Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang huynh, cũng là một con sói. Nhưng rồi định mệnh đưa đẩy, giữa đại mạc mênh mông, cô đã gặp hai người con trai, một nhu hòa như trăng sáng, một ngạo nghễ như
gió hoang.
Như một chú sói cứ mãi đuổi theo vầng trăng vằng vặc, Ngọc Cẩn đã dành hết tâm tư ngóng vọng về Mạnh Cửu, người con trai để
lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cô ngay từ lần đầu gặp gỡ. Từ đại mạc về
Trường An, từ Lạc Ngọc phường đến Thạch phảng, từ thương trường đến cung đình, từng lời cô nói, từng việc cô làm, tất cả đều vì người đó.
Nhưng vầng trăng giữa trời vốn chẳng của riêng ai, chú sói cứ mê mải đuổi
theo vầng trăng, mà quên mất bên cạnh nó, vẫn luôn có ngọn gió âm thầm
làm bạn.
“Không phải mỗi đóa hoa đều sẽ kết quả, nhưng chúng sẽ
sống, sẽ nở bừng rực rỡ, sẽ đón chào ánh dương, đưa tiễn ráng chiều, sẽ
cùng gió nô giỡn, rồi cùng mưa đùa nghịch, cuộc sống như thế đã đủ phong phú lắm rồi, tôi nghĩ, hẳn chúng cũng không hề nuối tiếc…”