Editor: Thơ Thơ

Tại sao còn muốn lộ ra vẻ mặt này? Chương Diệc không nghĩ ra, ban đầu là anh cùng chính mình phân rõ lập trường, bây giờ lại biểu hiện tựa hồ hoàn đối với anh nhớ mãi không quên, đây là Anh Nam ôn nhu kiên định anh nhận thức sao?

Chương Diệc chỉ cảm thấy cả người uể oải, anh dựa vào trên ghế ngồi, không nói chuyện với anh ta một câu. Bên trong xe không khí ngột ngạt mà nặng nề. Cuối cùng đã tới cửa nhà, xe dừng lại vững vàng, Chương Diệc liền không kịp chờ đợi kéo mở cửa xe, đi ra ngoài.

"Tiểu Diệc." Chu Dĩ Nam cũng xuống xe, anh thấy bóng lưng Chương Diệc kiên quyết, ngực một mảnh đắng chát.

"Còn có việc sao?" Chương Diệc xoay đầu lại, thần sắc lạnh nhạt: "Chu tướng quân."

Nghe đến danh xưng này, Sắc mặt Chu Dĩ Nam tái nhợt trong nháy mắt. Nhưng anh rất nhanh lộ ra nụ cười nhã nhặn.

"Tôi chỉ là muốn nói, Nhà họ Bạch bị điều tra, lại không có người ở giữa làm khó dễ, tôi thỉnh với hội quân ủy một chút, nên cậu có thể sớm trở lại quân bộ."

"Không thể nào." Chương Diệc nhìn vỏ cây cây ngô đồng loang lổ phía xa, mi mắt buông xuống: "Chủ tịch Quốc hội đã thu được báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi, cho tới nay ông ta đều không có trả lời."

"cậu đã biết chính mình ——" Chu Dĩ Nam từ bên trong lời anh nghe ra cái gì, anh lo âu nhìn Chương Diệc: "Xin lỗi... Trước tôi với bọn họ vẫn luôn gạt cậu."

"Không có gì, sơm muộn cũng phải đối mặt hiện thực." Ít nhất, tin tức của anh vốn là nghe lên càng giống như Alpha, nhiều ít còn có thể che lấp một chút.

"Còn có chuyện khác sao?"

"Không có." nụ cười Chu Dĩ Nam đắng chát.

"Tôi đi đây."

Chương Diệc quay người, bước nhanh đi tới cửa chính. Anh chưa bao giờ giống vào đúng lúc này hi vọng Chu Dĩ Nam là kẻ tàn nhẫn tuyệt tình mãnh liệt như vậy, ít nhất, không muốn vào lúc này đối với anh ôn nhu như thế. Thơ_Thơ_ddlqd

Hôm sau, Chương Diệc như thường lệ đi bệnh viện thăm Tô Nhiên. Tô Nhị muốn đi lớp học hội họa, chưa đi cùng anh. Y tá và bác sĩ tầng lầu kia cũng đã rất quen với Chương Diệc, nhìn thấy anh đều sẽ cười chào hỏi anh.

"Sớm, Chương tiên sinh."

"Sớm, bác sĩ."

"Tô trung tá đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, từ phòng giám hộ chuyển tới  phòng bệnh 703. Anh có thể đi vào quan sát."

"Tốt, cảm tạ bác sĩ."

Đây là tin tức tốt nhất trong những ngày qua mà Chương Diệc nghe được. Anh tăng nhanh bước chân, không kịp chờ đợi đi đến phòng bệnh 703.

Lúc đến trước cửa phòng bệnh, đồng hồ bỗng nhiên vang lên. Là Alan truyền tin, Chương Diệc lập tức tiếp lên.

"Diệc, gần đây trải qua thế nào?"

"tốt đẹp. Cậu thì sao?" Chương Diệc không có nói chuyện mình nhìn thấy Chu Dĩ Nam, anh không muốn để cho Alan lo lắng.

"Đang chuẩn bị tuyển lần nữa, còn có một chút việc vặt vãnh, bất quá đều không quan trọng." Alan cười cười: "Chuyện quan trọng nhất là anh."

Trong lòng Chương Diệc ấm áp, nhớ tới tin tức những ngày qua nhìn thấy, không nhịn được nói: "Nghe nói án Tra Lý xâm phạm liền đi ra? Trước không phải nói không có đầy đủ nhân chứng, không có cách nào lập án sao?"

"Trước đây là trước đây, bây giờ đã có chứng nhân." Thơ_Thơ_ddlqd

"Ồ." Chương Diệc có chút ngạc nhiên, không nhịn được nói: "Các người làm sao tìm được người làm chứng?" Theo anh biết, án xâm phạm trẻ em vượt qua thời hạn nhất định sẽ rất khó lấy chứng cứ lập án, mà năm người bị hại thường thường sau khi lớn lên cũng không nguyện ra tòa làm chứng, cho dù làm chứng cũng sẽ bị luật sư hoài nghi tính chân thực lời làm chứng, chớ nói chi là dùng thế lực của Tra Lý ở chính pháp giới, viện kiểm sát muốn nhấc lên tố tụng đều có khó khăn. 

"người làm chứng kia anh đã gặp quá." Alan bỗng nhiên thở dài một hơi: "Là anh ta chủ động nói muốn đứng ra, vốn là em không nghĩ tới làm cho anh..."

"cậu nói là Bryan?" Chương Diệc nhớ lại các loại tại liên bang, trong chớp mắt, bên trong đầu anh toát ra cái tên này.

Alan kinh ngạc nhìn anh: "anh làm sao đoán được?"

Chương Diệc nhớ tới Beta cao to trầm mặc kia, còn có ngày đó anh ta ở trên hạm kiều tự nhủ mấy câu, anh bỗng nhiên hiểu được điều gì.

"Anh ta đi theo bên cạnh cậu, là bởi vì cậu giải cứu anh ta?" Chương Diệc hỏi.

Alan gật đầu, trong con ngươi xanh biếc có một vệt tiếc nuối hồi ức chuyện cũ: "khi đó anh ta là thị vệ thiếp thân của Tra Lý, Tra Lý cũng rất sủng hạnh anh ta. Không có ai nhìn ra khác thường, mãi đến tận ngày đó trong lúc em vô tình ngang qua bụi cây hoa viên, nhìn thấy anh ta bị Tra Lý đặt ở dưới thân, thần sắc thống khổ... Vào lúc ấy Tra Lý mới vừa thành niên, mà Bryan, cũng chưa tới mười bốn tuổi..."

Chương Diệc nắm chặc song quyền: "Tên rác rưởi kia!"

"Năm đó trẻ em bị Tra Lý xâm phạm không chỉ một mình Bryan, trong đó thậm chí có trẻ em gia đình quý tộc, thế nhưng phần lớn đều bị Tra Lý dùng tiền mua. Là người thừa kế Liên bang tương lai, không người nào dám chọc."

"lần này Bryan đứng ra, có thể bị nguy hiểm hay không?"

"Sẽ không, em đã làm xong các biện pháp an ninh nghiêm mật nhất. Hơn nữa vụ án Katherine cũng có tiến triển, bây giờ anh ta cần phải vội vàng hủy diệt chứng cứ, tạm thời không để ý tới bên này."

"Vậy thì tốt." Chương Diệc thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Alan, trong con ngươi nhiều hơn một tia thăm dò.

"cậu có biết hay không, Bryan đối với cậu..." Thơ_Thơ_ddlqd

"em biết." giọng điệu Alan hờ hững: "Lần này anh ta làm chứng kết thúc, em sẽ an bài anh ta đến một chỗ rất an toàn, làm cho anh ta không lo áo cơm mà vượt qua nửa cuối cuộc đời."

Đại khái đối xử người không yêu đều là như thế này, thiếu nợ ân tình nhất định sẽ hoàn, mà tuyệt không cho đối phương bất kỳ không gian nào. Giờ khắc này Chương Diệc cũng không nói ra được là vui mừng hay là phiền muộn, anh thở dài, thấp giọng nói: "tốt nhất cậu sớm nói cùng anh ta, làm cho anh ta lúc đó không đến nỗi quá thương tâm."

Bỗng nhiên Alan nở nụ cười: "Diệc, đây là anh đang biến tướng ghen sao? Bởi vì có người yêu thích em sao?"

Mặt Chương Diệc đỏ lên: "Cái gì... Thôi, không thèm nghe cậu nói nữa, tôi còn muốn đi thăm bệnh."

"Đi thôi." trong mắt Alan ý cười sáng ngời: "em liền biết anh sẽ không quên em."

Lần này quan sát Tô Nhiên, không cần thay đổi y phục vô khuẩn, cũng không cần mang khẩu trang, trái lại Chương Diệc có chút không quen. Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, vô cùng co quắp đi vào, ngồi xuống ở bên giường bệnh của Tô Nhiên.

Anh thoạt nhìn tựa hồ khá hơn một chút... Đưa mắt nhìn người trên giường phút chốc, rốt cục Chương Diệc không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa trên mặt Tô Nhiên tái nhợt thanh tú.

Người trên giường mặc bệnh phục nhạt màu, cả người rơi vào bên trong đệm chăn, như lá rụng đơn bạc. Trong lòng Chương Diệc đau đớn, anh nắm chặt ngón tay Tô Nhiên lạnh như băng, thả ở lòng bàn tay vuốt nhẹ, muốn cho anh ấm áp lên. Nhưng xoa nửa ngày, cũng không thấy khởi sắc.

Chương Diệc chợt nhớ tới, giai đoạn bọn họ đi Tinh hệ M17 làm nhiệm vụ, có một ngày thiết bị ấm trung ương lâm thời xảy ra trục trặc, dẫn đến nhiệt độ toàn bộ khoang hạm rơi xuống âm hai mươi độ, Chương Diệc đem hết thảy chế phục đều mặc vào, vẫn lạnh đến mức không chịu được, đang ở phòng chỉ huy vừa viết báo cáo vừa run lẩy bẩy. Lúc này Tô Nhiên bưng trà nóng tiến vào, nhìn thấy môi anh bầm đen, ngón tay cứng ngắc, liền cởi áo khoác đắp ở trên người anh. Chương Diệc muốn lấy về, nhưng anh nói mình không sợ lạnh, cười đến không cần thiết chút nào. Thơ_Thơ_ddlqd

Khi đó anh cho rằng đây chỉ là thuộc hạ quan tâm thượng cấp, chưa từng nghĩa tới sau lưng này chất chứa tình ý. Bây giờ nhớ đến, nhưng mà cảm thấy được lúc đó chính mình thực sự ngu dốt đến thế.

"Xin lỗi, vào lúc ấy, tôi vẫn luôn từ chối cậu, quên cậu." hai tay Chương Diệc nắm chặt ngón tay Tô Nhiên, nhẹ nhàng hôn một chút trên tay anh.

"Có thể cho tôi một cơ hội xin lỗi hay không? Nhanh thức đến đây đi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play