnh bên phải Nguyễn Trọng Lăng, tiểu Ninh cô nương vẫn như mọi khi đỏ mặt cúi đầu không dám nói lời nào.
-Há ! Nói vậy tiểu Ninh ngươi cũng nghĩ như mọi người sao ?
Nguyễn đại công tử đột nhiên nổi hứng bày trò đùa dai, vẻ mặt cười cười một tay đột ngột ôm chầm lấy tiểu Ninh bên cạnh, cười ha hả chọc ghẹo cô gái nhỏ. So sánh với tiểu Hồng, tiểu Huệ quá lõi đời, tiểu Thanh mười phần fan cuồng dáng dấp cùng Hồng Phấn cô nương tiên tử không ăn nhân gian khói lửa mà nói, tiểu Ninh bé bỏng của chúng ta thật sự là quá thú vị, quá khiến người ta xúc động muốn bắt nạt nàng chơi chơi rồi.
Quả nhiên, đối mặt với việc Nguyễn đại công tử đột ngột xàm xỡ, tiểu Ninh hai má thoáng cái liền hây hây đỏ chót như đánh phấn, một đôi mắt to sương mù tràn ngập, ngơ ngơ ngác ngác như con rối nhìn hắn, giọng nhỏ xíu.
-Công tử… tiểu Ninh… tiểu Ninh toàn nghe theo công tử….
Ai ui~ Nghe nghe mà coi. Lời này nếu là tiểu Hồng và tiểu Huệ nói ra, Nguyễn Trọng Lăng thật đúng không có mấy phần tin là thật. Ấy thế nhưng nếu là tiểu Ninh nói ra mà nói… Nguyễn đại thiếu gia thật đúng là tin.
Ai bảo cô nàng này tuổi còn quá nhỏ đây. Nghe Hồng Phấn nói cô gái nhỏ mới chỉ mười bốn tuổi thôi. Đặt ở xã hội hiện đại Nguyễn Trọng Lăng tối qua làm chuyện đó với cô gái nhỏ xong sáng nay hoàn toàn có thể mang hắn đi xử bắn.
Càng quan trọng hơn là buổi sáng nay lúc hắn lén lút rời giường còn nhìn thấy cả vết máu ở trên chăn mền. Này mười phần mười là của tiểu Ninh nhà chúng ta tạo ra rồi. Phải biết là ngay cả tiểu Thanh nhìn lãnh đạm cứng ngắc như vậy thôi nhưng cũng không có may mắn thoát khỏi số phận định mệnh của một cô gái trong lầu xanh, không có đợi được cho khi Nguyễn Trọng Lăng tới chuộc nàng ra.
Ngược lại là tiểu Ninh tuổi còn nhỏ lại chuyên môn làm chân chạy nên thoát được một kiếp. Thật không hiểu tối qua vì sao trong chăn lại xuất hiện cô gái nhỏ nữa. Hơn nữa Nguyễn Trọng Lăng càng không hiểu là Trần Phi Long tại sao lại biết được mà chuộc cả nàng ra.
Chỉ có điều trinh tiết của một cô gái ở vào thời đại này thật sự là quan trọng lắm lắm. Chính là Nguyễn đại công tử là người từ hiện đại tới không phải mỗi lần đối mặt với ba người tiểu Hồng, tiểu Huệ, tiểu Thanh cũng đều còn có khúc mắc hay sao. Đến cả hắn còn như thế thì nói chi tới đàn ông nam giới tầm thường ở thời đại này.
Ba người các nàng kia hẳn cũng là bởi vì thế mà không thể không đẩy Hồng Phấn cô nương làm lớn nhất. Thậm chí như là tiểu Ninh ngơ ngơ ngác ngác cũng vì vấn đề này mà địa vị cao hơn ba người, hiện tại còn vì vậy mới được ngồi ăn cơm sát bên cạnh Nguyễn đại công tử.
Nói tới thời cổ đại ngồi ăn cơm cũng là có thứ tự ngầm hết cả đấy. Giống như Nguyễn Trọng Lăng ngồi ở đâu cũng đều là xếp hạng thứ nhất vì hắn là chủ nhà. Thế nhưng Hồng Phấn cô nương ngồi bên tay trái ngay cạnh hắn vậy vị trí của nàng trong mấy người phụ nữ liền là lớn nhất. Tiểu Ninh ngồi ngay cạnh bên phải liền là thứ hai. Bởi vì bàn ăn cơm là hình tròn nên ba người tiểu Hồng, tiểu Huệ, tiểu Thanh liền sàn sàn không phân cao thấp.
Ai… Chung quy là tội ác chế độ phong kiến a~ Nó khiến người ta đôi lúc thật mê muội nhưng cũng có nhiều thứ khiến kẻ ngoại lai khác loại như chúng ta phản cảm đến ghê người. Còn có cái gọi là không tự do không bằng chết. Tất cả chung quy cũng chỉ có thể tùy vào hoàn cảnh địa vị mỗi người rồi.
Lắc lắc đầu, Nguyễn đại công tử cũng liền không tiếp tục hứng thú trêu chọc mấy người phụ nữ nữa. Dù sao hôm nay cũng coi như bữa cơm đầu tiên khi bắt đầu cuộc đời mới của các nàng. Nghiêm túc thì cứ nghiêm túc đi. Hắn tự vui hắn liền được rồi.
Nghĩ vậy Nguyễn đại công tử liền vừa cụm rượu trò chuyện với Hồng Phấn cô nương vừa ăn uống thả cửa, đồng thời không quên táy máy tay chân cô gái nhỏ trong lòng. Tóm lại một bữa cơm ăn cũng gọi là muôn màu muôn vẻ không tệ tý nào.
Mấy người phụ nữ thấy Nguyễn đại thiếu gia tính cách như vậy cũng dần dần phóng khoáng hơn. Trước đó còn sợ một khi trở thành người của hắn liền sẽ phải nghiêm túc rõ ràng, sợ bởi vì xuất thân mà nhận lấy khinh bỉ…vv, hiện tại cảm giác Nguyễn đại công tử rộng lượng tất nhiên là an tâm hơn nhiều. Bữa ăn cũng dần dần tràn đầy tiếng nói tiếng cười vậy.
Thời gian trôi qua, mặt trăng cũng dần đi tới đỉnh đầu. Đêm nay trăng thanh gió mát. Một bầu rượu ấm, thức ăn ngon, người đẹp bên mình. Nguyễn đại công tử liền dần say rồi.
Say say say… cuối cùng mơ mơ màng màng nhớ tới mình đi theo ai đó lên giường. Thế là theo bản năng hành xử, lại là một đêm triền miên tình. Lần này cũng không tồi. Người trong mộng xuân thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện dường như chính là Hồng Phấn cô nương vậy.
Một đêm đó liền cứ như thế lặng lẽ trôi qua….
…
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Trọng Lăng lại một lần nữa ngủ ngủ tự nhiên tỉnh. Vẫn là một giấc ngủ dài không có người làm phiền. Khả năng Nguyễn Trọng Lăng cũng cùng lúc một lần nữa cảm thấy cả người vô lực như bị rút đi sinh mệnh vậy.
Tuy rằng người xưa vẫn thường nói một giọt tinh bằng mười giọt máu. Nguyễn đại công tử tối hôm qua làm việc rất ra sức. Hắn cảm thấy trong giấc mơ xuân mơ màng đêm qua hắn hẳn là xuất ra không ít. Khả năng ngày xưa thời còn sinh viên cũng rút máu đi làm thử thuốc kháng sinh kiếm tiền không ít lần. Thế nhưng meo meo thấy lần nào mệt mỏi như hai ngày gần đây vậy.
Kì quái! Kì quái quá thay
~
-Công tử người tỉnh rồi?
Giọng nói của Hồng Phấn đột nhiên vang lên làm Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta không thể không mở choàng mắt. Một khung cảnh buổi sáng sớm mỹ nhân chải đầu cũng liền vì vậy xuất hiện trong tâm trí Nguyễn Trọng Lăng.
Tốt rồi! Đêm qua không phải là mơ hão. Hắn đúng là cùng với Hồng Phấn cô nương động văn phòng một cái rồi. Bằng chứng là trên giường vẫn còn dấu vết nhăn nheo sau cơn đại chiến. Đầu giường ấy vậy mà còn để đó tấm khăn đầy máu trong truyền thuyết thường thấy trên ti vi. Nguyễn đại công tử của chúng ta thông minh như vậy tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đi hỏi Hồng Phấn cô nương tấm khăn dính máu kia là như thế nào vân vân các kiểu.
Ừm? Nếu không hôm nay đẹp trời như vậy, bạn thân đây liền đến thử một lần thay vợ vẽ lông mi xem xem nó lại là như thế nào?
Bởi vậy có thể thấy Nguyễn đại công tử rất… nhàn rỗi không có việc gì liền luôn sẽ nghịch ngợm một hồi
~
Truyền thuyết họa từ trên trời giáng xuống cũng chính là từ đây mà ra….
…
Kết thúc chương 45.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT