Con ngươi Chương Diệc rụt lại, vẫn cứ trấn định mà đi về phía trước.
Bên trong thể chất Omega ẩn hình, hẳn là sẽ không dễ dàng bị người nhìn ra như vậy mới đúng... Chẳng lẽ là, khí vị trên người anh phát sinh biến hóa?
Chương Diệc cau mày mà trở lại nơi ở. Alan ở bên cạnh bàn ăn chờ anh, thấy anh tâm sự nặng nề đi tới, quan tâm nói, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, mới vừa đụng phải Đại hoàng tử."
Thần sắc Alan lập tức trở nên hơi cảnh giác, anh đi tới trước mặt Chương Diệc, lo lắng nói, "Anh ta không làm gì anh chứ? Là không phải nói lời gì khó nghe hả?"
Chương Diệc lắc đầu, bây giờ cục thế chính trị hoàng thất liên bang vô cùng mẫn cảm, mọi cử động của Alan đều bị toàn bộ liên bang để ý, anh không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ này trở nên mâu thuẫn gay gắt giữa Alan và anh hai của cậu.
"Diệc, nếu như anh ở nơi này chịu bất kỳ ủy khuất gì, hoặc là có ai bắt nạt anh, nhất định phải nói với em." Alan không yên tâm nhìn anh.
Chương Diệc bật cười, "cậu coi tôi là đứa nhỏ ba tuổi sao? Lại nói tôi là A——" anh tự biết nói lỡ, sắc mặt trắng bệch mà ngậm miệng lại, chưa hề nói xong chữ Alpha kia. Thơ_Thơ_ddlqd
"Diệc, kỳ thực... Ngày hôm qua em không cẩn thận thấy được điện tín của anh, liên quan với báo cáo kiểm tra sức khoẻ." Chương Diệc nói sai, vừa vặn cho Alan một cái cơ hội thẳng thắn thật tình, cậu quyết định đều nói ra hết thảy cùng Chương Diệc.
"Xin lỗi, kỳ thực Bùi Tịch đã sớm nói cho em biết, mà chúng tôi vẫn luôn gạt anh..." thần sắc Alan áy náy, mang theo vài phần cẩn thận và ước ao nhìn về phía Chương Diệc, "anh có thể tha thứ cho em không?"
"Cái gì tha thứ hay không tha thứ, không phải là thể chất thay đổi sao, cũng không phải chuyện lớn gì." Chương Diệc cúi đầu cười cười, trong mắt xẹt qua thoải mái, "Được, ăn điểm tâm đi, tôi sắp chết đói."
Một trang này cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua, thậm chí Alan bắt đầu hoài nghi là chính mình chuyện bé xé ra to, đối với thể chất Chương Diệc thay đổi, chuyện này quá phận sầu lo. Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần có rảnh rỗi anh theo Chương Diệc đi ra ngoài giải sầu, cảnh du lịch ở khu thủ đô bọn họ cơ hồ đều đi một lần. Đương nhiên, thân phận cậu đặc thù, đều phải khách quý nói thông, rất nhiều lúc cũng không có thể chơi được tận hứng.
"Diệc, kia có bồ câu trắng, anh muốn đi cho ăn không?" Ngày này hai người đi tham quan một toà giáo đường, đúng dịp thấy suối phun trên quảng trường đậu rất nhiều bồ câu trắng, Alan liền đề nghị hai người đi quảng trường một chút.
"Không cần đút, nghỉ một lát đi." Chương Diệc đi đến ghế dài giữa quảng trường, anh ngồi xuống trên cái băng ghế, đợi một hồi lâu, cũng không thấy Alan cùng lên đến, nghi hoặc mà quay đầu, liền nhìn thấy sắc mặt Alan nghiêm túc nghe cú điện thoại.
Trong lòng Chương Diệc hiểu rõ, anh chờ Alan kết thúc trò chuyện, chủ động đi lên trước, nói: "có phải cậu có chuyện gì gấp? Nếu như có chuyện hãy đi về trước đi, tôi một mình đi dạo quanh đây."
Mắt Alan liếc đồng hồ của chính mình, thần sắc lưỡng lự. Anh mới vừa thông qua tuyển chọn lần hai trong đảng, đang cùng một người khác tranh đoạt ghế tuyển cuối cùng, có rất nhiều sự vụ vướng tay chân cần phải xử lý. Nếu như cuối cùng tuyển lần thứ hai thuận lợi thông qua, anh cách vị trí chí cao vô thượng lại tiến một bước. Đương nhiên, tỷ lệ thắng đánh bại Tra Lý cũng sẽ càng to lớn hơn.
"Là có chút việc, bất quá một mình anh, em không quá yên tâm." Thơ_Thơ_ddlqd
"Không phải có đội hộ vệ đi cùng à." Chương Diệc liếc mắt đám người hộ vệ ẩn giấu trong thường phục, nụ cười bất đắc dĩ: "Hơn nữa toàn bộ liên bang không có mấy người nhận biết tôi, cậu không cần lo lắng an toàn cho tôi."
Thấy thần sắc Alan thoáng buông lỏng, Chương Diệc vội vàng nói: "cậu đi đi, nếu đã bắt đầu, liền muốn tận lực làm được tốt nhất. Vô luận kết quả như thế nào, tôi đều ủng hộ cậu."
Alan gật đầu, nắm lấy tay anh hôn một cái, lại dặn dò Bryan vài câu, mới do dự lên xe huyền phù.
"Chương tiên sinh, cần tôi giới thiệu với ngài cảnh xung quanh một chút không?" Thấy Chương Diệc một mình đứng ở bên cạnh hồ suối phun, Bryan săn sóc đi lên phía trước dò hỏi.
"Cảm tạ, tôi đi một mình cũng tốt rồi."
Chương Diệc ngồi ở trên ghế dài, nhìn người đi đường lui tới, có chút vui mừng đây không phải là ở đế quốc, không có ai đối với sự xuất hiện của anh chỉ chỉ trỏ trỏ. Một chút mất mác cũng lặng yên bò lên trên đáy lòng, nơi này chung quy không phải quốc gia sinh ra anh nuôi nấng anh, anh không thuộc về nơi này, có thể muốn trở về nơi không tha cho anh, sau đó anh, có thể đi nơi nào?
Không người nào có thể nói cho anh biết đáp án. Trước đây anh cũng chưa từng nghĩa tới, khi anh mất đi quân hàm mà mọi người hâm mộ, mất đi gia tộc che chở, mất đi này đó vinh quang cùng công huân, triệt để thành một người bình thường —— thậm chí ngay cả người bình thường đều không làm được, anh liền nên làm gì để tự xử?
Chương Diệc đưa tay chống trên đầu gối, sâu sắc thở dài. Trong vô số đêm không ngủ hành hạ anh, cảm giác mệt mỏi và cảm giác vô lực kéo tới lần thứ hai, anh nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới Chương Liên thậm chí còn không biết chuyện thể chất mình đã biến thành Omega, nếu như ông nghe được tin tức này, sẽ thất vọng cỡ nào... Thơ_Thơ_ddlqd
"Chương tiên sinh, chúng tôi đã giúp ngài hẹn trước phòng ăn dùng bữa tối, chúng ta nên xuất phát." chẳng biết từ lúc nào Bryan đi tới phía sau anh.
U ám trong mắt Chương Diệc lập tức rút đi, anh xoa xoa mặt của mình, cười nói, "Được đó, chúng ta đi thôi."
Ăn cơm tối xong, Chương Diệc cũng không có tâm tư đi dạo ở bên ngoài, để Bryan đưa anh trở về. Vừa tới cửa hoàng cung, một cảnh vệ liền vội vã chạy tới, nói Tra Lý điện hạ tìm Bryan có việc gấp, để anh tới một chuyến. Ngược lại đã tới cửa, Chương Diệc cũng không nghĩ nhiều, để Bryan đi trước, tự mình một mình trở về.
Bất quá mới vừa bước vào gian phòng, Chương Diệc liền phát hiện khác thường. Trên ghế salông dù bận vẫn ung dung ngồi xuống không là ai khác, chính là Tra Lý Lancaster mặt mỉm cười.
"Chương tiên sinh, ngài tới hoàng cung nhiều ngày như vậy, đều chưa từng tới bái phỏng một lần, thực sự là không phải." Tra Lý ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, giống như mình mới là chủ nơi này.
"không phải Điện hạ đã tới sao." tay phải Chương Diệc lặng yên không một tiếng động đưa đến phía sau lưng, ở trên đồng hồ bấm mấy lần. Anh có loại dự cảm, ngày hôm nay chắc chắn Tra Lý sẽ không để cho mình dễ chịu.
"Phải." Tra Lý đứng lên, nhã nhặn mang nụ cười ôn hòa trên mặt, "Tôi nghe nói mấy tháng trước lúc Chương tiên sinh làm nhiệm vụ bị nhiễm phóng xạ vũ trụ, không biết bây giờ thân thể Chương tiên sinh khỏe chưa?"
Trong lòng Chương Diệc căng thẳng, trầm giọng nói, "Đây là việc riêng tư của chương mỗ, điện hạ hỏi đến quá nhiều, không tốt sao?"
"Ha ha, làm sao chứ, dù sao ngài là vị hôn phu của em trai tôi. Tôi quan tâm thân thể của ngài cũng là phải." Tra Lý ung dung đi dạo trong phòng, sau đó vỗ tay một cái, cất cao giọng nói, "Tất cả vào đi."
Một loạt nhân viên y tế nhấc theo tủ thuốc đi vào, Chương Diệc rùng mình, lại nhìn về phía hành lang, cảnh vệ thường trực bên ngoài đã biến mất không còn tăm tích.
"Điện hạ, ngài làm cái gì vậy?" sau khi Chương Diệc lặng lẽ thông qua đồng hồ phát ra thư cầu cứu cho Alan, ngược lại tỉnh táo, mặt không thay đổi nhìn Tra Lý.
"Làm cái kiểm tra nhỏ." Tra Lý ngồi xuống ở trên ghế sa lon, nháy mắt một cái với nhân viên y tế phía sau, "Sững sờ làm gì? Còn không "Giúp" Chương tiên sinh cởi quần áo."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT