Editor: Thơ Thơ

Thầy thuốc gia đình đến rất nhanh.

Sau khi anh giúp Chương Diệc làm xong kiểm tra, sắc mặt có chút nghiêm nghị. Tô Nhiên đơn độc cùng anh ở thư phòng nói chuyện đàm luận.

"có phải hai ngày nay Chương tiên sinh bị cái gì kích thích không?" Bác sĩ hỏi.

Tô Nhiên nghĩ đến cảnh tượng buổi chiều phát sinh, ừ nhẹ một tiếng.

"đầu anh ta đau là tạm thời, ngoại trừ bên ngoài kích thích, ngày mưa dầm cũng là nhân tố phát sinh, sau khi ngủ một giấc sẽ từ từ chuyển biến tốt. Nếu như thực sự không chịu được, có thể dùng một ít thuốc giảm đau."

"sau khi chuyển biến tốt thì sao?" Tô Nhiên giương mắt nhìn anh.

Bác sĩ ngẩn người một chút, rất nhanh nghe hiểu ý tứ Tô Nhiên.

"sau này, Chương tiên sinh từ từ khôi phục ký ức..."

Tô Nhiên trầm mặc nghe, thật lâu không nói gì.

"Tô trung tá, cần tôi ra toa thuốc giảm đau không?"

"Tô trung tá?"

Con mắt Tô Nhiên giật giật, nhẹ giọng nói: "làm đi."

Phòng ngủ chính chỉ mở một đèn giường mờ nhạt. Tay trái Tô Nhiên nâng nước nóng, tay phải cầm hộp thuốc, rón rén đi tới trước giường.

Hơn nửa người Chương Diệc rút lại ở bên trong chăn, chỉ lộ ra một đoạn nhỏ sau gáy.

Tô Nhiên thả xuống nước nóng và hộp thuốc, bàn tay tiến vào trong chăn, sờ sờ trán của anh. Lúc này anh mới phát hiện, lúc chờ anh, Chương Diệc cũng đã ngủ.

Tô Nhiên thay áo ngủ, cũng nằm xuống ở bên cạnh anh. Anh nhìn chăm chú mặt Chương Diệc ngủ, không nhịn được thân thủ, vuốt lên lông mày anh nhíu chặt.

Trong giấc mộng Chương Diệc tựa hồ cảm nhận được anh tới gần, anh theo bản năng thiếp vào ngực Tô Nhiên. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Tô Nhiên ôm anh thật chặc, môi không ngừng hôn trán cùng hai má của anh.

Nếu như thời gian có thể ngừng lại vào đúng lúc này... Tô Nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy trong lồng ngực có bi thương tràn qua.

Tô Nhiên một đêm không ngủ. Hừng đông năm giờ, anh tiếp được hạm đội thông báo, phải tham gia một cái hội nghị lâm thời khẩn cấp.

Chương Diệc còn chưa có tỉnh, anh dựa sát trong lồng ngực của anh, trên mặt là thần sắc anh quen biết quyến luyến.

Tô Nhiên cẩn thận đứng dậy mặc quần áo, lúc gần đi, anh liền hôn trên mặt Chương Diệc, cuối cùng đến trán của anh, trong con ngươi trồi lên thống khổ và giãy dụa.

Vừa hi vọng anh tỉnh lại, vừa không muốn nhìn thấy anh tỉnh lại.

Bước chân Tô Nhiên nặng nề rời khỏi nhà trọ.

Bảy giờ sáng, đúng giờ hội nghị tổ chức. Tô Nhiên ngồi ở chỗ ngồi đại biểu, không yên lòng nghe thượng cấp lên tiếng.

Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi tí tách để Tô Nhiên đặc biệt buồn bực mất tập trung.

Không biết đầu anh có bớt đau hay không... Không biết anh ở trong nhà một mình, có thể tự chiếu cố mình tốt hay không...

Mười giờ, cuối cùng hội nghị dài dòng cũng kết thúc. Đầu tiên Tô Nhiên trở lại văn phòng, từ màn hình điện tử mở ra theo dõi hết thảy gian phòng.

Phòng ngủ chính không có bóng dáng Chương Diệc, phòng khách, buồng tắm, nhà bếp, phòng vui chơi giải trí đều không có. Anh xem khắp cả mỗi một phòng, đều không tìm thấy anh ta.

Sắc mặt Tô Nhiên tái nhợt mà chọn ra ghi chép theo dõi hai giờ trước.

Hai giờ trước.

Chương Diệc từ trong chăn bò ra ngoài, anh xoa trán của mình, biểu tình mờ mịt dạo qua một vòng ở trong phòng, sau đó chậm rãi đi phòng vệ sinh rửa tay đánh răng rửa mặt. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Nhà bếp có bữa sáng đã làm tốt, anh ăn nửa cái sandwich, uống một ly nước chanh, sau đó liền ngồi yên ở trên ghế sa lon. Qua rất lâu, anh bỗng nhiên đi tới thư phòng, trong tủ bàn sách tìm kiếm lung tung cái gì. Đến nửa ngày, anh mới từ bên trong lấy ra một cái máy kiểu cũ.

Đây là thiết bị điện tử duy nhất Tô Nhiên không có khóa, anh không cho là Chương Diệc mất trí nhớ sẽ biết dùng nó như thế nào, hơn nữa rất nhiều chức năng bên trong cũng đã hư hao, không có cách nào sử dụng.

Nhưng mà Tô Nhiên quên mất, máy này tuy rằng cũ kỹ, mà vừa mở máy, có thể tự động kết nối với sóng vô tuyến nội thất.

Tô Nhiên kinh ngạc nhìn Chương Diệc kết nối với sóng, mở ra đầu đề tin tức, sau đó dọc theo một cái một cái mà đi xuống xem lướt qua...

Qua không biết bao lâu, máy trong tay Chương Diệc bỗng rơi xuống đất, anh ấn lại huyệt thái dương của mình, biểu tình thống khổ quỳ trên mặt đất, vai không ngừng run rẩy.

Tô Nhiên run tay, khuếch đại màn ảnh.

Trên mặt Chương Diệc giãy dụa cùng tuyệt vọng rõ ràng ánh ở trong mắt anh.

Anh ấn xuống vào nhanh. Rất nhanh, Chương Diệc liền chạy ra khỏi cửa lớn nhà trọ.

Bên ngoài đang mưa xuống.

Đột nhiên Tô Nhiên đứng lên, vội vã thông báo hai câu với thư ký, lập tức chạy ra ga ra.

Mưa càng lúc càng lớn, mà Chương Diệc rời nhà, đã là chuyện một canh giờ trước.

Tô Nhiên liều mạng tự nói với mình phải tỉnh táo, bình tĩnh, tay cầm tay lái, còn dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Chương Diệc khôi phục ký ức sẽ đi nơi nào? Chu trạch à... Hay là nơi Bùi Tịch ở? Không, với tính cách Chương Diệc, anh chỉ có thể ——

Tô Nhiên đột nhiên quay đầu xe, tăng ga, chạy vào nội thành.

Xe huyền phù màu bạc lái vào rừng rậm đủ loại cây ngô đồng.

Đây là nơi Tô Nhiên tới qua vô số lần. Tốc độ xe anh chậm lại, tầm mắt lo lắng không ngừng đảo qua cảnh vật hai bên.

Mưa lớn như thế, trên đường cơ hồ không có người đi đường. Sắp đến phần cuối cửa sắt màu đen chạm trổ hoa văn, rốt cục Tô Nhiên nhìn thấy cái bóng người quen thuộc.
     
Anh đột nhiên đạp phanh xe, dừng xe lại, vội vàng nhảy ra ngoài xe.

Chương Diệc ngã vào một cây đại thụ bên cửa sắt, toàn thân anh đều ướt đẫm, đôi mắt chặt chẽ nhắm, đôi môi không có chút hồng hào.

Tô Nhiên cởi áo sơ mi của chính mình, đắp ở trên người anh, ôm ngang anh lên, bước nhanh đi tới trước cửa sắt.

"Là khách xin nhấn ——" giọng nữ điện tử ưu mỹ vang lên.

Tô Nhiên nhấc lên tay Chương Diệc, đặt trên màn hình màu đen.

"Hoan nghênh về nhà!"

Cửa sắt mở ra, Tô Nhiên ôm Chương Diệc, sắc mặt lo lắng bước vào cửa lớn biệt thự.

"Thụy Khắc? Thụy Khắc?"

Anh ôm Chương Diệc lên lầu hai, cái đầu người máy quản lý gia đình tròn vo lại chưa hề đi ra nghênh tiếp.

"Thụy Khắc quản gia bị trục trặc, đã đưa tới xưởng sửa chữa lại." Trong tủ lạnh ngữ âm thông minh trả lời anh. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Tô Nhiên đặt Chương Diệc lên giường, cấp tốc giúp anh thay một bộ quần áo, liền tìm cái khăn lông khô, giúp anh lau khô tóc tai. Sau khi giúp Chương Diệc đắp kín mền, anh thân thủ, thử một chút nhiệt độ trên trán anh.

Quả nhiên, đã bắt đầu nóng lên...

Máy truyền tin trên eo lại vào lúc này lách tách vang lên.

"Tô Nhiên, tổ chỉ huy của điểm dẫn dắt thông tin tại thái không cảng khu B2 đúng giờ tập hợp, có nhiệm vụ khẩn cấp."

"Trưởng quan, bây giờ tôi không có cách nào —— "

"Quân lệnh trọng yếu hay là việc tư trọng yếu? Không để cho tôi nói lần thứ hai."

Tô Nhiên cắn răng: "Rõ, đúng mười hai giờ tới."

Kết thúc truyền tin, Tô Nhiên cởi áo may ô ướt đẫm trên người mình, mạnh mẽ quăng trên đất.

Nước mưa trên mặt sớm khô, mà cảm giác dính bết vẫn không hết được. Anh lau mặt, đi tới trước giường, nhìn người đàn ông nằm ở phía trên.

Anh biết đến, Chương Diệc nhớ tới, tất cả mọi chuyện đều nhớ tới. Nếu không anh ta sẽ không về tới đây.

Giấc mộng đẹp của anh, nên tỉnh rồi.

Tô Nhiên đi tới trước cửa sổ, nhìn cây cao to bên ngoài bị nước mưa ướt nhẹp, chậm rãi gọi một cú điện toại.

"Tôi đã đưa anh ta về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play