Chu Văn Đạo trải qua cực hình trần gian thế nào không cần phải nói, chỉ biết cả buổi tối cậu ta như tiểu tức phụ rúc ở chân giường quay mặt vào tường hối lỗi, Từ Dương Quân vỗ bả vai Diệp Chu một cái, nói: “Người anh em, tớ hiểu mà, nếu tớ đứng trước mặt nữ thần nói tớ muốn nhìn nữ thần trần trụi, có lẽ tớ cũng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt nữ thần nữa.”

Diệp Chu gỡ tay Từ Dương Quân ra, trong lòng nói nếu như Thương Tấn thật sự là nam thần, tớ sẽ công nhận! Nhưng vấn đề là cậu ta không phải!

Nói đến cái này, Diệp Chu bay lên giường, mở hình của Đường Đông Đông được cậu cất giữ cẩn thận trong di động.

Nam sinh trong hình, gương mặt tròn trịa, híp mắt cười xấu hổ, ánh mặt trời rơi lên người cậu ta, như cho cậu ta một vòng hào quang.

Diệp Chu cảm thấy tâm trạng phiền não của mình được kéo lên, không khỏi tiếp tục xem album, kết quả sau khi xem mấy chúc tấm, hình gương mặt khi ngủ của Thương Tấn mà Chu Văn Đạo gửi cho cậu hai ngày trước lại xuất hiện trên màn hình di động của cậu.

Rõ ràng cậu không lưu mà!!

Diệp Chu tức giận tính xóa đi, trước khi nhấn xác định không khỏi ngừng lại.

Vài sợi tóc lơ đãng rũ lên trán Thương Tấn, sau khi đôi mắt không nhiều cảm xúc nhắm lại, vẻ hời hợt trên người Thương Tấn biến mất, mang lại cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng một khi đôi mắt này mở ra sẽ luôn mang theo vẻ lạnh nhạt đặt mình ngoài cuộc, như thể mọi chuyện xung quanh đều không thể chạm vào trái tim người này.

Diệp Chu không cam lòng hừ một tiếng, quả nhiên vẫn là ghét, xóa!

Vốn cho là trải qua chuyện này, hôm sau nhất định không có mặt mũi ra khỏi ký túc xá. Dù sao bạn cùng lớp của cậu đều ở ngay bên cạnh, hôm qua Chu Văn Đạo đứng ngoài cửa nói chuyện, dù giọng nói không quá lớn nhưng chỉ cần để ý một chút thì chắc là có thể nghe được. Càng đừng nói đến việc bạn học luôn mở rada nhiều chuyện quanh Diệp Chu và Thương Tấn, hơi có gió thổi cỏ lay một chút, nhất định là toàn bộ đều núp trong bóng tối để rình coi.

Dù hôm qua trải qua chuyện sống không bằng chết gì, hôm sau mặt trời vẫn mọc lên, cuộc sống cũng nhất định diễn ra như bình thường.

Không ngoài dự đoán, hôm sau ánh mắt mọi người nhìn cậu đều lộ ra cảm giác diệu bất khả ngôn.

(*Diệp bất khả ngôn: Dùng để hình dung những việc thú vị, tuyệt vời khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung)

Căn cứ kinh nghiệm trước kia, lúc này mà giải thích, như lời người khác chính là che giấu, khóe mắt không nhịn được liếc một người trong cuộc khác Thương Tấn, bình thản xem sách, không phải là không có ánh mắt tò mò đánh về phía cậu ta, nhưng đương sự không phản ứng, người xung quanh sẽ nhanh chóng thấy mất hứng.

Diệp Chu không khỏi thầm khen ngợi, đến lúc nào cậu mới có thể có khí thế di thế độc lập này của Thương Tấn chứ…

(*Di thế độc lập: Là thành ngữ, làm vị ngữ, định ngữ, còn có thể hiểu là tuyệt thế độc lập. Di thế – trổ mã phàm trần, cùng đời vô cùng, độc lập – thanh tao nhã nhặn, vượt qua những điều trần tục. Ý chỉ cảm giác nhẹ nhàng để lộ ra khí thế không dung nhập với trần thế)

Chờ chút???

Khen???

Diệp Chu siết chặt nắm đấm, cảm thấy tức giận việc mình lại có một ngày bội phục kẻ dịch!

Thay vì cúi đầu trước Thương Tấn, còn không bằng biến cậu thành đề tài câu chuyện của mọi người, tùy ý để mọi người bàn luận thoải mái.

Có suy nghĩ này, Diệp Chu thần kỳ che giấu được cảm giác xấu hổ đến hận không thể đào một cái hố để chôn mình xuống lúc sáng, nghiêm túc đọc sách, lặng lẽ so tài với Thương Tấn.

Chu Văn Đạo liếc nhìn gần xanh nổi đầy tay Diệp Chu, cảm thấy có chút đau đớn mơ hồ, không phải là Diệp Chu còn chưa nguôi giận chứ…

Có điều chuyện khiến Chu Văn Đạo lo lắng vẫn không xảy ra, đến khi trời tối, Diệp Chu lại như không có việc gì tiếp tục ồn ào với bọn họ.

“Chu, ngày mai ra ngoài chơi không?” Chu Văn Đạo ân cần mời. “Cuối thu không khí mát mẻ, đi leo núi, thế nào?”

Diệp Chu nhìn đống sách mượn từ thư viện, thuận miệng nói: “Không được, mọi người đi đi.”

“Thật sự không đi hả?” Từ Dương Quân kiểm tra túi đeo lưng lần nữa, lại nhét thêm quà vặt vào trong. “Coi như rèn luyện thân thể đi. Cậu xem, ngày mai Trần Thiệu còn đi chung với bọn tớ đó!”

Trần Thiệu là người yên lặng nhất trong bốn người, bình thường dù cũng thường đi cùng bọn họ nhưng tính cách không thoải mái như ba người còn lại, cảm giác tồn tại luôn có chút yếu kém. Lúc này cậu ta đang lau giày thể thao dành cho ngày mai.

“Lần sau đi, kế hoạch học tập tuần này còn một chút nữa mới có thể hoàn thành. Còn có…” Diệp Chu ngồi trên giường, chân đạp thang, nói. “Năm nhất không phải các cậu đều nói muốn thoát kiếp FA sau khi vào đại học sao? Hiện tại là định bỏ mặc hi vọng, ôm nhau trải qua kiếp sống đại học hả?”

Đây cũng coi như là tử huyệt của Chu Văn Đạo, vừa vào đại học cậu ta đã hùng hồn phát biểu tuyên ngôn tình yêu của mình, kết quả tỏ tình bao nhiêu lần cũng thất bại, bị hành hạ đến sắp gia nhập binh đoàn FFF(*).

Chu Văn Đạo vẫn già mồm nói: “Cậu thì biết gì chứ! Hiện tại đang thịnh hành thể loại con trai thích vận động! Không chừng ngày mai bọn tớ ra ngoài đã ngắt được hoa đào. Hơn nữa, cậu cũng không phải cẩu độc thân, cũng bản lĩnh thật, bắt được Thương Tấn trước lễ noel luôn!”

“Bắt lấy cậu ta còn cần noel??” Diệp Chu theo bản năng đáp lại, kết quả vừa nói xong đã hận không thể khóa miệng! Phi! Ai muốn bắt Thương Tấn! Để một mình cậu ta chơi trứng đi!

Hôm sau, lúc Diệp Chu thức dậy, trong phòng không còn bất kỳ ai.

Cậu đứng lên ăn qua loa chút bánh mì, lúc chuẩn bị cầm sách đi thư viện, cửa ký túc đột nhiên bị người gõ.

“Thương Tấn?” Diệp Chu vội vàng thò đầu ra dò xét, sau khi nhìn rõ hành lang không có ai, cậu lập tức kéo đối phương vào, khóa chặt cửa hỏi. “Sao cậu đến đây?”

Thương Tấn mặt không thay đổi nhìn một chuỗi động tác như trộm của Diệp Chu, anh dựa vào cửa nói: “Giọng điệu này của cậu như là ông chồng ngoại tình sau lưng vợ mình vậy. Hai ta không vụng trộm gì đúng không?”

Diệp Chu lập tức buông Thương Tấn ra, vỗ ống tay áo, ra vẻ trấn định nói: “Đạo đức không cho phép tôi làm ra loại chuyện vụng trộm này, cậu tới làm gì?”

“Trước 11 cậu đồng ý với tôi việc gì?”

Diệp Chu sững sờ, lục lọi trong đầu một phen, cuối cùng nhớ tới việc bản thân đồng ý dọn dẹp nhà cửa giúp đối phương, có điều… “Hiện tại tôi phải đi thư viện, nếu không, tối được không?”

Thương Tấn vô cùng dễ nói chuyện gật đầu một cái, chỉ là lúc gần đi lại tốt bụng nhắc nhở. “Thật ra thì tôi cũng vì muốn tốt cho cậu, hiện tại trong phòng tôi không có ai, tối nay thì không chắc lắm?”

“Vậy còn chờ gì nữa! Let’s go!!”

Đến phòng 405, Diệp Chu có tật giật mình khóa cửa lại, Thương Tấn cầm notebook, chỉ biết câm nín nhìn động tác của cậu. “Cậu không cảm thấy việc khóa cửa càng thêm đáng nghi sao?”

“Không sao, tôi làm việc rất nhanh.” Diệp Chu không ngẩng đầu tùy ý đáp một tiếng, nhanh chóng khép cuốn sách Thương Tấn mở ra để trên bàn lại. Để sách có ký hiệu của thư viện sang một bên, sách của Thương Tấn đặt một bên, đồ văn phòng phẩm bừa bộn thì để trong hộp bút, tách tai nghe và dây sạc ra quấn lại, bàn sách và kệ sách hỗn loạn lập tức trở nên chỉnh tề.

Thương Tấn đặt máy tính lên mặt bàn vừa được dọn dẹp, móc một viên kẹo ra khỏi hộp đặt vào lòng bàn tay Diệp Chu, nói: “Quà cảm ơn.”

Diệp Chu nhéo viên kẹo cứng rắn trong lòng bàn tay, nhìn hình vẽ dâu tây đáng yêu trên giấy bọc, đột nhiên có cảm giác vui vẻ khi bắt được điểm yếu của đối phương.

Không nghĩ tới Thương Tấn nhìn nghiêm túc lại thích ăn dâu tây ngào đường.

Diệp Chu thật sự muốn lan truyền chuyện này lên diễn đàn, kéo biểu tượng nam thần lạnh lùng của đối phương xuống.

“Cậu mua?”

Thương Tấn mở game lên, nhìn tiến độ chậm chạp của mạng trường, trong lúc chờ đợi, anh quay sang, nhìn vẻ mặt buồn cười lại cố gắng kìm nén của đối phương, nói: “Đúng vậy, cho nên, cậu lại trúng gió gì vậy?”

“Không có gì.” Diệp Chu mím môi nói. “Thật sự không có gì.”

____________

(*Hội FFF: Tên đầy đủ ‘hội thẩm phán dị đoan – hội FFF’. Hội xuất phát từ light novel ‘Lũ ngốc, bài thi và linh thú triệu hồi’. Hội FFF là một tổ chức thẩm phán dị đoan được thành lập bởi lớp F năm hai thuộc học viện Fumizuki. Hội trưởng tiểu đội F là Sugawa Ryou, đồng phục lưỡi hái tử thần cầm tay, toàn thân là màu đen, mặt nạ của thành viên có chữ F. Vì nữ sinh trong lớp quá ít, hơn nữa không nhận được sự hoan nghênh của những người khác phái nên mọi người tập hợp thành đội FFF. Mọi người trong hội mang chút ghen tỵ với những người nhận được hạnh phúc của tình yêu, gọi là dị đoan. Đồng thời, nếu một thành viên trong hội FFF tính một mình đạt được hạnh phúc sẽ bị tiến hành thẩm phán. Vì lòng ghen tỵ mãnh liệt, ‘cùng nhau đạt được hạnh phúc’ được coi là mục tiêu của cả hội, họ dùng cái này để ràng buộc không cho phép thành viên rời hội, nhưng vẫn có thành viên vì rời hội mà không ngừng bị những thành viên trong hội tập kích. Khi nghi ngờ có thành viên có hành vi qua lại không thuần khiết với người khác phái, hội sẽ tiến hành thẩm phán dị đoan với thành viên đó. Đồng thời hội cũng sử dụng chế độ tiền lương và khen thưởng với thành viên trong hội. Nói chung, thành viên đoàn FFF có nghĩa là không được ra tay với phái nữ.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play