Ba ngày sau chính là ngày cử hành nghi lễ thanh minh thế tự, đám quan viên khổ mệnh trong Thái thường tự không thể nghi ngờ đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, mà Tư Đồ Bích chính là người bận rộn nhất trong đám bọn họ, bởi vì y không chỉ phải xử lý các loại sự vụ còn phải “hầu hạ” Hoàng đế vào ban đêm, lần nào cũng ép y đến mức gần như kiệt sức. Đặc biệt bởi vì hiện tại y đang ở lại trong cung, Hoàng đế lại đòi hỏi càng thêm vô độ, thường mỗi lần đều khiến ngày tiếp theo y không thể thượng triều. Bất quá may là Hoàng đế cũng còn chút săn sóc, mấy ngày gần đây miển hẳn cho y nhiệm vụ lâm triều, chỉ cần đúng hạn đến phủ nha báo danh là được.
Thật vất vả chờ đến ngày tế tự, nghi trượng Hoàng gia uy nghiêm dẫn đầu đoàn lễ, phía sau là một đại đội nhân mã khí thế ngập trời ngay ngắn đi theo, cả một đoàn người phô trương thanh thế tiến về phía Hoàng lăng. Hoàng lăng của Đại Thích vương triều được xây dựng vô cùng hoành tráng, bên trong an táng lịch đại Đế vương cùng những hậu phi của bọn họ. Một đám quan viên lớn nhỏ tham gia tế tự khi đến Hoàng lăng đều ngoan ngoãn đi theo người dẫn đường đứng vào từng vị trí riêng biệt được định trước, người cuối cùng tiến vào chính là Hoàng đế. Hoàng đế được đạo nhân chủ lễ dẫn lên tế đàn, quan viên bên cạnh tuyên đọc tế văn, lời lẽ văn chương mang đầy sự cầu chúc cho vương triều giang sơn được thiên thu vạn đại. Sau đó các quan viên bên dưới sẽ dựa theo phẩ cấp lần lượt quỳ xuống dâng hương tế bái, trong miệng đồng thanh hô to lời cầu chúc theo đúng lễ nghi, mỗi bước đi, mỗi tư thái đều phải mười phần nghiêm cẩn, đi đến nơi nào, nên nói cái gì đều có yêu cầu nghiêm khắc, nếu bị đám ngôn quan phát hiện sai lầm sẽ bị ghi vào sổ sách một lỗi nghiêm trọng để trình lên Hoàng đế.
“Đương lúc giữa xuân, mưa móc tưới nhuần, nhớ đến thâm ân, dâng lên lễ hậu, tận tâm tế cáo, bề trên xin hưởng…” Bên trên đã bắt đầu tuyên đọc tế văn, tế văn ngày hôm nay là do Tư Đồ Bích tự tay viết, bất quá y hiện tại không có tâm tư nghe những thứ vụn vặt này, mấy ngày gần nhất làm việc mệt nhọc khiến y cảm thấy mệt mỏi rã rời, mặt trời gay gắt trên đầu lại càng khiến người cảm thấy mơ hồ choáng váng, y hoàn toàn không thể nghe rõ bên trên đang nói cái gì, chỉ có thể vô tri vô giác quỳ xuống hành lễ theo những người bên cạnh. May mắn là quan giai của y bây giờ cũng thấp, lẫn trong đám người cũng không làm ai chú ý.
Lễ tiết tế bái vô cùng phiền phức, thời gian hao tốn cũng tương đối dài, đợi đến khi có thể đứng dậy thì y phục của Tư Đồ Bích đã bị mồ hôi thấm ướt hết. Trong núi gió lớn, gió núi vù vù thổi tới khiến từ trong ra ngoài cả người Tư Đồ Bích đều trở nên run rẩy, trong lòng y không khỏi thởi dài, cứ như thế này buổi tối chắc chắn sẽ phát sốt, chỉ bất quá có mấy làn gió thổi qua cũng khiến cho y thanh tỉnh hơn một ít, không giống như lúc nãy đầu óc hoàn toàn quay cuồng.
Lúc Hoàng đế khởi giá, Tư Đồ Bích có chút cảm giác căng thẳng, tận lực hòa lẫn vào trong đám đông, đợi đến khi loan giá ly khai khỏi tầm nhin y mới thở dài một hơi, thế nhưng vừa mới buông lỏng nổi lo này xuống thì khí lực cả người của y gần như đều biến mất. Tư Đồ Bích nhìn thái dương trên bầu trời vừa vặn ngay trên đỉnh đầu, ánh sáng chói đến mức y hoàn toàn không mở mắt ra được. Xung quanh có rất nhiều người, không khí có chút cảm giác đè ép cùng với mùi mồ hồi không ngừng phả ra, cảm giác hít thở không thông đó khiến Tư Đồ Bích cảm thấy ***g ngực của mình giống như bị thứ gì đó rất nặng đè lèn, sau đó y liền cảm thấy trước mắt hoàn toàn tối đen.
Kỳ thực cũng chỉ là một lúc choáng váng mà thôi, ý thức của Tư Đồ Bích cũng chưa hoàn toàn mất hẳn, y có thể cảm thấy được có người dìu mình lên một chiếc xe ngựa, đặt người lên đêm mềm rồi mới gọi ngự y đến bắt mạch. Tư Đồ Bích vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc cũng không quá minh mẫn suy nghĩ, thế nhưng vẫn không khỏi tự hỏi xem sau khi Hoàng đế khởi giá, ai là người có đủ năng lực để điều động ngự y? Rốt cục ai đã giúp y?
“Tín Vương gia, vị đại nhân đây chỉ là do thân thể yếu nhược mà thôi, đại khái ngất xỉu là vì đứng quá lâu dưới ánh nắng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.” Tư Đồ Bích nghe được ngự y một mực cung kính nói với người bên cạnh.
Tín Vương Quân Trạch, là huynh đệ khác mẹ của Quân Thụy, theo thứ tự đứng hàng thứ tư, có thể nói là một trong những phụ tá đắc lực của Quân Thụy. Thế nhưng tại sao người này lại muốn giúp mình? Tư Đồ Bích không nghĩ ra.
“Là do đứng quá lâu sao??” Quân Trạch tựa hồ có chút không thể tin được.
“Hồi Vương gia, đúng là như vậy, có thể cũng là do mệt nhọc quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt liền không có gì đáng ngại.” Ngự y khom người khiêm tốn địa nói. Sau đó Quân Trạch đột nhiên cười phá lên, vừa cười vừa nói: “Hoàng huynh thật đúng là, ta thấy huynh ấy phải sai sử đám đại thần các ngươi đến mệt chết thì mới thỏa mãn mà.”
“Vương… Vương gia…” Ngự y nghe hắn nói xong lời này liền sợ đến quỳ mọp xuống đất, Tư Đồ Bích ở bên cạnh cũng không khỏi buôn cười, cố gắng mở mắt ra nhìn vị Tín Vương ngông cuồng này một chút, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đầy tiếu ý của Quân Trạch.
Quân Trạch và Quân Thụy đều có đường nét khuôn mặt anh tuấn tương tự nhau, bất quá dù sao cũng là khác mẹ, ngũ quan chi tiết vẫn có nhiều điểm khác biệt rất lớn. Quân Thụy bởi vì thời gian dài sinh hoạt trong quân đội, thần hình cao lớn cường tráng như được dao bén khắc ra, mi mục thâm thúy mà uy nghiêm, từ bên trong toát ra một loại khí chất không giận tự uy. Mà Quân Trạch so với ca ca mình thì có vẻ thân thiện hòa ái hơn rất nhiều, khí chất lộ ra có điểm phiêu dật của văn nhân, khóe miệng lúc nào cũng mang theo tiếu ý, mà điểm khác nhau rõ ràng nhất của hai người chính là kiểu tóc. Búi tóc của Quân Thụy rất đúng theo khuôn mẫu, ngay cả một sợi tóc thừa ở bên ngoài cũng không có, mà Quân Trạch lại búi tóc theo kiểu nửa thả, bộ dạng rõ ràng lộ ra phóng đãng không thể kiềm chế được.
Tư Đồ Bích nhìn chằm chằm cử chỉ vuốt tóc của Quân Trạch mà âm thầm buồn cười, chậm rãi nâng người ngồi dậy nhẹ giọng nói “Tạ ơn vương gia” sau đó liền tỏ vẻ muốn hành lễ. Quân Trạch nhanh tay nghiêng người đỡ tay y, cười nói: “Được rồi miễn đi, ngươi giống như có chút sốt rồi, cứ nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt
“Tạ vương gia thương cảm.” Tư Đồ Bích lại thả người nằm xuống, y quả thực quá mệt mỏi, chỉ hận mình không thể ngủ đến không cần tỉnh lại.
“có cần bổn vương đưa ngươi về nhà không?” Quân trạch chu đáo hỏi y, loại ngữ khí này khiến cho người nghe bất giác cảm thấy vô cùng thoải mái, Tư Đồ Bích mệt mỏi nhắm mắt lại, y rất muốn trả lời nhưng lại rất nhanh ngủ thiếp đi mất.
Tư Đồ Bích lại bắt đầu nằm mơ, mơ tới cái đêm y bị nhốt trong lãnh cung, rồi con mèo đen kia xuất hiện đầu tiên, nó chậm rãi bước đến gần mở to đôi mắt màu xanh ngọc nhìn y, sau đó nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, thế nhưng chỉ “sưu” một tiếng liền phóng đi mất dạng. sau đó lại có vô số bóng người hiện ra từ những khung cửa sổ bên trong lãnh cung, mỗi khung cửa sổ giống như một sân khấu đang tái hiện lại một đoạn chuyện cũ. Có một cơn gió lớn thổi qua khiến tất cả cửa sổ đều mở rộng, bên trong vốn tối đen lại chậm rãi sáng lên, những bóng người đó cũng dần trở nên rõ ràng. Ở đó có mẫu thân, có Cẩn nhi, có đại ca, có chân cô cô, có phụ thân, có Uyển Tranh tỷ tỷ, còn có Cam Đường, Hạ Ly, Bão Cầm, thậm chí còn có những người đã chết đi như Thu Nguyệt, gã sai vặt, Tương Toàn, những người đó đều đang giống như cười mà lại không cười nhìn thẳng vào y. Sau đó vô số thanh âm tiếp nối nhau ập về phía y, có người gọi y tiểu thập, có người gọi a Bích, có người gọi thẳng tên, có người gọi đại nhân, cuối cùng có một thanh âm tức giận truyền tới, khí thế hung hăng gào lớn đầy đủ họ tên của y “Tư Đồ Bích”, cái cảm giác vênh váo tự đắc này ngoại trừ Hoàng đế đương triều thì còn có thể là ai nữa chứ?
Tư Đồ Bích cảm thấy trên người mình cứ qua một trận lạnh lẽo lại thêm một cơn lửa nóng thay nhau giày vò, y muốn mở miệng nói chuyện thế nhưng cổ họng khô ách không phát ra được tiếng nào trọn vẹn, chỉ có những âm điệu ú ớ ngay cả chính mình cũng không thể nge rõ được. Đây đã là lần thứ mấy rồi? Ở trong mộng y muốn gọi tên một người, thế nhưng lại không cách nào nghe rõ xem mình rốt cục định gọi ai, rốt cục muốn thốt ra cái tên nào? Tư Đồ Bích cố gắng suy nghĩ, nghĩ đến lúc đầu đau như muốn nứt ra mà vẫn không thể nghĩ ra được.
“Tư Đồ Bích!” Thanh âm vênh váo kia vẫn vang lên bên tai khiến Tư Đồ Bích cảm thấy phiền lòng, y phất tay muốn xua giọng nói kia ra khỏi đầu mình không ngờ lại nghe “ba” một tiếng, bàn tay của y hình như chạm vào cánh tay của ai đó, bắp thịt cứng rắn va chạm khiến tay của y lại cảm thấy đau đớn. Y rốt cục cau mày cố gắng mở mắt.
“Ta xem ngươi hình như vẫn rất có tinh thần đi.” Người trước mặt chính là Quân Thụy, vẫn còn mặt một thân lễ phục minh hoàng lúc tế tự, có vẻ như sau khi trở về vấn chưa kịp thay ra, tay hắn vẫn đang duy trì tư thế bị Tư Đồ Bích đẩy ra, sự lo lắng trong mắt còn chưa kịp thu hồi đi hết.
“Bệ… Hạ…” Tư Đồ Bích khàn khàn gọi một tiếng, âm thanh kia thật giống tiếng vải bị xé rách khiến y không khỏi cau mày ngậm miệng.
“Tại sao lại bệnh rồi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Luôn luôn khiến thân thể của mình hỏng bét như vậy, chẳng lẽ là do trẫm bạc đãi ngươi?” Quân Thụy cau mày nhìn người đang nằm bên cạnh vài lần, chợt bàn tay đưa về phía bên cạnh, Trương Đình Hải lập tức rất thức thời đưa một chén nước sạch đến, “Nào, uống chút nước.”
“Tốt…” Tư Đồ Bích hồi đáp, thế nhưng trên người không có khí lực, đừng nói uống nước, ngay cả muốn ngồi dậy đều rất trắc trở. Quân Thụy nhìn y loay hoay một hồi vẫn không thể ngồi dậy thì không khỏi thở dài lắc đầu nói: “Ái khanh, cái bộ dạng này của ngươi, nếu như phải xuất chinh đã sớm trở thành vong hồn tha hương rồi.”
“Đó cũng là… Vị quốc vong thân… tận tụy… Khục khục…” Tư Đồ Bích yếu giọng phản bác nhưng chưa nói xong đã bị cơn ho khan kéo đến cắt đứt, Quân Thụy nhịn không được tiếp lời của y nói: “Cúc cung tận tụy dù chết không từ. Được rồi được rồi, ái khanh bệnh đến như thế này, ta xem ra thật sự giống như đã chết không từ rồi. Từ lúc trẫm lần đầu tiên gặp khanh đến bây giờ, khanh đúng là sẽ không để cho trẫm sống khá giả mà.”
“Bệ hạ, ngài là đang quan tâm vi thần sao?” Khóe miệng của Tư Đồ Bích cong lên lộ ra nụ cười nhợt nhạt, y muốn nhìn thật kỹ biểu tình của Quân Thụy, nhưng đột nhiên lại cảm thấy giống như khiếp sợ một chuyện gì đó chỉ có thể đưa ánh mắt chuyển sang nhìn xung quanh một chút, thậm chí còn giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài mã xa, chỉ bất quá mặt trời đã xuống núi tự lúc nào rồi.
Quân Thụy cứng người mất một lúc, đối với vấn đề của Tư Đồ Bích vẫn né tránh không đáp chỉ nâng chén nước lên giúp y uống thêm vài hớp nữa. Trương Đình Hải đứng bên cạnh vốn đã quen những hành động trái với lễ pháp này của hai người nên cũng không cảm thấy quá kinh hãi, gã tiếp nhận cái chén không Quân Thụy đưa qua chậm rãi lui ra khỏi xe ngựa, lúc chuẩn bị bước xuống thì nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, thời gian không còn sớm, bây giờ trở về cung sao?”
“Ừ.” Quân Thụy chỉ ậm ừ trả lời một tiếng, ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi gương mặt của Tư Đồ Bích khiến y càng lúc càng cảm thấy quẫn bách.
“Bệ hạ làm thế nào… đã trễ thế này vẫn chưa trở về…” Tư Đồ Bích hỏi.
“Vốn là đã về được gần nửa đường, bất quá có người đến báo ngươi ngất xỉu, Quân Trạch mang ngươi lên xe ngựa của đệ ấy nên trẫm liền quay trở lại. Quân Trạch cũng thật khó xử, đệ ấy vốn muốn hỏi phủ đệ của ngươi ở đâu để đưa người về nhưng vẫn chưa kịp hỏi thì ng đã sốt đến hôn mê, còn mê sảng nữa.” Quân Thụy khó được lúc bình tĩnh, hơn nữa còn vô cùng ôn nhu dùng lời nói nhỏ nhẹ kể lại sự việc, nói đến lúc sau còn không khỏi oán giận nói, “Không phải đã đưa cho ngươi mấy tên thái giám, cung nữ để hầu hạ sao? Thế nào lại không mang theo bên người? Cũng may là có thể gặp được thằng nhãi Quân Trạch thích chõ mũi vào chuyện người khác kia, bằng không bây giờ không chừng ngươi vẫn còn nằm ngất ở bên ngoài đi!”
“Vi thần còn muốn tìm một cơ hội để tạ ơn Vương gia thật tốt.” Tư Đồ Bích có chút ngái ngủ lên tiếng, xe ngựa đã bắt đầu di chuyền, nhịp độ lắc lư càng khiến y cảm thấy mơ màng, cơn sốt của y còn chưa lui hẳn, nói vài câu tán gẫu với Quân Thụy mất hết nửa ngày đã là cực hạn của y.
“Được rồi, ngươi bệnh cũng không nhẹ, đợi đến khi khỏi bện rồi hẳn nói.” Quân Thụy bộ dạng cố gắng chống đỡ của Tư Đồ Bích trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót, hắn túm lấy tấm chăn đắp kín cho đối phương rồi mới tiếp tục nói, “Hơn nữa Quân Trạch đã rời đi từ sớm rồi, ngươi chiếm xe ngựa của người ta khiến đệ ấy chỉ có thể ngồi chung xe với người khác….”
Quân Thụy vẫn còn chưa nói xong thì đã thấy Tư Đồ Bích nhắm mắt lại ngủ gật, gương mặt nguyên bản trắng noãn lại bởi vì nóng lên mà có chút phiếm hồng, thần thái cũng thêm vài phần tiên diễm, lúc ngủ say ngũ quan lại toát lên vẻ vô tội thánh thiện vô cùng. Quân Thụy nhìn người đang ngủ trước mặt đến thất thần, ngay cả bàn tay của mình vô thức vuốt lên gương mặt mang theo nhiệt độ có chút phỏng tay của Tư Đồ Bích cũng không phản ứng kịp, nhìn y cho dù đã ngủ say vùng quanh lông mày vẫn cứ nhíu chặt như trước, Quân Thụy không khỏi đau lòng dùng ngón tay xoa xoa giúp y kéo giãn những nếp nhăn mệt mỏi ấy, thuận tiện còn vuốt ve đôi môi hồng nhuận hơn hẳn bình thường kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT