Hắc hầu tử theo tiếng súng, ư một tiếng rồi ngã xuống đất
Nhìn thấy Hắc hầu tử trúng đạn, lúc trước Nhan Đại còn hoảng sợ bây giờ đã
tỉnh táo lại, vừa lăn vừa bò xông đến bên cạnh nó, miệng không ngừng
kêu:
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc…”
Cô vừa run run lấy tay che miệng vết thương đang chảy máu trên người nó
Hắc hầu tử hừ hừ, bởi vì thân thể đau đớn mà run run, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hi
Sau khi cô tỉnh táo lại từ trong hoảng loạn, Hạ Hi giãy dụa như điên, sức
lực rất lớn, thiếu chút nữa Lệ Hành cũng không ngăn nổi
“Hạ Hi, bình tĩnh một chút đi”
Anh không khó đoán được tình cảm của Hạ Hi và Hắc hầu tử, Lệ Hành nhanh
chóng ôm cô vào trong ngực, không cho cô có cơ hội giãy thoát
Hạ Hi làm sao có thể bình tĩnh được, cô đã mất đi lý trí, mắt đỏ ngầu,
giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi muốn giết anh ta, tôi muốn
giết anh ta…”
Tiếng hét kiệt sức như thanh âm xa xôi từ biên
cương vọng lại, cô liều mạng giãy dụa, lúc được Hạ Hành ôm lùi về phía
sau, chân của cô vẫn không ngừng dùng sức đá trong không trung
Một tay ôm lấy Hạ Hi đang run run vào trong ngực, Lệ Hành đi đến trước mặt
người đàn ông nổ súng, anh dùng tay trái đánh vào ót của cô một cái, sau đó thân thể của Hạ Hi mềm nhũn ở trong lòng anh
Một viên cảnh
sát khác thấy thế, Trác Nghiêu chưa kịp ra tay hơi nhíu mày, ánh mắt
lướt qua nhân viên cảnh sát đang cầm súng, sau đó dừng lại trên nét mặt
âm u của Lệ Hành, Chiếc cằm cương nghị để trên cái trán trơn bóng của Hạ Hi, ánh mắt Lệ Hành sắc bén nhìn anh ta một lát, mới nghe giọng nói
trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh ta vang lên, anh ta ra lệnh cho thuộc hạ phía sau:
“Dẫn tất cả đi”
Bắt sai người còn chưa
tính, nhưng dưới tình huống còn chưa xác định được thân phận của đám
người Lệ Hành, cho nên cảnh sát phải mang bọn họ về đội, quyết định của
Trác Nghiêu rất hợp tình hợp lý, nhưng Lệ Hành cũng không để cho bọn họ
làm lỡ thời gian, lúc Trác Nghiêu xoay người muốn rời khỏi, anh mới lạnh giọng quát:
“Đợi chút”
Nhìn thấy Trác Nghiêu dừng bước anh yêu cầu: “Kêu xe cứu thương đến cứu chó trước”
Trác Nghiêu quay đầu lại, nhìn Hắc Hầu Tử đang chảy máu, anh ta hơi nhíu mày
Anh biết rõ suy nghĩ của anh ta, Lệ Hành nhắc nhở: “Giấy chứng nhận ở trên người tôi”
Anh biết tình huống trước mắt, nếu như anh dám động đậy, cảnh sát sẽ nổ
súng ngay, để tránh xảy ra xung đột lần nữa, biện pháp tốt nhất là xuất
trình giấy tờ để bọn họ biết được thân phận của anh, cũng ngăn ngừa việc có quá nhiều người đến cảnh đội, sẽ làm chậm trễ thời gian chạy chữa
cho Hắc hầu tử
Trác Nghiêu nhìn anh, không nói một lời
Nghe thấy tiếng khóc của Nhan Đại, thì sự nhẫn nại của Lệ Hành cũng không
còn thừa bao nhiêu, giọng nói của anh lạnh như băng, anh gằn từng chữ
nói:
“Tôi nói giấy tờ tùy thân ở trên người tôi”
Trác
Nghiêu mím môi như đang suy nghĩ thì đã có một nhân viên cầm súng, không nhịn được đi tới gần Lệ Hành, trong chớp mắt trước mặt bao nhiêu người, Lệ Hành đang ôm lấy Hạ Hi, anh di chuyển thân thể một chút, tay phải
của Lệ Hành dò xét về phía khuỷu tay của anh cảnh sát đó, trong tốc độ
sét đánh không kịp bưng tay anh đã gập tay anh ta lại, và đoạt lấy khẩu
súng
Sau khi Lệ Hành linh hoạt cầm súng trong tay, Trác Nghiêu
là người phản ứng kịp đầu tiên, hai tay anh nhanh chóng cầm súng, nhắm
ngay họng súng vào Lệ Hành. Đồng thời hai nhân viên cảnh sát phía sau
anh ta cũng chỉa súng về phía anh, cùng lúc quát:
“Không được nhúc nhích”
Dùng khuỷu tay áp chế cổ của nhân viên cảnh sát, Lệ Hành nghiêng người mà đứng: “Gọi xe cứu thương ngay lập tức”
Trên người Lệ Hành vốn có loại khí thế khiến người ta thần phục, hơn nữa lúc này ánh mắt của anh lại lạnh đến bức người, điều này làm cho nhóm đặc
công, lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ phải sững sờ
Tục ngữ nói
quân cảnh là nhà, lúc đoạt súng trong tay của nhân viên cảnh sát, anh đã không tầm thường rồi, bây giờ, trước bao nhiêu người đang chỉa súng vào mình, anh vẫn bình tĩnh, một tay vừa khống chế nhân viên cảnh sát, tay
khác anh mở áo khoác của mình, xuất trình quân hàm, ánh mắt nhìn Trác
Nghiêu chằm chằm, giọng nói anh không mang theo chút cảm xúc nói:
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai”
Giữa trán của Lệ Hành lộ ra tia ngoan lệ, khi Trác Nghiêu phản ứng kịp, ánh
mắt vẫn nhìn anh, nhưng gầm nhẹ ra lệnh cho cấp dưới:
“Mau gọi xe cứu thương”
Sau khi xe cấp cứu được gọi, Lệ Hành ném súng trong tay xuống đất, một giây sau, quân hàm trong tay anh cũng được ném đến trước mặt Trác Nghiêu
Lúc xe cứu thương chạy tới đây, thì hoạt động truy bắt phòng bao trên lầu
cũng kết thúc, những người nên bắt toàn bộ đều sa lưới. Lúc kiểm tra
giấy tờ, cảnh sát thừa nhận đã bắt sai người, cho nên trả lại quân hàm
sĩ quan và chứng nhận cảnh sát trả lại cho Lệ Hành và Hạ Hi, lửa giận
trong lòng anh ta đối với Lệ Hành vẫn chưa tiêu tan, chỉ nghe anh ta
lạnh lùng nói:
“Thu đội”
Nói xong, anh ta đã dẫn người của anh ta rút lui
Không có thời gian để dây dưa với anh ta, Lệ Hành ôm Hạ Hi lên xe cứu thương
rồi hộ tống Hắc hầu tử đến bệnh viện, Nhan Đại ở lại Thiên Trì, giao cho quản lý của Thiên Trì là Thẩm Minh Tất chiếu cố
….
Ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Hạ Hi lo lắng dựa ở trong ngực của
Lệ Hành, sau khi hoảng loạn qua đi, cô bình tĩnh trở lại, cô ngồi dậy:
“Tiểu Hắc đâu, Tiểu Hắc…”
Lệ Hành đè bả vai của cô xuống, anh
dùng giọng điệu ôn nhu trả lời: “Đã đưa vào phòng cấp cứu rồi, em đừng
vội, không có việc gì đâu”
Hạ Hi nghe vậy, nên cũng yên tĩnh trở lại, mờ mịt ngừa mặt nhìn về phía Lệ Hành, hơn nửa ngày mới dùng thanh
âm yếu đuối, còn có tiếng khóc nghẹn ngào hỏi anh:
“Nó sẽ chết sao?”
Anh nhìn ánh mắt cô đã nổi lên hơi nước, thì lòng mềm nhũn, cô rất hiếm khi yếu đuối, làm anh không kiềm lòng được mà ôm cô vào lòng, sau đó áp
chiếc ót nhỏ nhỏ của cô vào trong ngực mình, Lệ Hành dùng giọng điệu
khiến người ta an tâm cam đoan nói: “Sẽ không”
Bờ vai của Hạ Hi
nhất thời sụp xuống, cô cố gắng đè nén nước mắt của mình, lúc này Hạ Hi
giống như một đứa trẻ nằm ở trong lòng của Lệ Hành, bàn tay nhỏ bé lạnh
như băng của cô, theo bản năng nắm chặt quần áo của anh
Khi Lệ Hành đang cùng với Hạ Hi chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu thì Tiêu Dận đang ở trên đường
Trước đó, anh đang nói chuyện điện thoại với Hạ Hi, đột nhiên bị cắt giữa
chừng, anh gọi lại nhưng không có ai nghe máy, anh chẳng quan tâm đến
việc chiêu đãi khách hàng nữa, mà chỉ dùng ánh mắt ý bảo bọn họ cứ tiếp
tục chơi đi, sau đó anh xoay người đi về phía bãi đỗ xe
Xe chạy như bay trên đường, bỏ lại cao ốc Thế Kỷ mới xây của A thành, dưới bóng đêm càng lúc càng trở nên mù mịt
Trên đường, Thẩm Minh Tất đã gọi điện thoại đến, sau khi bắt máy, chỉ nghe anh ta nói thẳng:
“Tình trạng bên này rất hỗn loạn, Hạ tiểu thư xảy ra xung đột với cảnh sát, làm cho Hạ tiểu thư bị kinh sợ”
“Cái gì?”
Tiêu Dận cho rằng mình đã nghe lầm, sau đó mi tâm căng thẳng, anh vội hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
“Không sao”
Sau khi Lệ Hành rời đi, Nhan Đại vì hoảng sợ quá mức nên cũng không hỏi cô
được việc gì, trước tiên Thẩm Minh Tất tìm người xác định an nguy của Hạ Hi
Trái tim bị treo lên rốt cuộc cũng có thể hạ xuống, Tiêu Dân nói:
“Tôi lập tức đến ngay”
“Hạ tiểu thư đã được mang đến bệnh viện, chú chó của Hạ tiểu thư bị trúng đạn”
Tiêu Dận mắng “mẹ kiếp” một tiếng, sau đó cúp điện thoại, đồng thời anh nhìn về phía kính, anh dồn sức vào vô-lăng, xe ở trên đường vẽ một đường
cong hoàn mỹ, trực tiếp thay đổi phương hướng
Thời gian từng
phút từng giây trôi qua, lúc bác sĩ tuyên bố vì Hắc hầu tử được đưa đến
cấp cứu kịp thời thì Tiêu Dận đã vội vàng chạy đến. Sau khi nhìn thấy rõ người đứng bên cạnh Hạ Hi, là người cách đây không lâu đã phát sinh
chuyện không vui với mình – Lệ Hành, thì sắc mặt của Tiêu Dận không được tốt cho lắm
Anh chẳng kiên dè nắm lấy tay của Hạ Hi hỏi: “Hắc hầu tử không sao chứ?”
Lệ Hành nghe vậy liền sửng sốt, vẻ mặt cũng trở nên mờ mịt hiếm thấy
Hạ Hi không chú ý tới sự khác thường của Lệ Hành, cảm xúc của cô vẫn chưa khôi phục, cô nắm lại tay của Tiêu Dận, lắc lắc đầu
Tiêu Dận nhẹ nhàng thở ra, sau đó dùng sức ôm cô vào lòng, cưng chiều nói:
“Đồ ngốc, em sợ lắm phải không?”
Hạ Hi nhớ lại cảnh Hắc hầu tử trúng đạn, lòng nghĩ lại còn phát sợ, cô
thành thật gật đầu, sau đó cô nhăn chiếc mũi lại, động tác của cô càng
làm cô lộ ra vài phần tính trẻ con. Tiêu Dận khẽ cười, sờ sờ tóc của cô
xem như là an ủi:
“Em cũng dọa anh sợ gần chết, không có việc gì là được rồi”
Cô nghiễm nhiên xem chú chó ấy như người thân của mình, cho nên khi nhìn
thấy nó bị thương cô rất sợ hãi, đừng thấy cô bị thương ở đùi, nửa đêm
vết thương đau đến mức tỉnh giấc, nhưng cô cũng không rơi một giọt lệ,
nhưng chuyện phát sinh tối nay, lại làm cô không tự chủ được lộ ra vẻ
yếu đuối. Khi cô tận mắt nhìn thấy Hắc hầu tử vì mình mà trúng đạn, chữ
“chết” lạnh lẽo và đáng sợ như vậy, lúc cô tỉnh lại, chữ ấy đã nhảy vào
đầu cô, cô bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt
Lòng cô vẫn còn đang sợ hãi, Hạ Hi nghẹn ngào nói: “Em thật sự sợ nó sẽ chết…”
Giọng nói hiếm khi mềm mại như vậy, làm cho Tiêu Dận càng thêm đau lòng, anh
ôn nhu trấn an nỗi sợ của cô, giống như một người cha dỗ con của mình:
“Đừng sợ, đều đã qua rồi, sẽ không có chuyện gì nữa”
Sau khi
hoàn toàn bình phục lại, Hạ Hi mới chú ý, không biết Lệ Hành đã đi tự
lúc nào, trong không khí thanh lãnh, chỉ còn sót lại hô hấp đều đều lúc
anh ôm cô. Hạ Hi không nói gì, nhưng trong ánh mắt cô chợt lóe một ánh
nhìn xa xôi, và kì lạ rồi biến mất, cô vẫn được Tiêu Dận ôm ở trong lòng
Sau khi đã thu xếp ổn thỏa cho Hắc Hầu Tử, Hạ Hi muốn ở lại
bệnh viện để chăm sóc nó, thì bị Tiêu Dận ép về nhà. Nhưng Hạ Hi không
biết, lúc cô về đến nhà, trên sân huấn luyện của sư đoàn 532 xuất hiện
một bóng dáng đang chạy, lúc đầu, chạy không chậm không nhanh, giống như khổ hành tăng, sau đó tốc dộ càng lúc càng nhanh, giông như liều mạng
khiêu chiến với sinh mệnh, ra sức chạy về phía trước
Đứng ở phía trước cửa sổ, Ninh An Lỗi ở lại tăng ca nhíu mày: “Anh ta đang
làm gì vậy?. Muốn huấn luyện ban đêm sao?. Cường độ vận động cũng vượt quá quy định, thân thể làm sao chịu nổi?”
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, Hạ Hoằng Huân không nhanh không chậm nói:
“Không sao, anh ta có thể chịu đựng được huấn luyện với cường độ cao”
Ánh mắt anh đuổi theo bóng dáng đang chạy như điên, sau đó nhìn thấy vài
tên tham mưu trẻ tuổi vốn đang nằm ngủ cũng xuất hiện trên sân huấn
luyện, chạy theo bóng dáng đó, bởi vì khoảng cách quá xa, nên anh không
nghe được bon họ nói gì, nhưng nhìn biểu cảm có lẽ khuyên anh ta dừng
lại
Kết quả đúng như trong dự liệu của anh, người đó dường như
đã quyết tâm chạy đến chết, cho dù cấp dưới có khuyên thế nào anh cũng
nhắm mắt bịt tai ngược lại càng chạy nhanh hơn, xa xa còn nhìn thấy bóng người đuổi theo sau
Nhìn theo bóng dáng vẫn vững vàng chạy ở
đằng trước, Hạ Hoằng Huân nhíu mày, lúc anh ý thức được Ninh An Lỗi muốn đi xuống, thì anh cũng xoay người bắt lấy áo khoác lên giá áo, mặc vào, sau đó giành trước một bước ra khỏi cửa
Không có khuyên can,
cũng không có rống giận, Hạ Hoằng Huân chỉ ra sức chạy trên sân huấn
luyện, dùng tốc độ không nhanh không chậm đuổi theo bóng dáng kia
Mưa đầy trời rơi xuống mặt đất, trên sân huấn luyện mơ hồ có thể nhìn thấy
hai bóng dáng cao ngất đang truy đuổi lẫn nhau, chạy thật nhanh về phía
trước…
Chạy như điên, chỉ còn chạy như điên….
Rốt cuộc cảm xúc cũng đạt tới giới hạn, Hạ Hoằng Huân thả chậm tốc độ, để cho Lệ
Hành vượt qua, sau đó đánh vào gáy của Lệ Hành một cái, bóng dáng ấy
cũng trượt chân ngã xuống
Vài tên tham mưu trẻ tuổi đã chạy tới, khiêng lão đại của bọn họ đi
Sáng sớm hôm sau, Lệ Hành vẫn như thường lệ xuất hiện trên sân huấn luyện
như cũ, nhưng cư nhiên lại ngoài ý muốn phát hiện Hạ Hoằng Huân còn đến
sớm hơn anh
Hạ Hoằng Huân giống như lơ đãng hỏi anh về nguyên
nhân của chuyện tối hôm qua, thì Tiêu Dận đã dẫn Hạ Hi đến bệnh viện
thăm tiểu Hắc
Xa xa nhìn thấy hai tên cảnh sát đứng ở ngoài
phòng bệnh của tiểu Hắc, ngay lập tức cô nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô
bước nhanh qua hỏi:
“Có phải các người đã bắn bị thương chó của tôi không?”
Không đợi hai gã cảnh sát lên tiếng trả lời, thì phía sau cô một giọng nam
lạnh nhạt vang lên, Trác Nghiêu mặc quần áo thường ngày, thanh âm ngắn
gọn, hữu lực nói:
“Không phải bọn họ, là tôi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT