Đêm khuya, khi một mình Hạ Hi xuất hiện ở trước cửa biệt thự, nhân viên cảnh sát Lý Lực biểu hiện cực kỳ có trách nhiệm.
Đứng ở trước cửa, vẻ mặt của Lý Lực biểu hiện như đang giải quyết việc
chung: “Thật xin lỗi cảnh sát Hạ, không có mệnh lệnh của cấp trên, không ai có thể đi vào nơi này.”
Nhìn vào mắt Lý Lực, vẻ mặt của Hạ Hi không biến đổi: “phó cục Mục đồng ý cho tôi tới đây.”
Lấy tư cách là một thành viên trong kế hoạch, lời Hạ Hi nói là sự thật.
Nhưng rõ ràng vì quan hệ của cô và Tiêu Dận nên Lý Lực lại cho rằng cô
đang nói dối. Suy cho cùng với thời gian bây giờ, cho dù Hạ Hi nói thật
thì rất khó để người ta tin được.
Cho nên Lý Lực cười đầy thâm ý khác: “Như vậy xin mời cảnh quan Hạ trình lên văn kiện.”
Tất nhiên là Hạ Hi không có. Cô nói: “Đúng là phó cục Mục chỉ đồng ý bằng
miệng thôi.” Thấy Lý Lực không có động tĩnh gì, vẻ mặt của Hạ Hi bày tỏ
có chút bất mãn, cô dùng giọng nói mang theo chút châm biếm nói: “Có bốn đặc công đứng đây canh giữ, còn sợ tôi vào cướp người sao?”
Với
tư cách là quán quân đấu võ của toàn cục công an, thân thủ của Hạ Hi đủ
khiến người ta phải khiếp sợ. Thân là đặc công, tất nhiên Lý Lực cũng sẽ không thiếu cảnh giác, anh đùa giỡn nói: “Nếu như cảnh sát Hạ thật sự
muốn xông vào như đã nói, tôi có lo lắng thì cũng không phải chuyện gì
lạ.” Thấy ánh mắt của Hạ Hi đột nhiên sắc bén vài phần, anh liếc nhau
với đồng đội bên cạnh mình, vẻ mặt hơi có chút dịu xuống. “Tất cả mọi
người đều rõ quy định, cảnh sát Hạ cũng đừng làm khó chúng tôi, các anh
em nhận mệnh lệnh trông coi nơi này, không có chỉ thị chính xác của phía trên, bất kể là người nào cũng không thể đạp cửa bước vào đây nửa
bước.”
Hạ Hi mím môi, vẻ mặt có chút ý tứ không cam lòng. Do dự một chút, cô hơi cao giọng nói: “Vậy thì như thế này, giúp tôi
chuyển một câu nói cho anh ấy, nói cho anh ấy biết là tôi đã biết chuyện của anh ấy và ngọc* rồi, chờ anh ấy ra ngoài thì cho tôi một lời giải
thích.” Không có bỏ qua ánh sáng phức tạp chợt lóe rồi biến mất ở trong
mắt Lý Lực, Hạ Hi có hơi xấu hổ cười, nói: “Cảm ơn.” Rồi xoay người rời
khỏi đó.
*“Và ngọc” trong tiếng trung còn được dịch là Hòa Lâm, tên của một người nào đó.
Đặc công vốn không phải là người bình thường, khi chấp hành nhiệm vụ thì
tính cảnh giác cũng cao hơi bình thường. Cho dù sau đó có cẩn thận cân
nhắc thì vẫn không thấy có điều gì kỳ lạ ở trong câu nói của Hạ Hi, đây
chỉ là một câu nói biểu hiện tình bạn của họ, nhưng trực giác lại nhắc
nhở bọn họ, càng đơn giản thì càng có vấn đề. Hơn nữa với âm lượng trong giọng nói khi Hạ Hi nói chuyện, thật ra không cần bọn họ chuyển lời thì Tiêu Dận ở trong phòng khách cũng có thể nghe được. Vì mục đích an
toàn, bọn họ đành phải báo lại chi tiết tình huống cho đội trưởng Cổ Lệ.
Tiêu Dận đang nằm ở trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi quả thật đã nghe được lời nói của Hạ Hi. Cô đã biết chuyện ‘và ngọc’, thì chắc chắn cô đã có con
dấu. Xác định Hạ Hi đã lấy được thứ anh muốn giao lại cho cô, thần kinh
căng thẳng trong vài ngày này đã được buông xuống, Tiêu Dận bị mất ngủ
nhiều ngày cũng đã ngủ thiếp đi.
Nhưng nhiệm vụ của Hạ Hi còn chưa kết thúc. Sau khi rời khỏi biệt thự, cô đã chạy tới Thiên Trì.
Làm ăn của Thiên Trì vẫn tốt như trước đây. Trên sàn nhảy ồn ào vẫn đầy ấp
nam nữ phóng túng đang liếc mắt đưa tình như trước, không ai nghĩ rằng ở đằng sau bóng đêm xa xỉ này lại ẩn giấu biết bao nhiêu bí mật long trời lở đất.
Hạ Hi uống rất nhiều rượu, mượn rượu để mạnh mẽ thổ lộ
chân thành nhiều điều với Thẩm Minh Tất. Cô nói cho anh biết, bởi vì
quan hệ quá thân thiết với Tiêu Dận nên cô đã không thể tham gia phá án, còn nói cho anh biết, cô đã từng được phê chuẩn để đến gặp Tiêu Dận hỏi anh ấy đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Tiêu Dận lại không chịu nói, rồi
còn nói cho anh biết, bởi vì cô gặp Tiêu Dận nên đã xảy ra xích mích với bạn trai, vì quá tức giận nên đã chạy về bộ đội và không liên lạc với
cô nữa, cuối cùng cô còn nói, cô vừa mới đi tới gặp Tiêu Dận nhưng đã bị từ chối, quá buồn vì không giúp được bạn bè, nên mới uống rượu để giải
sầu.
Nói tóm lại, Hạ Hi hoàn toàn dựa theo kế hoạch mà làm.
Không dấu vết tiết lộ một chút tin tức cho Thẩm Minh Tất. Ví dụ như cô
không có phát hiện cô bị anh theo dõi, ví dụ như cô vì Tiêu Dận mà trở
mặt với Lệ Hành, ví dụ như cô muốn giúp Tiêu Dận nhưng không thể ra tay. Cùng với mọi biểu cảm của Hạ Hi, cô đã làm cho Thẩm Minh Tất tin rằng
cô hoàn toàn đứng trên phương diện bạn bè mà lo lắng cho Tiêu Dận. Biết
được điều này làm cho anh không còn cảnh giác với thân phận là cảnh sát
của Hạ Hi nữa.
Nhìn thấy Thẩm Minh Tất tự mình đưa Hạ Hi say mèm về nhà, Lệ Hành đứng ở trong bóng đêm lặng lẽ theo dõi anh rời khỏi đó.
Ba giờ sáng, dựa theo thông tin mà Lệ Hành cung cấp, Trác Nghiêu dẫn người phá đi một sòng bạc, thu được tiền đánh cược lớn đến tám chữ số.
Thân là người phụ trách sòng bạc, mặc dù Thẩm Minh Tất đã kịp thời thoát
thân nhưng lại cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng anh vẫn không gộp hai chuyện
sòng bạc và Tiêu Dận có liên quan tới nhau. Dù sao chuyện cảnh sát điều
tra sòng bạc ngầm cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, trước kia vì có người âm thầm cung cấp tin tức, anh mới có thể để Trác Nghiêu vồ
hụt mấy lần. Lần này là chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Minh Tất kết luận vì
đây là thời gian mà cục cảnh sát ra sức phong tỏa hết mọi tin tức mới
làm cho nội bộ của bọn họ không thể phát huy được hết những sắp xếp của
mình.
Biết chuyện này càng ngày càng bất lợi đối với mình, Thẩm
Minh Tất rất ảo não vì đã không có nghe theo lời cảnh cáo của Tiêu Dận
dừng hết mọi hoạt động của sòng bạc lại, nhưng mặt khác anh cũng rất
nóng lòng muốn gặp Tiêu Dận. Cho nên một đêm này anh không ngủ được,
ngồi ở trong xe hút thuốc cho đến khi mặt trời lên.
Theo thời
gian đã nói trước đó cùng xuất hiện với Luật sư Trần ở trong biệt thự,
sau khi xác nhận thân phận, Thẩm Minh Tất đã được gặp Tiêu Dận như
nguyện vọng của mình. Dù đoán được mặc dù cảnh sát đã đồng ý cho gặp
mặt, nhưng không gian dường như đơn độc này lại không biết giấu bao
nhiêu máy theo dõi, mỗi lần bọn họ trao đổi ánh mắt đều bị một máy quay
chụp lại ở mọi góc độ. Cho nên Thẩm Minh Tất lợi dụng thời gian không
nhiều, lấy thân phận là cấp dưới hỏi Tiêu Dận phải xử lý việc này như
thế nào.
Tiêu Dận cũng lấy thân phận là ông chủ dặn anh ta phải
xử lý tốt mọi chuyện ở Thiên Trì cùng với những chuyện làm ăn khác trên
danh nghĩa của Tiêu Dận, sau đó mới đề cập tới chuyện Luật sư Trần mau
chóng nộp tiền bảo lãnh để anh được ra ngoài. Khi Luật sư Trần nói cho
anh biết chuyện nộp tiền bảo lãnh thất bại ngày hôm qua, Tiêu Dận thuận
tay ném ly trà, anh mắng, “MT nó! Làm sao trong xe tôi lại có máu của
Trần Bưu được? Muốn gán tội cho người khác, thì sợ gì không tìm ra tội!”
Thấy phản ứng mạnh mẽ của Tiêu Dận, Thẩm Minh Tất chắc sẽ không thể nào tin
rằng Tiêu Dận tự nguyện để cảnh sát bắt. Vì thế lúc gần đi, anh liền nói một câu mang ý sâu xa: “Cuối tháng này là sinh nhật của Cô Hòa, chắc
anh Tiêu nhớ chứ. Nếu cô ấy có gọi điện lại, thì tôi sẽ bảo rằng anh
đang gặp chút khó khắn, nhưng vẫn sẽ tới dự sinh nhật của cô ấy.”
Anh hiểu Thẩm Minh Tất đang nhắc nhở anh rằng cuối tháng này có một cuộc
giao dịch cần anh ra mặt. Sau khi suy nghĩ, Tiêu Dận liền nói ra năm chữ mang ý tứ sâu xa: “Cậu xem liệu mà làm.”
Mọi chuyện phát triển tới bước này, thân phận quan trọng thứ hai của Tiêu Dận đã không cần phải che giấu nữa.
Ba năm trước, điều kiện hoàn cảnh gia đình, cách làm người, và nghề nghiệp của Tiêu Dận hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, đội Hình Cảnh Quốc Tế đã tỉ mỉ điều tra với nhiều phương diện khác nhau, đã đồng ý cho anh trở
thành cảnh sát nằm vùng lẻn vào tập đoàn buôn ma túy. Cho nên đội trong
nước không thể tra ra được hồ sơ của anh.
‘Lão Quỷ’ là người cầm đầu tập đoàn buôn ma túy phức tạp này, cùng với vô số đàn em và
ang-ten có khắp mọi nơi. Tiêu Dận phải trải qua hai năm dài nỗ lực rốt
cuộc đã trở thành thành phần ‘cao cấp’ của tập đoàn, sau đó Tiêu Dận lại ngoài ý muốn phát hiện ‘Lão Quỷ’ ngoan độc ở trong miệng phần đông của
những người trong tập đoàn lại là một người phụ nữ xinh đẹp có vẻ bề
ngoài giống Hạ Hi vài phần. Tiêu Dận không biết chuyện này đối với anh
là khảo nghiệm hay là tra tấn, nói tóm lại, người nắm giữ vận mệnh của
tập đoàn, lại là một người phụ nữ trãi đời so với anh còn phong phú hơn
làm cho anh cực kỳ hao tâm tổn trí. Hơn nữa Hòa Lâm cũng rất ít trực
tiếp tham gia giao dịch, cứ thế cho đến sau một năm, Tiêu Dận thu hoạch
những tin tức có giá trị lớn cũng không nhiều. Sau này Lợi Kiếm mới gia
nhập.
Cho dù nhiệm vụ giống nhau, nhưng Tiêu Dận và Lợi Kiếm lại
có hai cấp trên khác nhau, cho nên bọn họ cũng không biết thân phận của
hai bên. Mãi cho đến khi hai người đồng thời cùng nhau truyền đi một mẩu tin tức, mới phát hiện sự tồn tại của ‘chiến hữu’. Dựa theo sự sắp xếp, làm ăn trong nước do Tiêu Dận phụ trách, còn Lợi Kiếm thì phụ trách ở
nước ngoài. Mà mỗi năm Tiêu Dận thường lấy lý do thăm cha mẹ mà ra nước
ngoài, kỳ thật là để tham gia hội nghị của tập đoàn.
Chuyện
này vốn là tiến hành từng bước, nhưng đột nhiên lại xảy ra chút hỗn
loạn. Bởi vì trong một lần giao dịch thất bại, tập đoàn buôn lậu liền
phát hiện nội bộ của bọn họ có cảnh sát. Có lẽ là vì Hạ Hi, cũng có lẽ
là vì ai đó xảy ra vấn đề, Trần Bưu lại chỉa mũi nhọn về phía Tiêu Dận.
Vì bảo vệ Tiêu Dận, thân phận của Lợi Kiếm không cẩn thận bị bại lộ
trước, anh ta lấy hết những thứ có thể đại biểu cho thân phận của ‘Lão
Quỷ’ như con dấu và khóa bạc giao lại cho Tiêu Dận. Nhạy cảm như Hòa Lâm lập tức phản ứng kịp ngoại trừ Lợi Kiếm thì trong tập đoàn vẫn còn có
cảnh sát, vì muốn dẫn dụ cảnh sát nằm vùng ra, cô ta đã phái người giam
Lợi Kiếm lại. Tiêu Dận biết nếu một ngày vẫn chưa tìm được con dấu Hòa
Lâm chắc chắn sẽ không giết Lợi Kiếm, cho nên anh cần phải đẩy nhanh
tiến độ, loại trừ Trần Bưu như ngòi kích nổ, muốn dẫn dụ Hòa Lâm về
nước.
Trần Bưu ở trong tập đoàn cũng không được tính là nhân vật
lớn, dựa vào quan hệ của Tiêu Dận và Hòa Lâm cho hắn ta một tội danh thì dễ như trở bàn tay. Hơn nữa trong tay hắn cũng chẳng có chứng cứ gì có
thể uy hiếp hoạt động của tập đoàn, mà vả lại tinh thần lại xảy ra vấn
đề, Hòa Lâm đã ngầm đồng ý cho Tiêu Dận để cảnh sát tùy ý vây bắt Trần
Bưu. Tiêu Dận biết Trần Bưu vẫn luôn hoài nghi anh, nên đoán chắc sau
khi hắn bị bắt thì sẽ giao cho Hòa Lâm tin tức, vì muốn bắt được nội
gián ở trong đội cảnh sát nên anh mới tương kế tựu kế chịu sự khống chế
của cảnh sát. Tiêu Dận đoán với thân phận nhạy cảm của anh ở tập đoàn,
một khi bản thân bị cảnh sát khống chế, ‘Lão Quỷ’ và ‘quỷ’ ở trong đội
cảnh sát chắc chắn sẽ có hành động.
Toàn bộ quá trình chỉ có Lệ Hành là chuyện ngoài ý muốn. Tiêu Dận luôn tự cho mình là người rất
cẩn thận, nhưng nào ngờ Lệ Hành lại chạy tới Thiên Trì lần nữa và phát
hiện được tia hồng ngoại. Nếu không phải theo dõi được có đặc công lẻn
vào, anh thật sự cho rằng mình có thể che giấu mãi. Hơn nữa khi phát
hiện dao găm hộ thân của mình đã bị di chuyển, anh đột nhiên ý thức được anh cần phải phát ra một mẩu tin cho Lệ Hành, bằng không cảnh sát sẽ
chú ý rất nhanh, như vậy rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến bước kế tiếp
của nhiệm vụ, cũng dễ dàng kinh động tới nội gián của cảnh sát. Vì thế
tối đêm đó, hai người đứng ở dưới lầu nhà Hạ Hi đã có một cuộc đối thoại mang ý tứ sâu xa. Sau đó Tiêu Dận dằn xuống tính tình của mình quan sát vài ngày, thấy Mục Nham không tiến thêm một bước hành động nào, thì mới xác định Lệ Hành đã hiểu rõ ám chỉ của anh.
Sau đó, Tiêu Dận bị
Mục Nham ‘mời’ đến biệt thự, anh vẫn luôn theo thói quen đứng trước cửa
sổ, bề ngoài thì làm như rất buồn bực và nhàm chán nhìn tường vây quanh
khu nhà và xe cộ chạy trên đường với người qua kẻ lại, nhưng thực chất
anh luôn chú ý đến động tỉnh ở bên ngoài. Có ba năm kinh nghiệm nằm
vùng, Tiêu Dận cực kỳ nhạy cảm, khi người đặc công tên là Lý Lực đó ở
bên ngoài lững lự chần chừ ba ngày, Tiêu Dận có thể kết luận anh ta
chính là nội gián. Sau bao ngày suy nghĩ, tin rằng có Lệ Hành bảo vệ thì Hạ Hi sẽ không gặp nguy hiểm, nên Tiêu Dận mới quyết định truyền tin
tức ra ngoài. Nhưng dưới tình huống vẫn chưa biết được Lợi Kiếm có an
toàn hay không thì anh vẫn sẽ không bộc lộ thân phận của mình. Dù sao,
dẫn dụ Hòa Lâm về nước mới là mục đích quan trọng nhất.
Sau đó
cảnh sát đã bắt đầu có hành động lớn. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà không
biết cảnh sát tìm ở đâu ra rất nhiều bằng chứng bất lợi cho Tiêu Dận.
Không nói tới chuyện con dao găm có vết máu của Trần Bưu mà Mục Nham
từng đề cập tới, họ còn phát hiện ra dấu vân tay của Tiêu Dận ở nhà của
Trần Bưu, cuối cùng lại còn xuất hiện một người gọi là nhân chứng, một
mực chắn chắn đã tận mắt thấy Tiêu Dận từng xuất hiện tại một cuộc giao
dịch ma túy. Tiêu Dận hết đường chối cãi, Luật sư Trần cũng ứng phó
không được, ngay cả Hạ Hi cũng bị liên lụy. Có lẽ vì quá nóng lòng muốn
giải oan cho Tiêu Dận, cô lại có thể biết pháp phạm pháp ra mặt giúp anh tạo chứng cứ giả, bây giờ không chỉ bị đình chỉ để đợi điều tra, hoạt
động cũng bị hạn chế.
Tất nhiên tất cả cũng chỉ là ván cờ. Mục
đích là muốn để cho những người ở trong tập đoàn ma túy tin tưởng Thẩm
Minh Tất, cảnh sát có chứng cứ xác thực thì mới đưa Tiêu Dận vào chỗ
chết. Theo tài khoản ngân hàng đang bị đóng băng của Tiêu Dận, Thiên Trì bị niêm phong, anh đã bị mời về cục để lấy lời khai, cùng với ngày giao dịch gần tới, Thẩm Minh Tất bắt đầu nóng nảy bất an. Đoán chắc Tiêu Dận có khả năng khó thoát, cùng với câu nói ‘Cậu xem liệu mà làm’ kia, cũng không biết thân phận thật sự của Lý Lực, nên anh quyết định gửi thư kể
toàn bộ tình hình ở thành phố A cho Hòa Lâm đang ở nước ngoài.
Nhưng Lý Lực đã đi trước một bước liên lạc với tập đoàn. Hòa Lâm không phải
là người phụ nữ đơn giản, nhưng dù sao cô ấy vẫn là phụ nữ. Cho dù cô ấy có nghi ngờ tính chân thật của chuyện này, nhưng cũng không thể kiểm
soát tình cảm của mình. Sợ Tiêu Dận bị cảnh sát khép tội như vậy, lại
còn thời gian và địa điểm giao dịch không thể sửa đổi, Tiêu Dận không
thể thoát cùng với việc con dấu bị mất, cô ấy không thể không tự mình ra mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT