Từ khi treo phướn trắng, chặng đường lên phía bắc
đều bình an vô sự. Bất luận là đội thương nhân hay chuyển hàng, khi
trông thấy bọn ta đều tránh ra, cũng chẳng ai nghe ngóng xem rốt cuộc
người được đưa đi là ai.
Mười ngày sau đến An trấn, nói là trấn,
kì thực chỉ là một cái thôn lớn hơn và náo nhiệt hơn một chút so với các thôn xóm thông thường.
Mấy năm nay phiêu bạt giang hồ, tuy đã đi
nhiều nơi, nhưng rất ít khi ta lên phía bắc. Nguyên nhân không gì khác
ngoài việc ta sợ lạnh. Phen này lên đây cũng coi như phá lệ, may mà đang vào mùa thu, trời chưa lạnh lắm. Có điều, nhìn nhạn bay đầy trời, quả
thực cũng khiến lòng người sầu muộn.
Chập tối, bọn ta dừng chân ở
khách điếm duy nhất trong An trấn, cơm tối có rau xanh, thịt bò, canh
đậu phụ. Lam Nhạn cầm đôi đũa, nhìn qua nhìn lại, ngó trước ngó sau mà
vẫn không chịu gắp thức ăn trên bàn, ngước mắt ai oán nói: “Bà bà, con
không muốn ăn.”
Ta chau mày tỏ vẻ đồng tình, liền nhớ đến bộ dạng
của mình khi mới gia nhập giang hồ, giống hệt như Lam Nhạn. Cô bé không
muốn ăn, ta đương nhiên cũng không khách sáo. Bưng bát cơm lên, nhanh
như rồng cuốn, ta nạp hết phần cơm của hai người. Ăn xong, ta vỗ bụng,
cười nói: “Nhạn tử, lão thân đi nghỉ đây. Ban đêm cảnh giác một chút,
sắp tới Túc Châu rồi, đừng để xảy ra sơ suất gì.”
Lam Nhạn gật đầu như sắp khóc, kì thực không phải ta bắt nạt cô bé, đã ra ngoài xông
pha, tính tình tiểu thư đỏng đảnh kia nhất định phải sửa.
Màn đêm mịt mù, gió lạnh như dao.
Loáng thoáng có tiếng động nơi cầu thang, ta bèn đứng dậy khỏi giường, thân
thủ nhanh nhẹn, thuận tay với long đầu quải trượng rồi lặng lẽ ra khỏi
căn nhà.
Vầng trăng trên trời như thể bị che phủ bởi một tấm mành sa, ánh sáng rọi xuống cũng lờ mờ u ám.
Đi theo tiếng động, từ xa, ta thấy một bóng màu đỏ lặng lẽ vụt qua, thân
hình đó chính là Lam Nhạn. Trông thấy cô bé đi đến nhà bếp của khách
điếm, ta suýt phì cười. Đúng thật là… giống hệt ta ngày trước.
Đằng nào cũng đã dậy rồi, ta bèn đi dạo một vòng quanh hậu viện.
Xe ngựa vẫn dừng ở hậu viện khách điếm, hộ vệ của Tây Giang Nguyệt canh
giữ rất tỉnh táo. Dịch Thập Lục trông thấy ta, vội qua bẩm báo: “Đường
chủ, mọi việc đều tốt.”
Ta gật đầu, tuần tra một vòng rồi quay vào nhà, đang định tiếp tục nghỉ ngơi, liền thấy trên đầu giường có một
thứ. Đó là một mảnh giấy bị phi tiêu găm vào tường.
Ta gỡ phi tiêu xuống, nhanh chóng nhìn lướt qua, rồi chạy nhanh đến phòng Lam Nhạn,
không có ai. Nhà bếp trong khách điếm, không có ai. Tìm khắp khách điếm, cũng không thấy Lam Nhạn.
Lam Nhạn đã mất tích. Hiển nhiên là khi xuống bếp tìm đồ ăn, cô bé đã bị bắt cóc. Thư viết rất rõ ràng, nếu
muốn cứu Lam Nhạn, phải đem Ban Nhược Khanh đến đổi.
Xảy ra chuyện là điều rất bình thường, nếu không có chuyện gì, việc áp tải này bất kì tiêu cục nào cũng đảm nhận được, người ta cũng sẽ không đến cầu xin Tây Giang Nguyệt chúng ta giúp đỡ.
Có điều, đám tặc nhân này không trực tiếp đến cướp Ban Nhược Khanh mà bắt cóc Lam Nhạn để trao đổi, kể cũng thực là giảo hoạt.
Ta lại nhìn địa điểm trao đổi: Quỷ Bảo.
Sai Dịch Thập Lục đi do thám một phen, ta mới biết, Quỷ Bảo cách đây năm
mươi dặm, là một tòa thành hoang phế. Đồn rằng ban đêm ở đó quỷ khóc sói gào, cho nên người qua lại buôn bán xưa nay đều đi đường vòng.
Xem ra, sự tình có phần rắc rối rồi đây! Có điều, không thể không cứu Lam Nhạn.
Ta thở dài một hơi, nheo mắt nói: “Thập Lục, chuẩn bị đến Quỷ Bảo.”
Dịch Thập Lục theo ta đã ba năm, hiểu rất rõ tính ta, nghe thấy thế không hề phản đối, chỉ nhướng mày, khẽ nói: “Đường chủ, bà muốn đi thật sao?”
“Vớ vẩn, lão thân già bằng ngần này rồi, còn sợ yêu ma quỷ quái gì nữa?” Ta lườm hắn, lạnh nhạt nói.
Dịch ThậpLục không nói gì, chỉ cúi đầu cười, trong mắt vụt sáng, cũng không
biết đang nghĩ gì. Thập Lục cười trông rất đẹp, có thể khiến người khác
thất thần trong phút chốc.
Chạm tay vào quải trượng, ta nghĩ Thập
Lục thật xứng đôi với Lam Nhạn, chi bằng đêm nay để Thập Lục làm anh
hùng, cứu mĩ nhân một lần. Nếu quả thực hai bên có tình ý với nhau, đến
lúc đó ta sẽ đứng ra làm mối, nhất định Lam gia cũng không thể nói gì.
Cứ quyết định như vậy đi.
“Thập Lục, đêm nay ngươi không cần bảo
vệ ta nữa, nhiệm vụ của ngươi chính là cứu Lam tiểu thư về, nghe rõ
chưa?” Ta trầm giọng hạ lệnh.
Dịch Thập Lục ngạc nhiên ngước mắt,
ánh nến trong phòng đung đưa chiếu trên khuôn mặt, ngũ quan tuấn tú của
hắn trông càng sáng sủa, mang một vẻ thuần khiết thanh nhã.
Hắn chỉ nhìn ta trong giây lát, rồi liền cụp mắt, khẽ đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Bất giác ta cảm thấy tâm trạng hắn hình như không tốt lắm, liền giơ tay ra xoa đầu hắn: “Ngoan! Đi đi!”
Thân hình Thập Lục hơi loạng choạng, gần như không đứng vững. Hắn im lặng
hồi lâu mới hờ hững nói: “Bà bà cũng cẩn thận!” kế đó liền ra khỏi
phòng, bóng dáng thấp thoáng trông như quân thất trận bỏ trốn.
***
Quỷ Bảo không hổ danh là Quỷ Bảo, địa hình vô cùng hiểm trở, bên trong gió
cuộn cát vàng, gió âm từng đợt, đóm lửa lập lòe. Một nơi như thế, không
biết có bao nhiêu âm hồn chết oan.
Giữa đêm khuya thế này, kẻ nhát gan từ xa nghe thấy tiếng gió thê lương đã sợ không dám lại gần, càng
đừng nói đến đi vào bên trong.
Ta chưa từng tin vào quỷ thần,
nhưng đến một nơi như thế này, trong lòng cũng có phần khiếp sợ. Thế
nhưng, Lam Nhạn vẫn trong tay bọn chúng, đám tặc nhân này hung hãn dị
thường, nếu chúng hạ thủ với Lam Nhạn, ta tuyệt đối không thể bỏ mặc cô
bé.
Huống hồ, lần này chẳng qua chỉ áp giải một tay giang dương đại đạo, đem hắn đổi lấy Lam Nhạn, không hề thua thiệt chút nào.
Ta quan sát địa hình một lát, ra hiệu cho Dịch Thập Lục lôi gã tặc nhân kia từ trong xe ngựa ra.
Đêm nay, một nửa vầng trăng ẩn trong mây, ánh sáng mờ tối, phản chiếu lên thân người như khoác một màn sương mỏng.
Khuôn mặt râu ria của hắn dưới trăng trông cực kì đáng sợ, rất đồng điệu với
khung cảnh quỷ khóc sói gào nơi đây, như thể ác quỷ từ đâu chui ra. Có
điều, nếu hắn là quỷ, chắc sẽ là con quỷ ngạo mạn nhất, chuyên đi sai
khiến kẻ khác.
Hắn để mặc cho Thập Lục kéo mình đi về phía trước, thần sắc cực kì bình tĩnh, tựa như tấm thân này không phải là của hắn.
Ta bước lại gần, cúi xuống kiểm tra dây xích và huyệt đạo trên người hắn,
thấy không có gì sơ hở mới ra lệnh cho Thập Lục dẫn hắn vào.
“Thực là đáng tiếc quá!” Hắn đột nhiên mở miệng, đôi mắt sắc bén đầy vẻ nuối tiếc.
“Đáng tiếc cái gì?” Ta lạnh giọng hỏi.
Hắn điềm nhiên cười nói: “Các ngươi nghe xem, đó là tiếng gì?”
Ta ngưng thần lắng nghe, chỉ thấy xen lẫn trong tiếng gió là tiếng dã thú gầm gừ.
Đêm đen như mực, ánh đuốc bập bùng phản chiếu mặt người khi tỏ khi mờ, trên mặt ai nấy lúc này đều vụt qua một tia kinh hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT