*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai 来者不善,善者不来 : người tới không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không tới)

Gần đây, cuộc sống của Hàn Tịch có chút quạnh quẽ buồn tẻ, bởi vì Phù Thế Phàm Âm không nhận kịch.

Con Thỏ tỏ vẻ, không phải gia không muốn làm kịch, các thím xem xem tình trạng gần đây của đoàn chúng tôi đi! Bao nhiêu người im thin thít lặn mất tăm ba bốn tháng không xuất hiện, tôi đã nhắc nhở đến dăm ba lần rồi, nếu bận rộn phải thông báo trước, vậy mà không ai thèm chim (điểu 鸟: từ mạng nghĩa là chú ý, quan tâm) tôi, hai ngày trước tôi đá bay toàn bộ những người đó ra khỏi tổ rồi. Sau đó thì, chúng tôi bi kịch quá! Hiện tại CV chủ lực trong đoàn, tính cả tôi, cũng chỉ có bốn năm người, diễn viên phụ tương đối tin cậy cơ bản không có luôn! Đây là muốn dồn người ta vào đường chết saooo!!

So với Con Thỏ thảm thương đến tê tâm liệt phế, phản ứng của Hàn Tịch lại bình tĩnh hơn nhiều. Cậu mở tổ Phù Thế Phàm Âm ra nhìn, người có thể trực tiếp đóng kịch đúng là không nhiều, cậu và Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ coi như có thể phối công xứng thụ đi, có điều giọng của hai người cũng chỉ có giới hạn, Hàn Tịch không thể đóng nhân vật hoạt bát đáng yêu, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ lại không làm chủ được nhân vật phóng khoáng mạnh mẽ. Hai người hỗ trợ bổ sung cho nhau, miễn cưỡng cũng có thể lồng tiếng được. Nhưng mà…nếu phải tùy tiện gom góp cho đủ số CV mà nói, có lẽ nhận kịch cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang, chính là nhân vật nữ nào cũng có khả năng đóng, nhưng đầu năm nay tìm được kịch BG (boy x girl) hay khó khăn vô cùng. Hơn nữa hiện tại Phù Thế Phàm Âm chủ yếu làm kịch đam mỹ, kinh nghiệm làm kịch BG đã sớm quên sạch sành sanh mất rồi. Con Thỏ dù giỏi giang đến mấy, cũng chỉ có thể làm diễn viên quần chúng khổ sở hoặc nữ phụ đỡ đạn mà thôi. Đối với vấn đề này, Hàn Tịch cảm thấy thực đáng tiếc, cậu vẫn luôn tán thưởng tinh thần miệt mài phối âm của Con Thỏ.

Sau khi Phạm Lam rời đi, Thì Hi (Hi là ánh dương) là người chuyện trò với Hàn Tịch nhiều nhất. So với tông giọng ấm áp dịu dàng của Phạm Lam mà nói, thanh âm của Thì Hi rực rỡ hơn cả ánh dương, là người thường xuyên được Phù Thế Phàm Âm tin tưởng giao phó vai thụ. Nhưng vẫn có sự hạn chế là quá mạnh mẽ thanh xuân.

Cho nên, Hàn Tịch hoàn toàn bó tay rồi. Bởi vì trong một xã đoàn lớn như vậy, cậu chỉ quen biết ba người này mà thôi. Vốn trong nhóm người dùng chữ CV đặt ở đầu ID không có nhiều, hiện tại hết thảy mọi người đều rơi vào trạng thái trầm lặng, Hàn Tịch đành phải đồng ý với quyết định không làm kịch của Con Thỏ.

Mấy ngày trôi qua, Hàn Tịch thực sự nhàm chán đến bứt rứt đứng ngồi không yên, rốt cuộc quyết định cùng Con Thỏ thương lượng đối sách.

Kênh YY Phù Thế Phàm Âm.

“Con Thỏ, chúng ta có nên tuyển người mới không?”

“Ha..khụ khụ, Tiểu Ảnh, tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Thực sự rất buồn chán.”

“Nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Ừ.”

“Haiz..Cái này…Gần đây không có ý định tuyển người đâu~~”

“…?”

“Đúng là cái đồ nhóc con không phải tới trường, bây giờ là cuối kì rồi, bao nhiêu người đều phải bù đầu ôn tập, không khí nơi nào cũng đều im ắng như thế, tuyển làm sao được người~~”

“Nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Tại sao lại thấy câu này quen thế = = chính là nghiêm trọng như vậy đó! Ông không biết với học sinh mà nói, cuối kì là thời gian hiếm hoi để học hay sao…”

“…Thôi được, tôi biết rồi.”

“Ngoan ~~~ vuốt vuốt ~~ bây giờ thực sự không được đâu, không thì ông lại cos đi ~~~ lâu lắm rồi gia không được thấy vẻ đẹp rạng ngời của ông, hí hí hí…”

“…”

Gần đây Hàn Tịch không có kế hoạch cosplay, hơn nữa bây giờ có rất ít nhân vật có thể làm cậu xúc động tới mức muốn hiện thực hóa thành 3D.Nhàm chán đến cùng cực, lần đầu tiên Hàn Tịch tìm rất nhiều nhạc đệm cổ phong, một mình trong nhà gào rống. Hàn Tịch không có gen ca hát, tất cả mọi người đều thân thiết gọi cậu là “tuyển thủ ba không”, không tình cảm không trầm bổng không giai điệu. Các vị ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm, không phải tình cảm không đạt trầm bổng không đúng giai điệu không chuẩn, mà là hoàn toàn…không có luôn.

Thi thoảng cùng bạn bè ra ngoài hát karaoke, Hàn Tịch chỉ cần mở miệng chưa tới hai câu, chắc chắn sẽ có người quan tâm thăm hỏi “Ông có mệt không? Không, không cần trả lời ~ tôi biết ông rất mệt mà ~ qua đây nghỉ một chút đi ~” sau đó lời còn chưa dứt hẳn đã lập tức cách xa Hàn Tịch tới muôn sông nghìn núi rồi.

Tóm lại, trang sử đen tối đó Hàn Tịch cũng không quá để tâm. Quan trọng là có thể giết thời gian nha, hehe.

Lại nói, trong lúc Hàn Tịch đang say sưa hát ca, máy tính đột nhiên phát ra tiếng cúc cu, Hàn Tịch tò mò xem, thì ra có người add số YY quanh năm phủi bụi của cậu.

Trong tin nhắn kết bạn người đó viết: tôi là quản lý của Thần Chi Quang, tìm cậu có chút việc.

Hàn Tịch khe khẽ nhíu mày, không cần biết đây là ai, kiểu nói như vậy, thực sự làm cho người ta không có thiện cảm. Về phần Đoàn truyền thanh Thần Chi Quang, trong giới võng phối đúng là thế lực cường thịnh, điều này Hàn Tịch tất nhiên hiểu rõ, nhưng người của Thần Chi Quang tới tìm mình, cậu cũng không biết lí do.

Do dự một chút, Hàn Tịch vẫn add thêm đối phương. Đang chuẩn bị sửa tên ghi chú, người ta đã nhanh chân lẹ tay lên tiếng trước.

Viên Kẹo Bọc Đường* : Đúng là Nguyệt Vô Ảnh không?

Giọng điệu chất vấn kiểu này làm cho Hàn Tịch có chút bực mình, bình thường trong giới võng phối cậu đúng là chỉ có tiếng tăm tầm tầm hơn nữa cũng dễ nói chuyện, nhưng việc đó không có nghĩa là cậu không bao giờ nổi nóng. Ai cũng có giới hạn, giọng điệu đối phương xấc xược vô lễ như thế, thực sự đã có chút khiêu khích giới hạn của cậu.

Nguyệt Vô Ảnh: đúng, xin hỏi có chuyện gì?

Viên Kẹo Bọc Đường: tin nhắn kết bạn lúc trước đã nói rồi, tôi là quản lý của Thần Chi Quang.

Nguyệt Vô Ảnh: tôi có đọc qua.

Viên Kẹo Bọc Đường: hậu kì đoàn tôi gần đây bận công chuyện, cho nên muốn tìm người làm kịch cùng.

Đối phương đi thẳng vào vấn đề, nhưng cảm giác của Hàn Tịch với người kia vẫn không thay đổi chút nào. Bất kể trước sau, giọng điệu đối phương quả thực y như sai sử người hầu.

Nguyệt Vô Ảnh: thật ngại quá, tôi nhớ mình là người chế tác hậu kì của Phù Thế Phàm Âm, không có nghĩa vụ giúp các cậu làm kịch.

Viên Kẹo Bọc Đường: Phù Thế Phàm Âm? Tôi chưa từng nghe qua, loại xã đoàn rác rưởi thế cậu nên sớm rời đi mới phải.

Nguyệt Vô Ảnh: cô nương à, ai có chí nấy, cô đi đường lớn của cô, tôi thích cầu độc mộc của tôi, cô cảm thấy đi đường lớn thật thoải mái, nhưng việc đó không chứng minh bản thân cầu độc mộc không tốt. (Nhĩ tẩu nhĩ đích dương quan đạo, ngã quá ngã đích độc mộc kiều你走你的阳关道 ,我过我的独木桥là một câu tục ngữ, ý chỉ nước sông không phạm nước giếng)

Viên Kẹo Bọc Đường: haha, mấy vị đại đại các cậu có phải đều thích ra vẻ triết lý cao quý kiêu kỳ như vậy không?

Nói đến tận đây, Hàn Tịch cảm thấy không cần thiết phải trao đổi thêm gì nữa. Thể loại não tàn này trước giờ nghe danh đã lâu chưa từng gặp phải, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt rồi.

Nguyệt Vô Ảnh: tôi không phải ra vẻ triết lý, mặt khác, cảm thấy bản thân kỹ thuật rách nát, không có năng lực làm kịch giúp các cô, mong cô mời người khác, cảm ơn.

Viên Kẹo Bọc Đường: được thôi, cứ chờ xem.

Hàn Tịch im lặng một hồi, loại nhóc con này làm sao lại làm quản lý của Thần Chi Quang được vậy, thật không thể tưởng tượng nổi. Càng bất đắc dĩ chính là, Hàn Tịch phát hiện ra hào hứng hát hò của mình đã hoàn toàn biến mất. Tắt đi tất cả bài hát cùng lời nhạc tìm được, Hàn Tịch nhàm chán ngây ngẩn nhìn máy tính. Về sau cảm thấy như vậy thực sự quá lãng phí thời giờ, vì vậu Hàn Tịch liền thay quần áo, ra ngoài đi dạo.

Trở về ngồi vào máy tính, Hàn Tịch phát hiện YY cùng QQ của mình chồng chồng chất chất tin nhắn. Lần lượt mở ra xem một lượt, toàn bộ đều là Con Thỏ gửi qua.

Con Thỏ Không Ăn Thỏ Gần Hang: cmn ông bị chửi (bị “hắc” – 黑 : bị bash) à?

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: có đang onl không? [link]

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: bên ông có chuyện gì vậy?

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: sao có người nói ông cao quý kiêu kỳ còn giả tạo(trang B装B: giả bộ ngây thơ) ? Cmn lão nương không nhịn được nữa rồi!

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: rốt cuộc là có chuyện gì thế? Gọi điện thoại ông cũng không nghe máy?

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: đi ra ngoài rồi à?

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: về thì lập tức liên lạc với tôi nha!

Hàn Tịch cầm lấy di động bỏ quên trên bàn, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ.

Nguyệt Vô Ảnh: onl rồi đây

Chưa tới hai giây, Con Thỏ đã đáp lời.

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: mợ nó cuối cùng cũng lên!!! Lão nương sắp tức nổ phổi rồi! Con nhãi đó sủa linh tinh cái gì đây!!

Nguyệt Vô Ảnh: chờ tôi đọc đã.

Hàn Tịch mở đường link Con Thỏ gửi qua, đọc lướt một lượt, nhận ra chủ topic chính là “não tàn” lúc nãy. Nội dung topic không xa rời chủ đề “Nguyệt Vô Ảnh sang chảnh kiêu kỳ, biết làm kịch là giỏi lắm sao”, trong đó thuật lại chuyện ngày hôm nay theo hướng tô đẹp bản thân lại ra sức dìm Nguyệt Vô Ảnh. Rất nhiều bình luận tỏ ý người qua đường hăm hở vây xem, cũng có lác đác có người phân tích nhận xét bản chất vụ này.

Tóm lại, Hàn Tịch biết bản thân trúng đạn rồi.

Nguyệt Vô Ảnh: đợi tôi chút, cho bà xem lịch sử trò chuyện.

Nguyệt Vô Ảnh: [screenshot] [screenshot] [screenshot]

Hàn Tịch chờ đợi một chút, đoán chừng Con Thỏ đã đọc xong, ngay sau đó, quả nhiên Con Thỏ lập tức hóa thú.

Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: mợ nó chứ!!! Em gái này đúng là hàng hiếm của thời đại luôn!! Lão nương không tin tui không dạy dỗ được cô ta! Không làm cho cô ta hoa cúc tàn rụng rơi, cô ta lại không biết vì sao hoa cúc màu đỏ! (Hoa cúc tàn rụng rơi 菊花残满地伤 là một câu trong bài “Đài hoa cúc” của Châu Kiệt Luân)

…Đối với những lời chửi mắng kì quái như thế Hàn Tịch chỉ biết im lặng, có điều Hàn Tịch tin Con Thỏ có thể xử lý tốt chuyện này. Con Thỏ tuy nóng nảy, nhưng về mặt ngoại giao lại giỏi hơn cậu rất nhiều. Sự tình giao cho Con Thỏ xử lý, Hàn Tịch vô cùng yên tâm.

Quả nhiên không lâu sau Con Thỏ lại gửi tới một đường link, Hàn Tịch ấn vào xem, là topic xin lỗi của Thần Chi Quang. Nói rằng bọn họ quản lý không tốt, để cho có kẻ gây rối, hiện tại đã đuổi người đó ra khỏi đoàn, hơn nữa cũng thể hiện áy náy chân thành với Hàn Tịch.

Hàn Tịch mặc thêm lớp vỏ Nguyệt Vô Ảnh bình luận một câu “Không có việc gì”, liền cảm thấy chuyện này như vậy là xong. Cậu hoàn toàn không biết tới topic Con Thỏ dẫn một đoàn quân đại chiến Viên Kẹo Bọc Đường ba trăm hiệp. Tình hình chiến sự rất căng thẳng, hai bên cãi lộn nước miếng đầy đất, da trâu đầy trời. Ối, hình như bị lẫn thứ gì kì cục vào rồi. Nói chung, đại quân của Con Thỏ toàn thắng trở về, cũng được đa số quần chúng nhân dân ủng hộ, Viên Kẹo Bọc Đường ủ ê bỏ đi, Con Thỏ chưa hả giận, cuối cùng còn mắng vốn một câu – “Hừ, quỳ xuống chân chị đây cô còn không có tư cách”, được đông đảo mọi người tung hô “Em gái thực nữ vương” (Muội chỉ妹纸[mèizhǐ] gần âm với Muội tử妹[mèizi]). Thực ra những thứ này cũng không phải điểm quan trọng.

Quan trọng là, chuyện còn chưa kết thúc.

Con Thỏ mắng chửi người vẫn chưa thỏa mãn, lại gửi ảnh screenshots của Nguyệt Vô Ảnh tranh luận với những người đứng đầu Thần Chi Quang. Dù sao quá trình cụ thể Hàn Tịch cũng không hiểu rõ, cậu chỉ biết được kết quả.

Thần Chi Quang liên kết với Phù Thế Phàm Âm làm chung một bộ kịch cổ phong – “Gió thổi trên đồng”, người lồng tiếng tuyển chọn từ hai đoàn, mỗi đoàn cử ra vài người, sau đó cùng nhau quyết định phân chia nhân vật.

Mà quan trọng nhất, bộ kịch này có Minh Âm đại thần tham gia.

Tin tức này công bố trong đoàn, lập tức làm cho không ít quần chúng lặn không sủi tăm cũng phải ngóc đầu ngoi lên.

___oOo___

Kẹo bọc đường:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play