Nếu là hai người thì còn tán gẫu được, vậy ba người, nhất là hai nam một nữ, bầu không khí rất dễ lâm vào cảnh lúng túng lặng ngắt.
Văn Anh lên tiếng trước, nói với Giang Khác: "Được rồi, tôi rút thời gian tới đây thăm anh, anh làm vẻ mặt đó cho ai xem?" Cô nhận lấy giỏ trái cây thăm bệnh từ tay Dương Sâm, đặt ở đầu giường, rồi liếc nhìn gã đang cáu kỉnh kia.
Giang Khác nhấc cái chân bó thạch cao lên, tư thế y như đại gia, "Em rút thời gian tới thăm tôi, hay đến hẹn hò?" Lời nói không hề kiêng dè Dương Sâm đứng cạnh. Phải biết rằng vừa nhìn thấy hai người ôm nhau, hắn không cầm gậy nện vào đầu Dương Sâm đã xem như có hàm dưỡng lắm rồi.
Chuyện này là sao?
Tình cũ không chính thức đứng trước phòng bệnh chỗ hắn trình diễn cảnh đoàn viên?!
"Đến hẹn hò." Cô không chút do dự đáp.
"..."
Giang Khác phát bực đến đau dạ dày.
Cô liếc hắn một cái, đáy mắt có ý cười, "Hẹn hò với anh."
Hắn sững sờ, ngay cả Dương Sâm cũng không nghĩ tới cô sẽ trả lời như thế, sắc mặt khẽ biến.
"Không phải có hẹn với anh sao --" Cô đưa cho hắn một trái táo, "Bằng không anh nghĩ là gì?"
Giang Khác chạm phải đầu ngón tay của cô, mát lạnh, nhưng khi cắn xuống một miếng táo, lòng hắn lại lan tràn một cảm giác khó có thể nói rõ. Hắn mở miệng hỏi, "Rửa táo chưa?"
"Quên rồi."
"... Không sao." Hắn chăm chú nhìn cô, ánh mắt phóng điện, khẽ nháy một cái, "Chỉ cần là táo em đưa, đều ngon hết."
Cô không nhịn được cười.
Dương Sâm từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, chẳng biết vì sao, lúc bọn họ đối thoại, hắn cảm thấy mình như bị cách ly với căn phòng này. Trước kia khi ba người ở chung, đa phần là hắn và Giang Khác nói chuyện, Văn Anh đứng bên, thỉnh thoảng cãi cọ với Giang Khác vài câu, hắn đứng ra hòa hoãn, nhưng hiện tại kẻ dư thừa lại biến thành hắn. Điều này làm hắn cảm thấy mất mát khó tả.
Hắn thấy Văn Anh bị Giang Khác chọc cười, không khỏi hồi tưởng, lúc bọn họ làm việc với nhau, cô có cười không? Cô thường lãnh đạm phát ra từng chỉ thị, mặc dù quay lại cuộc sống cá nhân, dần dà cũng trở nên không thích tươi cười.
Nhìn thấy Giang Khác lột quýt định cho cô ăn, hắn không nhịn được ngăn cản: "Cô ấy không thích ăn quýt." Dừng một chút, hắn nói tiếp, "Thể chất cô ấy thiên về khô táo, quýt xanh tính nhiệt, vừa thượng hoả cô ấy sẽ đau đầu."
"... À."
Giang Khác nhìn chằm chằm hắn, ngưng cười, từ từ thu tay về, nhưng đến giữa chừng, lại bị cô lấy đi.
"Đó là trước đây, sau đó tôi tìm Trung y điều trị rồi, không có gì không thể ăn." Nói xong, cô bỏ một múi quýt vào miệng.
"Vậy à..." Căn phòng im ắng trong chốc lát, Giang Khác cảm thấy không nên quá khoái chí, bèn cố kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên xuống. Trước khi bầu không khí lại trở nên mất tự nhiên, Dương Sâm bỗng hỏi cô: "Em cảm thấy đề nghị trước đó của anh thế nào? Chuyện đi Hoàn Đế làm chung với em ấy."
Giang Khác lập tức kinh ngạc nhìn hắn.
Không ngờ Dương Sâm lại đề cập tới yêu cầu như thế.
Tim hắn hơi nhấc lên, đối mặt với yêu cầu của người mình từng thích, cô ấy có vui vẻ đồng ý không? Gác những nhân tố tình cảm sang một bên, đây chính là một ngôi sao đã thành danh, từ đại sứ thương hiệu cho đến quảng cáo, Dương Sâm từng đoạt giải, chứng tỏ hắn mang đến nhiều lợi ích hơn mình. Hơn nữa hắn không biết, cô rốt cuộc có còn tình cảm với Dương Sâm hay không?
"Coi chừng áp phải chân." Văn Anh thấy Giang Khác không tự chủ nghiêng người, bèn vừa nhắc nhở vừa đặt hắn về chỗ cũ. Sau đó, cô mới trả lời câu hỏi của Dương Sâm, "Lấy tư cách một người đại diện, em cảm thấy anh ở Ngôi Sao phát triển rất tốt, ở nơi đó anh sẽ nhận được tài nguyên chất lượng nhất, nếu đến Hoàn Đế, cấp trên chưa chắc sẽ coi trọng anh như vậy." Cô lấy thái độ xử lý việc công, đưa ra kiến nghị, nhưng cũng là khéo léo từ chối.
"Không thể cho anh một cơ hội, tiếp tục cùng em sao?"
Hắn yên lặng nhìn cô, ánh mắt không chút tránh né đối diện cô.
Thái độ kiên định như vậy, có thể nói là chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn. Ngoại trừ theo đuổi phát triển sự nghiệp, về mặt tình cảm, hắn luôn bị chế nhạo là cái tôi quá cao, EQ quá thấp, không có thứ gì hay người nào để hắn chấp nhất.
Mà khi đã bị từ chối, hắn vẫn nhắc lại yêu cầu, tình huống này quả thật chưa từng có.
"Thôi." Cô đổi sang cách khác, khẽ cười nói, "Đào góc tường của chủ cũ, không thích hợp."
Một câu "Không thích hợp", nghe như một lời hai nghĩa, có người như mở cờ trong bụng, có người tâm tình sa sút.
Kế tiếp Văn Anh vội vã đi xử lý lịch trình khác, Giang Khác dùng vẻ mặt "Cậu phiền quá" nhìn Dương Sâm, "Sao cậu còn ở đây?"
Mãi đến khi bóng lưng của cô biến mất, Dương Sâm mới nói: "Tôi sẽ không bỏ cuộc."
"?"
"Đã biết người mình thích là ai, dễ dàng buông tay chẳng phải không thú vị lắm sao." Hắn nhìn Giang Khác, mày rậm nhíu lại, lộ thần thái ngang tàng khác hẳn ngày thường.
Giang Khác trợn mắt, "Liên quan gì đến tôi." Trong lòng cũng không phải không cảnh giác.
"Đương nhiên liên quan đến cậu." Dương Sâm mở miệng, "Nhờ câu nói lần trước của cậu, mới làm tôi nghĩ thông, cám ơn nhé."
Giang Khác: "..."
"Cậu sẽ không vì chuyện này, mà không xem tôi làm bằng hữu đấy chứ?"
Giang Khác: "... Cút cút cút."
Dương Sâm phất phất tay, rời khỏi.
Sau khi nói ra hết, hắn như buông xuống tâm sự nặng nề, ngay cả bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng.
Giang Khác quả thật phóng khoáng hơn hắn. Lúc ghét Văn Anh, Giang Khác ghét không thèm che giấu, lúc thích cô cũng dứt khoát ngay thẳng. Nếu Văn Anh thích Giang Khác, hắn sẽ không cảm thấy bất ngờ, cũng sẵn lòng chúc phúc họ.
Nhưng nếu cô còn có chút thích mình, vậy hắn phải thử một lần.
*
《 Phi Thường Đạo 》quay xong, Giang Khác làm giải phẫu lần hai, bỏ lỡ buổi họp báo ra mắt, sau công chiếu hắn lập tức theo đạo diễn chạy tới năm thành phố trọng điểm, Văn Anh lo vết thương ở chân hắn nên đi chung.
Doanh thu bán vé khiến người ta hai mắt sáng ngời, tuần đầu tiên đã đột phá năm trăm triệu, cuối tuần còn gặp một đợt cao trào nhỏ, cứ thế một đường tăng trưởng.
Dư luận cũng không tệ, là bộ phim thương mại điển hình, chủ đề không quá thâm sâu bào mòn sự kiên trì của khán giả, sảng khoái là chính. Mọi người đánh giá phim đa số đều là "Đánh đấm cực hay", "Hình tượng không tệ", "Phản ứng hóa học của nam nữ chính rất phấn khích",...
Mở đầu phim, chính là cảnh Giang Khác đang vụng trộm với một phụ nữ có chồng trong phòng ngủ, nghe được tiếng bước chân lên lầu của anh chồng, hắn vội vàng mặc quần, chân dài nhảy lên cửa sổ lầu hai. Ngay lúc này, thiếu phụ hô to tên hắn, hắn quay đầu lại, nở một nụ cười chết người. Áo sơ mi khoác lên người hắn, cúc áo tán loạn, lộ ra làn da nâu nơi lồng ngực và cơ bụng, thuyết minh đầy đủ cụm từ "nam sắc liêu nhân".
Sau khi làm thiếu phụ say mê ngây ngất, trong tiếng thốt lên kinh ngạc của cô, hắn tiêu sái từ cửa sổ phóng xuống.
Phân cảnh chỉ ngắn ngủi vài giây, hình tượng nhân vật đã hiện ra trước mắt khán giả.
Dĩ nhiên, fan nữ vì thế mà điên cuồng. Còn có rất nhiều người, từng cho rằng hắn suy đồi đạo đức, trắng trợn cướp đoạt vợ bạn, là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của Dương Sâm và Văn Anh, nhưng khi xem hết phim, họ đột nhiên tán thành hắn.
"Tui thừa nhận cậu ấy có tư bản khiến con người ta mê mẫn!"
"Ôi chao vốn không ưa anh ta cho lắm, khi đó Văn Anh vẫn là người đại diện của Dương Sâm mà, mặc kệ Văn Anh có phải người khởi đầu hay không, anh ta xuống tay với vợ bạn chính là có vấn đề! Nhưng xem phim xong chợt cảm thấy, má ơi tui không đoán sai, anh ta chính là kiểu người này, nhưng mà soái quá làm sao đây!"
Đồng thời, hắn diễn cảnh hành động cũng được mọi người công nhận.
"Tuyệt vời, xem qua video tự luyện võ của ảnh, quả thật rất khắc khổ, nghị lực thế này nên để mấy tiểu sinh chỉ được mỗi cái mặt xem mà học tập!"
"Phim có phần hai không? Cảnh đánh nhau hay cực. Đoạn dùng ba-toong ấy, tui cười không ngậm được mồm, lấy gậy làm điểm tựa, bị người ta đánh ngửa qua ngửa lại, mà chết sống không ngã! Xem mà vừa lau mồ hôi vừa cười đau bụng."
Sau một quãng thời gian nhân khí hạ thấp,《 Phi Thường Đạo 》 vì hắn điên cuồng hút nhân khí, lượng fan trên Weibo nghiễm nhiên đã vượt qua Dương Sâm, đạo diễn bộ phim cũng đã bước đầu bàn bạc với Văn Anh về việc quay phần tiếp theo.
- --continue---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT