Chuyện lập hậu nạp phi cứ như vậy mà bị đè xuống.

Việc này lúc truyền tới tai Thiếu Huyên, Mạnh Trường Dạ còn nói: "Thừa tướng nói với bên ngoài Hoàng Thượng còn nhỏ, việc hậu cung trì hoãn thêm một thời gian, trong triều đương nhiên không ai dám ý kiến."

Thiếu Huyên nhìn chằm chằm gốc hồng mai bên ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.

Thấy y thở dài, Mạnh Trường Dạ vội nói: "Hoàng Thượng có thể một mình đảm đương mọi chuyện, chủ tử vì sao lại còn thở dài?"

Thiếu Huyên xoay người, nữ nhi này của y vô cùng thông tuệ, nàng nói việc này đã có tính toán, nhất định là có biện pháp. Chỉ là Nhược quán... Nàng còn mấy năm có thể chờ? Giang sơn to như vậy ném cho một nữ nhi đang tuổi nở hoa, đời này rốt cuộc vẫn là người làm phụ thân như y có lỗi với nàng.

"Chủ tử..."

Mạnh Trường Dạ lại gọi y một tiếng, thấy y cười cười, mở miệng: "Trường Dạ, ngươi lại đây."

Mạnh Trường Dạ tiến lên, Thiếu Huyên liền nói nhỏ vào tai hắn mấy câu. Đôi mắt Mạnh Trường Dạ bất giác căng lớn, hắn bỗng dưng lui nửa bước: "Chủ tử ngài..."

Thiếu Huyên chỉ vung tay, thong dong nói: "Đi đi."

Mấy ngày nay y đã suy nghĩ rất nhiều, cũng sớm đã hạ chủ ý.

...................

Đàn hương tốt nhất lượn lờ từ lư hương bay ra, lúc Mạnh Ninh đi vào, vừa lúc thấy một cung nhân từ trong Càn Thừa cung đi ra. Tĩnh Nhi ngước mắt nhìn nàng, cười nói: "Ninh Nhi, ngươi tới rồi."

Mạnh Ninh tiến lên hành lễ, lại quay đầu nhìn ra, nói: "Vừa rồi là công công từ Ngự Phúc Tự trở về sao?"

Tĩnh Nhi không biết vì sao nàng hỏi như thế, gật đầu: "Tới bẩm báo với trẫm chuyện của di nương."

Mạnh Ninh đáp lời, rồi lại lén lút hỏi: "Mục thái phi... Mọi chuyện đều ổn sao?"

Chuyện của Mục thái phi Mạnh Ninh cũng là nghe từ mẫu thân Sở Linh Tê, vốn dĩ bà ấy là phi tử của Thái Thượng Hoàng, lại là tỷ muội với Tiên hoàng hậu, cũng coi Hoàng Thượng như con ruột. Sau khi Tiên hoàng hậu mất, Thái Thượng Hoàng hủy bỏ lục cung, Mục thái phi liền dọn tới Ngự Phúc Tự cầu phúc cho hoàng thất. Bà ấy cũng là người đáng thương, tâm tâm niệm niệm Thái Thượng Hoàng nhưng trong lòng ngài ấy chỉ có một mình Tiên hoàng hậu.

Tĩnh Nhi gác công văn trong tay xuống, không khỏi nhíu mày: "Sao hôm nay nói chuyện lại ấp a ấp úng như vậy?"

Mạnh Ninh cắn răng một cái, quỳ xuống: "Hoàng Thượng thứ tội. Kỳ thật Mục thái phi đã bị bệnh một thời gian, nhưng ngài ấy sợ Hoàng Thượng nhớ thương nên mới kêu người nói dối!"

"Ngươi nói cái gì?" Tĩnh Nhi đột nhiên đứng lên, lập tức lao ra cửa lớn.

"Hoàng Thượng!" Mạnh Ninh vội vàng đuổi theo, ngăn cản, "Biên giới Tây Lương ta và Đông Việt đang trong tình cảnh khẩn cấp, Mục thái phi không nói cho ngài là vì sợ ngài phân tâm!"

Tĩnh Nhi không khỏi giật mình, di nương cả đời yêu phụ hoàng, lại đem nửa đời phụng hiến cho nàng. Hiện giờ bà ấy vì nàng, lại còn muốn che giấu bệnh tật!

Nàng đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên dừng lại. Di nương của nàng là người lương thiện nhất trên đời, bà luôn sợ phụ hoàng khó xử nên chưa bao giờ chủ động đi thăm, bà luôn sợ nàng lo lắng nên không bao giờ nói cho nàng biết chuyện của mình.

"Hoàng Thượng..."

Tĩnh Nhi hoàn hồn, nhìn thần sắc lo lắng của Mạnh Ninh, nàng miễn cưỡng nói: "Tôn Toàn, gọi người chuẩn bị ngựa, trẫm muốn tới Ngự Phúc Tự dâng hương."

Nếu di nương không muốn nàng lo lắng, vậy nàng liền ra vẻ không biết, nhưng nàng sẽ lên chùa thắp hương, cầu phúc cho di nương.

Nàng cùng Mạnh Ninh, hai người mặc thường phục lên chùa.

Mạnh Ninh đi xuống lấy hương, Tĩnh Nhi một mình quỳ gối trước Phật, cầu cho di nương bệnh mau chóng khỏi, cầu cho phụ hoàng sống lâu trăm tuổi.

Trong chốc lát, phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng kêu một tiếng "Ninh Nhi", lại không thấy ai trả lời. Tĩnh Nhi bất giác quay đầu, đúng lúc cùng người phía sau bốn mắt mà nhìn. Người tới cũng vô cùng kinh ngạc, vừa định hành lễ thì Tĩnh Nhi đã lên tiếng: "Thật trùng hợp, Tô đại nhân?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play