- Nhưng mà thôi, ăn sau được ko, trễ rồi con phải về nhà.

- Uhm, quên thằng Vinh mới hết bệnh mà.

- Vậy coi như con thiếu bác 1 chầu, lần sau nhất định đi. Bây giờ con về sẽ xử tiếp vụ này.

- Con còn xử gì nữa?

- Còn thằng bồ nó và ông anh rễ của con nữa!

- Vy à, anh rễ thì để chị Vân lo, còn bạn trai nó thì có liên quan gì đâu em?

- Ko chị, liên quan hết, em ko để cho nó yên với em dễ như vậy đâu.

- Thôi, em thù dai làm gì, ba nó cũng cho nó với mẹ nó 1 trận thôi. Đừng để cái tôi của mình làm ảnh hưởng cuộc sống của nhiều người.

- Em biết là chị lo cho em, nhưng em hứa với chị Vân rồi, em phải đòi công bằng cho chỉ, tại sao chỉ phải chịu đựng quá lâu nhưng chỉ có làm gì sai đâu? Chỉ khổ nhiêu đó đủ rồi.

- Chị chỉ nói vậy thôi, tùy em à.

- Lúc chị với anh ba lục đục chắc chị buồn và tủi lắm, chị phải hiểu cho chị Vân chứ.

- Uhm.

Tôi ko tranh luận nữa, mẹ nắm ghì tay tôi ý kêu tôi im lặng. Mà kiểu gì cũng là gia đình của người ta, tôi chỉ là dâu thôi. Với lại bé Vy nói ko có sai, chẳng qua là tôi sợ cuộc sống nhiều người đảo lộn rồi chị Vân sẽ ko thoải mái.

- Dung, cho dù con là con duy nhất của mẹ nha, mẹ sẽ bảo vệ con vô điều kiện nhưng chỉ cần con ăn ở thất đức, hư thân mà mẹ nói con ko nghe thì mẹ cũng sẵn sàng coi như ko có con đó nha!

- Sao tự nhiên mẹ nói con vậy?

- Ừ, vì ngày xưa mẹ ngu nên mẹ khổ rồi, chỉ là mẹ mạnh mẽ hơn con, bà ngoại thương mẹ nhưng mẹ luôn cãi lại. Ngoại nuôi cả mấy cậu dì chứ ko phải một mình mẹ. Mẹ chỉ muốn nói là về dạy dỗ, về đạo đức sống và cả những thói quen từ nhỏ của con mẹ cũng đã phải dạy rất nhiều. Mẹ chưa hề dạy con những việc xấu xa, ti tiện. May mà con đã có chồng, ko thì mẹ thấy mấy trường hợp con gái hư vậy mẹ lo lắm.

Tôi nắm lại tay mẹ, cười toe toét kiểu trấn an

- Dạ, con biết rồi. Mẹ luôn làm con tự hào thì con cũng sẽ cố gắng là niềm tự hào của mẹ.

Bé Vy ngồi phía ngoài cười theo, con nhỏ rù rì vô tai tôi

- “ Chậc, mẹ chị là nhất! Chị đúng là may mắn! “

Rồi ba người chúng tôi nhất trí sẽ hẹn ăn 1 lần khác.

Tôi ghé siêu thị lấy xe chạy về trước, Vy đưa mẹ về cửa hàng. Tôi về tới nhà, Vinh đang ngồi mở laptop lọ mọ làm gì đó, nghe vợ về vẫn ngồi dán mắt vào màn hình

- Vui ko em?

- Anh biết em đi đâu ko mà vui?

- Biết mà.

- Vậy em đi đâu?

- Em đi đánh ghen phải ko?

- Trời, có đánh ai đâu, anh nói bậy ko. Mà em đói bụng quá, mình đi ăn đi!

- Ủa em chưa ăn à?

- Anh ăn rồi hả?

- Chưa, anh chưa ăn.

- Giờ anh muốn ăn gì, em mời. Em tranh thủ chạy về đi ăn với anh mà.

Điện thoại Vinh reo

- Dạ con nghe. – Dạ tụi con ko làm gì. – Dạ, lát tụi con qua. – Dạ.

- Ba gọi, thôi em tranh thủ tắm rửa đi rồi đi ăn, lát 8h còn ghé nhà ba má.

- Ủa, ba có nói vụ gì ko anh?

- À, chắc chuyện chị Vân thôi.

- À, thôi vậy để em đi tắm.

2 vợ chồng đi ăn cơm gà, xong chạy qua nhà ba má.

Qua tới thì thấy có xe của ông H

- Lát em cứ ngồi im nha, anh cũng im, để người lớn nói chuyện. Còn chị Vân chỉ giải quyết sao thì đó là quyền của chị, ko có ý kiến gì nha.

- Em biết rồi!

Vinh nắm tay tôi vô nhà, mọi người đã đông đủ : ba má, chị Vân, bé Vy, ba má và ông H. Trong đó vẻ mặt khó coi nhất ko phải ông H mà là bé Vy, nhìn nó như sắp đi giết ai vậy.

2 vợ chồng thưa người lớn

- 2 đứa con ngồi luôn đi.

- Dạ!

Ba mở lời trước, mọi người nghiêm nghị và có phần căng thẳng nữa

- Bữa nay 2 gia đình gặp nhau để bàn về chuyện của vợ chồng Vân. Thời gian qua cũng có chuyện lục đục kéo dài, giờ Vân cũng đem 2 cháu về nhà ngoại. Nên mới cần đến cuộc nói chuyện của cả nhà. H con có gì muốn nói ko?

- (Ông H) Dạ, chuyện vợ chồng con thì con muốn tự giải quyết.

- (C Vân)Con ko muốn tự giải quyết nữa, đây ko phải lần đầu tiên mà con cũng ko còn có cảm giác muốn chịu đựng nữa. Có ba má ở đây, có anh H và các em con, con xin ba má cho con nói ý kiến của con.

- (Má chồng chị Vân) Con nói đi.

Má chồng và ba chồng chị Vân, hình như họ biết chuyện rồi nên nhìn họ thấy có vẻ buồn lắm

- Con muốn ly dị, và con xin được nuôi 2 đứa nhỏ.

Cả nhà sửng sốt, má trừng mắt nhìn chị Vân, sửng sốt là vì ko thể nào nghĩ có ngày chị Vân lại dám đòi ly dị. Và chính bản thân tôi, lời khuyên hôm đó cũng là bộc phát và nghĩ chị Vân ko dám, ko ngờ chị Vân lại đủ can đảm như vậy. Tôi cảm thấy nhẹ lòng vì khi đã suy nghĩ và nói ra thì chắc hẳn chị Vân giờ ko còn u uất.

- (Má) Tại sao lại đòi ly dị? Biết ly dị là sao ko? Tự nhiên đang yên đang bình đòi ly dị?

Trong khi má cứ đang như nổi đóa lên thì ông H gục mặt bất lực – im lặng, chắc ổng cũng nhục lắm rồi

- (Ba chồng chị Vân) Thôi thì cũng có đủ gia đình, con có gì ấm ức hay buồn phiền gì thì con nói ra hết 1 lần đi, ba má sẵn sàng nghe, sẵn sàng ủng hộ con. Ba má thấy nợ con nhiều vì ko bảo vệ che chở được cho con, nếu con chọn cuộc sống riêng con cũng tốt, nhưng ba vẫn muốn nghe con nói.

Chị Vân bắt đầu chảy nước mắt.

- Con thấy giờ con sống với anh H như bạn bè thôi, còn lại vì trách nhiệm, con ko muốn ko dám làm xấu mặt gia đình mình, ko dám làm xấu mặt gia đình ba má con nhưng con thấy ko còn tình cảm, con cũng ko còn tâm trí để chịu đựng những chuyện bên ngoài của anh H.

- (Má lại như nhảy xổm lên) Đàn ông thành đạt, có tiền có của ra ngoài xã hội trai gái mèo mỡ là chuyện bình thường, nhưng cuối cùng cũng về với vợ với con. Đó là đủ rồi, có bao giờ chồng con đánh hay chửi con đâu, tại sao lại đòi ly dị?

Chị Vân gục mặt khóc, bé Vy mặt đỏ bừng, bốc hỏa và bùng nổ

- Má nói mắc cười, bộ bị đánh bị chửi mới khổ hả? Cái gì cũng có giới hạn chứ? Ai đời ra ngoài mèo mả gà đồng cho đã bỏ vợ trong cơn đau mất con, rồi con kia còn nhắn tin gọi điện chọc tức? Sao lúc nào má cũng bắt chị hai phải chịu đựng vậy? Nếu sướng sao chỉ đòi ly dị? Má ko thương chị hai sao? Đây là lần thứ mấy rồi, chị hai là người giỏi chịu đựng, hết lần này tới lần khác rồi, chỉ ko chịu được nữa, chỉ nói chỉ ko thể tiếp tục chịu đựng, chỉ ko muốn chịu đựng thêm má ko hiểu sao?

Nói xong con nhỏ đứng dậy bỏ chạy lên lầu luôn, kiểu như là tức lắm. Cả nhà ai cũng giật mình nhìn theo và ko hiểu tại sao phản ứng của nó lại dữ như vậy.

- (Ông H) Anh ko đồng ý ly dị đâu, nếu em nghĩ mình là bạn thì mình cũng ở chung được mà, em ko thương con sao?

Sao đàn ông họ ai cũng như nhau vậy, làm khổ người ta xong mà ko đời nào chịu ly dị, hay là mấy ổng nghĩ phải khi nào mấy ổng nuôi gái hay bỏ vợ theo gái hẳn mới được ly dị, tôi ngồi đó mà chán chết luôn.

- (Chị Vân) Em sẽ nuôi con, sẽ yêu thương con như đó giờ, còn với anh, khi em ko ở với anh ko phải anh tự do hơn sao, anh có thể đi với ai về với ai cũng được, anh ko còn phải lo nghĩ về chuyện anh đã có vợ con nữa.

- (Ông H) Em đừng nói vậy, em biết là anh sao cũng về với em mà.

- (Chị Vân nghẹn ngào) Phải, em biết sao anh cũng về với em với con, nhưng mà bây giờ em ko thích như vậy nữa. Em ko cần anh phải về với em sau mỗi lần như vậy, em muốn ở riêng, chỉ em với con thôi.

- (Ông H) Suy cho cùng thì em cũng đang giận anh vì chuyện đó thôi mà. Giờ anh làm sao em mới hết giận, có ba má ở đây em muốn anh sao thì em nói đi. Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc ly dị, anh chưa chuẩn bị.

- (Má chồng chị Vân) Đó, nó nói vậy rồi, giờ con muốn nó làm gì, muốn nó xin lỗi hay hứa sao thì con nói đi. Má cũng thay mặt nó, má ko biết dạy con, ba má cũng xin lỗi con.

- (Má) Mà con biết mặt mũi con đó sao ko mà ghen dữ vậy?

- (Chị Vân thở dài) Mọi người cứ nghĩ con ghen vậy, con biết ghen sao? Má, ảnh là con má, con biết mà thương con thương mấy đứa nhỏ nhưng mà giờ con chán lắm rồi. Má, anh H hay má con … con ko tâm sự hay chia sẻ với ai được, mọi người chỉ khuyên con hãy vì gia đình vì tụi nhỏ, mà chưa bao giờ mọi người nói 1 tiếng cho con. Bây giờ mọi người ko cần phải khuyên gì nữa, còn anh H thì ko cần suy nghĩ nhiều. Làm ơn, hãy cho con ở với con của con thôi, tụi nó vẫn là con anh H và cháu nội của ba má, con ko có ý chia cắt gì đâu, ông bà và cháu vẫn bình thương nhưng con ko muốn sống với anh H nữa thôi.

- (Ba) Con suy nghĩ kỹ chưa Vân?

- (Chị Vân) Dạ rồi ba.

- (Ba) Thôi nó hiền vậy mà giờ nó nói vậy rồi, anh chị xuôi và thằng H nghĩ cho nó, để cho nó quyết định đi.

- (Má) Kìa ông, sao ông nói kỳ vậy? Chuyện ly dị đâu phải chuyện nhỏ, ở với nhau mấy mặt con rồi. Đàn bà mà chuyện nhỏ xíu vậy ko bỏ qua được làm sao mà nuôi con nên người? Má ko đồng ý.

- (Ba chồng chị) Thằng H giờ con tính sao với vợ con?

- (Ông H) Con ko đồng ý, con cần thời gian.

Tôi chỉ thắc mắc sao ông ta ko năn nỉ và xin lỗi chị Vân vậy, chuyện ra ngoài mèo mỡ của ổng là mặc định à? Ổng là cha thiên hạ à? Bực hết mình mà ko được lên tiếng.

- (Ba) Hay con cho nó thời gian để giải quyết đi con.

- (Chị Vân) Thời gian cũng được, nhưng con ko về nhà, con sẽ ở riêng, ba má cho con ở thì con ở ko con đi ra ngoài tìm nhà mẹ con con ở.

- (Má) Con có suy nghĩ thì về nhà đi, má ko cho con ở đây nữa.

Trời ơi, tôi tức thiếu điều muốn dở nhà lên, có má nào ko cho con và cháu ngoại ở nhờ ko trời? Má có biết những gì chị Vân vừa trải qua ko? Hay là má nghĩ ai cũng vĩ đại được như má giữ ba ngày xưa? Trong 1 phút giây ngắn ngủi, nói thật tôi ghét má chồng mình. Mà giờ hổng lẻ tôi mở miệng ra kêu chị Vân với 2 đứa nhỏ về nhà mình ở.

Bực quá bực ko chịu được, thấy ấm ức thay …..Vinh hình như biết hay sao mà nắm tay tôi cứng ngắc. Chị Vân nước mắt nước mũi tèm lem nhìn thấy mà xót, chị liên tục rút khăn giấy khịt mũi, mặt cúi gầm xuống ko dám nhìn ai.

- (Chị Vân) Nếu má ko cho con ở thì con ra ngoài kiếm nhà.

- (Má) Sao con lì quá vậy, đó giờ có vậy đâu?

Sao má ko kêu thằng con rễ chết tiệt của má xin lỗi con gái má đi? Sao ko ai trách đồ loại chồng tha hoá đó 1 câu nào vậy? Sao cứ phải dồn chị Vân vào đường cùng? Tại sao 2 ông ba ngồi im hoài ko nói gì vậy? Tôi tức chết mất thôi, tôi ko muốn ngồi đây nữa, kêu tôi qua đây ngồi để làm gì vậy?

- (Ông H lí nhí) Anh xin lỗi Vân, xin lỗi mẹ mấy đứa nhỏ. Con xin lỗi cả gia đình, là tại con hết. Tại con!

Tôi bất ngờ nhìn qua, chị Vân khóc nức nở bỏ chạy lên lầu, ông H chạy theo được vài bước rồi chỉ đứng nhìn theo. Bốn ông bà già ngồi thở dài, tôi thấy vậy xin phép đi lên lầu luôn. Ngồi đây 1 hồi có khi đứt mạch máu vì tức.

Tôi đi lên phòng Vy thấy nó đang ngồi ngoài ban công hâm hực, ko có chị Vân, tôi lên sân thượng thì thấy 2 đứa nhỏ đang ôm mẹ, máy Ipad còn đang mở phim hoạt hình … Chị Vân đứng ngay mấy chậu cây của ba, tay ôm mặt khóc. Đứa lớn chỉ ôm mẹ, đứa nhỏ thì đớt đát

- Mẹ Dăn lại bị đau bụng hả mẹ?

Chị Vân khóc lớn hơn, tôi đứng nhìn 1 hồi mới đi lại chị, vấn đề ở đây tôi ko biết chị đang trải qua thứ cảm giác nào … ko biết chị tủi, chị tức hay chị giận? Hay sao nữa

- Chị! Chị khóc đi, khóc đã đi chị!

Chị quay lại ôm tôi,rồi quỳ xuống ôm mấy đứa nhỏ, lại nghẹn ngào

- Chị thua rồi Dung ơi.

- Dạ, thua gì chị?

- Chị ko muốn ly dị nữa, chị thua rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play