Sáng ra tâm trạng vui vẻ, thoải mái và nhẹ nhàng hơn bình thường, ăn sáng với mẹ rồi đi làm.
- Ngủ với mẹ mà như uống thuốc tiên, sáng dậy nhìn tươi lắm, hay chuyển xuống ngủ luôn đi.
- Dạ, à mẹ cuối tuần này con với mẹ qua mừng khai trương nhà thuốc con Tiên đó nha.
- Uhm, bữa mẹ có nghe nói rồi.
- Dạ, con đi làm nha mẹ.
Tôi tươi cười, đi làm, nếu hôm nay lại có hoa, tôi sẽ suy nghĩ lại ….
Nhưng rồi nguyên 1 ngày, ko thấy điện hoa, tôi hơi hụt hẫng, nói chung cũng tại mình cả, hôm qua mình xài xễ dữ quá mà. Thôi, chắc đâu lại vào đấy thôi, 1 ngày trôi qua ko có gì đặc biệt.
Rồi 2, 3 ngày, 1 tuần trôi qua. Tôi vẫn giữ nguyên trạng thái, cố gắng làm việc ko để mình bị phân tâm, cố gắng tập trung cho quên buồn quên nghĩ nhưng vẫn chờ đợi 1 điều ko rõ ràng. 1 lần vô tình tôi bắt đầu lên mạng truy cập những web về thời trang rồi bị hút vô đó, tôi lãnh lương và xin mẹ ko gửi tiền cho mẹ tháng này để tôi đi mua sắm áo quần, vậy là từ 1 người ko có gu ko có ăn diện mà mới có chưa đầy 1 tuần lễ tôi phát điên lên với những cái chân váy bút chì, váy chữ A, những cái áo sơ mi phối rất đẹp chứ ko còn là những mẫu áo 1 màu hay sọc kẻ truyền thống, ngay cả quần jeans lưng cao và croptop cũng chinh phục được tôi. Khi thử 1 cái áo hay 1 cái váy vừa ý, nhìn vô kiếng tôi thích phát sốt lên, tuyệt vời như vậy mà bấy lâu nay tôi cứ lờ đi, lo giữ bản sắc lo giữ những cái cũ kỹ, “ ko có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ ko biết làm đẹp “.
Cộng thêm con Tiên cứ xui mua thêm đôi giày này, mua thêm cái giỏ xách kia. Mẹ tôi thấy tôi sống vui vẻ hưởng thụ mẹ hài lòng lắm, ko những ko lấy tiền mỗi tháng mà mẹ còn quay ra cho thêm tiền tôi mua đồ, mẹ còn gửi bạn mua nước hoa và đồng hồ hay đồ sales bên nước ngoài về nữa.Nói chính xác bây giờ, tôi có thể đã có thể ăn mặc đẹp ngang bà Chi bà Diễm thậm chí còn hơn, mặt khác tôi cũng là 1 con nghiện shopping từ khi nào ko biết. Tôi ko còn lo nghĩ nhiều nữa, kiểu như được khai sáng vậy, tôi biết mặc mấy cái áo thun ôm ôm khoe đường cong, biết mặc áo lót mút độn cho ngực đầy, tối nằm ngủ tôi nghĩ đến sáng mai mặc gì đi làm. Nhiều lúc bất giác nghĩ, sao giờ Dung khác quá. Dung mỗi khi ra ngoài thiệt nhìn cũng sành điệu lắm, chỉ còn dở 1 cái là chưa biết make up thôi.
20 ngày kể từ ngày tôi gọi điện và nhắn tin chửi Vinh, ngoài mặt hình thức có phần very good là thế thì cả cõi lòng và trái tim vẫn như trống rỗng. Chỉ có cách 1 2 ngày chị Vân bà Vy lại ghé rũ tôi đi ăn trưa nói chuyện tâm sự, Hết! Tiếp tục chờ đợi trong vô vọng, nhiều lúc 1 mình, ban đêm tôi mộc mạc và bình dị, nhớ 1 vòng tay, nhớ 1 làn hơi thở quen thuộc, vậy mà giờ sao khó nhằn quá.
Ngày thứ 23 sau khi tôi chửi Vinh, tôi mới nhận được cuộc gọi từ số của anh
- Alo
- Ngày mốt mừng thọ bà nội, em có rãnh ko?
- Có
- Uhm, khoảng 6h anh ghé đón em.
- Uhm
- Anh có được vô nhà ko hay là đứng ngoài đầu hẻm chờ.
Giọng lạnh lùng, ăn nói gượng gạo và ngắn củn, Vinh hỏi tới câu này làm lòng tôi siết lại. Vợ chồng mà, sao bây giờ vợ chồng tôi lại phải như vậy?
- Tuỳ anh, anh muốn tới nhà cũng được, ko thì ngoài đầu hẻm em sẽ tự đi ra.
- Uhm, vậy có gì tới anh gọi em đi bộ ra nha!
- Uhm.
Ai cũng khen là tôi đẹp hơn, tôi sành điệu hơn để được gì? Ngoài việc tự huyễn hoặc bản thân lao vào những mẫu quần áo đắp lên người như vậy nhưng suy cho cùng tôi vẫn chưa đủ sức mạnh kéo chồng tôi về. Anh vẫn như vậy, ko biết lỗi, ko xin lỗi và thậm chí còn rời xa tôi hơn. Rốt cuộc là tôi sai ở chỗ nào?
Tối đó, tôi nằm ko ngủ được, kể ra cũng hơn 1 tháng ngày tôi rời nhà chồng, đã từng đó thời gian tôi ko gặp ba má, ngày mốt phải đối mặt như thế nào, hay là tôi phải diễn, tôi phải giả bộ phớt lờ đi, cố gắng vui vẻ cho xong buổi tiệc rồi lại biến mất? Mệt mỏi, tôi uống 2 viên paracetamol cho dễ ngủ …. giờ có đắp lên người tôi cả tấn hàng hiệu đi nữa cũng ko ăn thua gì. Tôi cảm thấy mọi thứ trong phút chốc dường như vô nghĩa, từ diện mạo mới, những nguồn vui mua sắp bất đắc dĩ, từ cuộc sống ko chồng mấy chục ngày qua, rồi tình yêu của tôi – của chúng tôi, ko lẻ vô nghĩa hết sao?
Nước mắt lại rớt rơi mà tôi ko thể nào ngăn chúng lại được, cơ thể 75% là nước thì ko biết nước mắt ở đâu mà buồn là cứ tuông ra như nước lũ. Nghĩ giọng nói lạnh lùng chết người của Vinh lúc chiều, tim tôi đau như ko thể thở được, kéo mền lên trùm qua khỏi đầu, nắm cả 1 đống mền nhét vô miệng, nghiến, cắn để mẹ ko nghe thấy tiếng khóc của tôi. Đêm tỉnh lắm, và giấc ngủ nặng nề, mộng mị.
Sáng ra uể oải, nghĩ cũng mắc cười, ko phải tôi cũng mong Vinh gọi, mong được gặp sao? Tôi nhớ Vinh nhiều là vậy, giờ khi đã được gọi và sắp gặp tôi lại thấy vô cùng bối rối khó xử ……
- Chị Dung, chiều này chị rãnh ko?
- Có gì ko em?
- Chiều chị đi với em khoảng 1 tiếng được ko? Có thể nhanh hơn.
- Lại mua áo quần hả em?
- Ko, mua dây chuyền hoặc cái vòng, sắp kỷ niệm 1 tháng quen nhau.
- Gì? Mới đây gần 1 tháng rồi sao?
- Dạ 1 tuần nữa 1 tháng rồi, nhưng mà tại tánh em lo xa, cái gì cũng phải lo trước. Chị ko rãnh hả?
- Ko, chị rãnh mà. Đi mua ở đâu vậy em?
- Chỗ nào gần nhà chị thôi, PNJ, nhìn chị mệt quá, hay ngày mai chị?
- Ko được, mai chị bận rồi.
- Thôi vậy chị chịu khó dùm em, em chỉ mượn cổ hay tay của chị thôi, sẽ cố gắng nhanh nhanh.
- Thôi cứ lựa đàng hoàng, mắc công lựa nhanh lựa gấp lại ko vừa ý. Chị đâu có bận bịu gì đâu.
Rồi tôi lại gọi cho mẹ nói về trễ chút, giúp thằng em đồng nghiệp nhà có điều kiện đi mua nữ trang cho bạn gái nó – lại có cả cái vụ kỷ niệm 1 tháng yêu, ghen tỵ chết đi được. Cái thằng mà lúc đầu tôi tưởng nó 2 thì, ko ngờ Khoa lại là 1 đứa chu đáo và ga lăng như vậy. Có ai đời đang ly thân, buồn tình gần chết mà suốt ngày phải làm mẫu đi thử hết quần áo giờ tới nữ trang dùm người ta như vậy ko? Khổ tâm lắm.
Nhưng đúng là thử vàng thử bạc nó sướng hơn thử áo quần, nhanh nữa. Mới có 20p mà đã lựa được mấy mẫu, cuối cùng Khoa đã chọn 1 bộ dây chuyền vàng và bông tai, mỏng manh nhỏ xíu nhưng dễ thương lắm. Nhìn cũng thích trong bụng, phải chi được Vinh dẫn đi mua cho 1 bộ thì thích biết bao nhiêu.
- Chị ơi chị mua gì ko, em tặng chị?
- Thôi em, mấy cái này chỉ tặng cho người yêu thôi chứ!
- Tại chị câu nệ thôi.
- Thôi, quý giá lắm, đi ăn tối được rồi.
- Thôi cũng được, mai mốt em tặng quà cho chị em sẽ tự mua ko hỏi nữa, cái gì chị cũng ko chịu hết.
- Đi ăn đi, chị đói quá.
- Đây là khu của chị mà, chị muốn quán nào cũng được.
- Ừ, ăn mỳ vịt tiềm đi.
- Dạ được chị.
Tôi về nhà, chén thuốc bắc nay sao đắng quá … May cũng nhờ thuốc đó mà tôi cũng hồng hào, có da có thịt thêm được 1 chút. Nhưng chắc uống hết 5 thang mẹ mua sau này rồi nghỉ, vừa đắng vừa chua vừa nồng mùi, ngày 2 chén đầy, ngán lắm.
- Sao nay còn buồn vậy?
- Có cái gì mà mẹ ko biết ko mẹ?
- Buồn chuyện gì?
- Mai là mừng thọ bà nội Vinh ….
- Thì sao con?
- Vinh qua chở con đi.
- Thấy ngại tiếp xúc hả?
- Dạ
- Thì khỏi đi.
- Nhưng con chỉ đang giận Vinh thôi mà mẹ, bà nội thì có làm gì đâu?
- Ừ cũng phải, sao ko tự đi, đến dự lát rồi tự về?
- Con cũng nói thiệt, con với anh Vinh đang cam kết ly thân, nhưng có nói là đám tiệc gia đình phải đi chung.
- Cái gì? Ly thân hả?
- Dạ, chứ mẹ tưởng sao?
- Ko có gì. (mẹ thở dài)
- Tụi con cho nhau 6 tháng, ko hàn gắn được thì chia tay luôn mẹ ơi. Con chán và mệt mỏi quá mẹ. Giờ con ko biết làm sao nữa …
- Làm đàn bà thì chịu thôi. Giờ chuyện của con, mẹ ko có muốn làm ảnh hưởng, mẹ ko xúi con làm gì nữa, con cảm thấy làm sao mà con ko buồn ko khóc nữa thì làm. Sao mẹ cũng ủng hộ.
- Con ko biết làm gì giờ
- Nhưng nếu thằng kia nó còn làm con đau, 1 lần nữa thôi. Cả nhà nó ko yên đâu!
- Nhưng sao lại nhà ảnh, sao mẹ ko đánh hay chửi 1 mình ảnh thôi?
- Vì nhà nó ko biết dạy nó.
- Thôi con đi ngủ, bữa nay con oải quá.
- Ừ, ngủ đi, ngủ với mẹ hay sao?
- Thôi, bữa nay con ngủ 1 mình.
- Ừ, ngủ sớm nha.
Tôi lên phòng, mở tủ ra thấy cái tủ áo quần chật ních vì quần áo mới treo đầy trong đó, tôi mở cái tủ bên kia, thấy ngôi nhà bằng vỏ sò … mắt tôi cay xè, rồi tôi vô thức thôi, lấy cuốn hình đám cưới bên nhà gái, ngồi lật từng tấm ra coi, coi tới đâu nước mắt chảy tới đó. Giờ tôi ko biết xin ai cho tôi 1 lời khuyên, tôi cảm thấy bế tắc quá, bây giờ tôi phải sống cái cảnh này thêm 5 tháng nữa sao? Rồi tới đó tôi có chịu được ko nếu điều tôi ko muốn xảy ra, tôi ko biết có vượt qua được ko.
Nhìn ánh mắt hạnh phúc của cô dâu và chú rễ, tôi ko thể tin được là chưa đầy 1 năm, mỗi đứa đã 1 nơi, ko thèm nhìn mặt nhau, ko nhắn tin, ko gọi nhau, ko lẻ Vinh ko còn nhớ tôi? Hay là Vinh cũng như tôi, anh đang chờ tôi lên tiếng? Nhưng tại sao tôi phải lên tiếng? Thôi mệt, tôi hất luôn cuốn album xuống đất, nằm lăn ra cuộn vô mền khóc tu tu ….
Sáng dậy, đầu óc hơi quay quay, tôi lượm lại cuốn album đem đi cất. Vô toilet rửa mặt, may quá, chắc ko khóc lâu nên mắt chỉ hơi bụp chứ mặt ko bị sưng. Tôi lấy chân váy bút chì màu nâu đất mặc với ái áo sơ mi cột nơ trước màu trắng sữa. Tôi xoay 1 vòng rồi tự gật gù, thôi thì cứ huyễn hoặc đi, mình đẹp lên và mình vui vì điều đó.
Mặc dù khá là mệt mỏi nhưng tôi cũng mong ngày nay qua thật nhanh để tôi gặp Vinh, cảm giác kiểu như ngày xưa đi học mau tới kỳ thi để kết thúc học kỳ. Nhưng cảm giác này lạ hơn 1 chút, 1 cảm giác da diết lắm, nhưng cũng ko mấy dễ chịu đâu.
Chiều nay tôi tranh thủ về sớm, lúc tôi về mẹ còn chưa về, tôi tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, rồi mở toang 2 cánh cửa tủ, cả đống đồ đẹp … tôi lấy hết cái này tới cái khác, thử vô rồi thay ra. Thực sự tôi vừa muốn cho Vinh thấy tôi đẹp hơn, để anh ấy hối tiếc nhưng mặt khác tôi lại sợ, tôi sợ anh nghĩ khi tôi xa anh thì tôi còn đẹp hơn, vui hơn ….. Cuối cùng tôi lại mặc cái quần jeans cũ và cái áo sơ mi cũ, khoác thêm cái áo vest, nhìn quê ơi là quê, chán ơi là chán mà tôi lại chọn khư khư, ko thay ra.
Tôi đánh chút son cho tươi, xuống nhà thấy mẹ vừa về, ánh mắt mẹ khó chịu khi thấy tôi
- Con sợ nó hay sợ nhà nó mà ko dám mặc đẹp?
- Con ngại.
- Ngại cái gì? Cách ly với nó, với nhà nó ra con phải tàn hơn, xấu hơn mới được hả? Sao lại ko dám cho người ta thấy mình vẫn sống tốt và thậm chí còn tươi trẻ hơn? Mày đang nghĩ cái gì vậy?
Tôi cúi đầu ko dám trả lời mẹ, đi nhanh ra ngoài cửa lấy lẹ đôi giày búp bê xỏ vô.
- Còn ko xịt dầu thơm nữa?
Mẹ tiếp tục phát hiện ra điểm yếu khác, tôi xấu hổ
- Được rồi mà mẹ.
- Nó qua chưa mà đi?
Tôi chưa kịp trả lời thì chuông cửa reo, tôi bước ra mở cửa, là Vinh, anh ta chạy vô tới nhà chứ ko phải đầu hẻm.
- Thưa mẹ
- Uhm
Rồi mẹ ko thèm nhìn Vinh, bỏ đi vô nhà sau. Tôi nhanh nhanh quơ cái nón bảo hiểm leo lên xe Vinh, thậm chí 2 đứa còn chưa chào nhau.
- Sao bữa nay em ko mặc đẹp như bình thường? Anh biết hết rồi, em ko cần phải như vậy.
- Anh biết cái gì?
- Anh biết là dạo này em ăn mặc đẹp lắm, ko cần phải xấu khi đi với anh.
- Giờ anh muốn gây à?
- Dạo này em khó tính quá, anh nói như vậy gây cái gì? Thôi thì im lặng. Nhưng mong em có thể bình thường khi tới tiệc, đừng để mọi người thấy mất tự nhiên, anh thì ko sao hết.
Ngồi sau xe, cách 1 khoảng, khoanh tay, tim tôi đập loạn xà ngầu, tự nhiên run quá, ko biết ông Vinh làm sao mà biết dạo này tôi hay mặc đẹp, cái kiểu nói của ổng như kiểu hờn mác, trách móc đây mà, ko lẻ ổng theo dõi tôi? Tôi im lặng nhưng trong đầu như rạp xiếc vì suy nghĩ này cứ đá suy nghĩ kia, tôi nghĩ tới nghĩ lui, kiểu như tôi sợ ông Vinh, vô lý đến vậy là cùng. Nhưng ko thể ko nghĩ được. À, à chắc là chị Vân và bé Vy kể đây rồi, rồi anh rễ nữa, chắc luôn. Thôi, làm gì có chuyện theo dõi gì chứ, tôi chỉ được cái tự đề cao bản thân.
Khi nãy tôi còn chưa kịp nhìn ko biết Vinh mập ốm thế nào, nhưng mà hình như có mấy sợi tóc bạc, vai hỉnh như cũng thấy ốm hơn ….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT