"Thụy Khắc, truyền tin cũng đóng, vẫn luôn không liên lạc được, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
"Cái gì, từ hôm qua anh ta bắt đầu không về nhà hả?"
Kết thúc trò chuyện cùng Thụy Khắc, Alan ôm bé trai trong lồng ngực để vào bên trong cái nôi tự động, chân mày tinh xảo cau lại. Anh liền gọi một cú điện thoại cho Bùi Tịch.
Tiếng chuông reo hồi lâu, đầu kia mới tiếp lên.
"Bùi Tịch, Diệc ở chỗ anh sao?" Alan lo lắng hỏi.
"Không ở. Làm sao vậy?" tín hiệu bên kia Bùi Tịch tựa hồ không quá tốt, tiếng nói đứt quãng.
"anh xem tin tức chưa? Diệc bị huỷ bỏ chức vị trưởng quan Tinh Mang hào, còn muốn tạm thời cách chức xét duyệt nửa năm."
"Tôi biết." giọng điệu Bùi Tịch trầm thấp, anh so với ai khác đều rõ ràng Chương Diệc vì sao lại bị đột nhiên huỷ bỏ chức vị. Thơ_Thơ_ddlequydon
"Vậy hai ngày nay anh liên lạc với anh ta chưa?"
Bùi Tịch ấn lại trán của mình, hổ thẹn mà thở dài nói, "bây giờ anh không có ở khu trung ương, cô họ tôi ở nông thôn đã qua đời, tôi đang tham gia tang lễ."
Alan sửng sốt một chút, "Chẳng lẽ nói bây giờ Diệc ở Chu Dĩ Nam kia ?"
"Không thể." giọng điệu Bùi Tịch cực kỳ khẳng định.
"Tại sao?" Alan mẫn cảm mà từ mặt sau ba chữ này ngửi ra khí tức không tầm thường.
Bùi Tịch tự biết nói lỡ, đành phải nói tránh đi, "A Diệc cần phải trở về nhà Chú hai anh ta."
"Tôi hỏi qua, không có ở. Từ tối hôm qua bắt đầu không liên lạc được với anh ta, anh ta cũng không có trở về Chương trạch."
Nghe đến anh ta, thần sắc Bùi Tịch lập tức nghiêm túc lên, "Tại sao lại như vậy?"
"Lời này tôi cần phải hỏi anh mới đúng." sắc mặt Alan đột nhiên chìm xuống, "Từ khi nhắc tới Chu Dĩ Nam biểu tình anh bắt đầu quái lạ, đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Bùi Tịch thở dài, không nói gì.
Alan cũng không thúc anh, chỉ lẳng lặng chờ, đôi con ngươi xanh biếc đặc biệt ám trầm.
"Chuyện này, cậu không cần nói cho A Diệc..." Một lúc lâu, Bùi Tịch mới chậm rãi mở miệng.
**
Chương Diệc là bị nóng tỉnh. Thơ_Thơ_ddlequydon
Nửa người anh đều bị người ôm vào trong lòng, phía sau lưng dán chặt lồng ngực người kia, trên eo gác một đoạn cánh tay thon dài của người kia.
Chương Diệc cau mày, giật giật vai, để cho mình từ trong ngực Tô Nhiên tránh ra.
Anh hơi động, Tô Nhiên liền tỉnh rồi. Con mắt thanh lệ mở, thẳng tắp nhìn chăm chú anh.
"Sớm." Tô Nhiên lại gần, hôn một cái ở khóe miệng anh. Anh không đổi áo ngủ, cổ áo sơ mi vốn thẳng tắp ngủ có nhiều nếp nhăn, hiện ra tùy ý mà lười biếng.
Chương Diệc nhìn anh, khóe miệng kéo ra một nụ cười giễu cợt, anh quơ quơ vòng tay màu bạc trên cổ tay mình, nói giọng khàn khàn, "Đây là cái gì?"
Ánh mắt Tô Nhiên cũng rơi vào trên cổ tay anh, "Bây giờ tình thế tương đối đặc thù, cái này có thể bảo vệ an toàn của anh."
Chương Diệc giống như nghe được chuyện gì buồn cười, từ trong lỗ mũi phát ra xì một tiếng.
"Bảo vệ tôi hả?" Anh dùng lực kéo kéo cái vòng tay màu bạc tinh xảo, giọng điệu trào phúng, "Là biến tướng giam cầm đi? Chỉ cần tôi vừa đi ra khỏi cánh cửa này, vòng tay liền sẽ tự động báo cảnh sát, nói không chắc còn có lực từ kéo tôi về đi, là thế này phải không?"
"anh có thể ở bên trong nhà trọ tự do hoạt động."
Tô Nhiên buông xuống lông mi nhỏ dài, tránh né ánh mắt anh chất vấn, đứng dậy mặc quần áo, "Tôi để bác sĩ tiến vào giúp anh đo nhiệt độ một chút, sáng sớm anh muốn ăn cái gì?"
"Tô, Nhiên!"
Tô Nhiên mặc quân trang áo khoác, thấy anh ngồi ở trên giường, thần sắc Chương Diệc phẫn nộ mà thất vọng, cơ hồ kém một chút liền sinh ra ý nghĩ thỏa hiệp.
Quyết không thể như vậy, anh âm thầm nhắc nhở chính mình. Đến bước này, mình đã không còn đường thối lui. Thơ_Thơ_ddlequydon
"Tôi muốn đi quân bộ, buổi tối lại trở về cùng anh. Nghỉ ngơi thật tốt." Tô Nhiên gài lại một hạt nút trên cao nhất áo khoác, nhanh chân đi ra cửa phòng.
Chương Diệc nhìn bóng người của anh biến mất ở ngoài cửa, đột nhiên một quyền nện ở trên giường.
**
Chương Diệc suy đoán không có sai, vòng tay màu bạc trên cổ tay kia, vòng tay chịu lực cảm ứng hạn chế, ngoại trừ anh có thể hoạt động trong phạm vi nhà trọ, nơi nào cũng không đi được.
Vừa mới bắt đầu anh thử nghiệm dùng các loại phương pháp bắt tay vòng qua lấy xuống, sau khi dằn vặt nửa ngày đều vô dụng, anh thẳng thắn bỏ ý định, liền lên trên giường đi ngủ.
Chỉ là một giấc ngủ này đến cũng không yên ổn.
Lúc nghe đến tiếng bước chân bên ngoài Chương Diệc liền tỉnh rồi, anh cho là Tô Nhiên từ quân bộ trở về, căn bản không muốn để ý tới. Mãi đến tận tiếng bước chân xa lạ càng ngày càng gần, anh mới cảnh giác mà mở mắt ra.
Cửa phòng bị đẩy ra, một giọng nói ngả ngớn truyền đến.
"Chương thiếu tướng, đã lâu không gặp."
Chương Diệc uốn gối ngồi ở đầu giường, lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà đến.
"Chương thiếu tướng nhìn thấy tôi thật giống như không có kinh ngạc chút nào sao?" Bạch Lãng giống như đi dạo hậu hoa viên chính mình, chậm rãi đi dạo ở trong phòng.
Chương Diệc xì cười một tiếng, "Tôi có ngày hôm nay, không phải là người của Nhà họ Bạch các người một tay kế hoạch sao."
Bạch Lãng cười cười, trong mắt xẹt qua vẻ đắc ý, ngoài miệng lại nói, "anh đây chính là ngậm máu phun người. Anh muốn trách thì trách người nhà Omega kia không nên làm lớn chuyện này, gây nên lên men dư luận. Nói nữa, bộ kiểm tra kỷ luật tra được trên đầu anh, rõ ràng là chính anh có vấn đề, này có thể không trách được trên đầu Nhà họ Bạch chúng tôi." Thơ_Thơ_ddlequydon
Chương Diệc nghe anh quỷ biện, phẫn nộ, oán hận, không cam lòng, các loại tâm tình bốc lên ở đáy lòng, anh nắm chặt nắm đấm, ngực gấp gáp phập phồng, liền không nói ra được một câu phản bác. Đúng rồi, hổ lạc đồng bằng bị khuyển khi, ngược lại bây giờ Chương Diệc anh đã lưu lạc tới mức độ này, bất luận người nào cũng có thể đến đạp lên một cước, mắng thêm một câu, tranh luận với không tranh luận, có cái gì khác nhau chớ?
"Tại sao không nói chuyện? Chột dạ hả?" hai tay Bạch Lãng ôm ngực, hứng thú mà đánh giá anh: "Nói đến, tôi vẫn luôn thật tò mò, quân ủy nói bây giờ tình trạng thân thể anh không thích hợp ở tuyến trên, là tại sao vậy chứ?"
"Chẳng lẽ..." Bạch Lãng nheo mắt lại, chậm rãi đến gần Chương Diệc, ánh mắt làm càn nhìn quét khắp toàn thân anh từ trên xuống dưới, "anh thật cùng tôi đoán như vậy, trước kia chịu phóng xạ biến thành Omega hả?"
Nhìn thần sắc anh dâm ô không có ý tốt, trong mắt Chương Diệc có một giây xẹt qua sát ý, lúc anh đang muốn một quyền vung lên gương mặt làm người ta chán ghét, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng ra, một bóng dáng quân trang bước nhanh đi tới.
"Bạch Lãng, xin anh chú ý đúng mực!" Tô Nhiên che ở trước mặt Chương Diệc, sắc mặt âm trầm.
"Tô Nhiên, chúng ta là quan hệ như thế nào, tôi đến nhà cậu thăm bạn cũ, cậu không đến nỗi kích động như thế đi." sắc mặt Bạch Lãng cũng có chút khó coi.
"Bạch Lãng, công sự là công sự. Đây là nơi ở cá nhân của tôi, xin anh tránh xa."
"Đau lòng hả?" Bạch Lãng liếc mắt Chương Diệc phía sau anh một cái, tựa như nhún vai một cái thỏa hiệp, "Được được, cậu chiếm được người không dễ dàng, tôi liền không quấy rầy các người ôn chuyện."
"Xin mời!"
Tô Nhiên thay anh kéo cửa ra, giọng điệu cường thế.
Khóe môi Bạch Lãng nhếch lên có thâm ý cười khác, mỗi bước đi cẩn thận mà đi ra cửa phòng. Anh vừa đi, Tô Nhiên liền nghiêm khắc phê bình hai tên vệ binh canh giữ ở cửa một trận. Thơ_Thơ_ddlequydon
"Sau này không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng đều không thể vào!"
"Có thể Bạch tham mưu là ——" một tên vệ binh chột dạ nói, bị ánh mắt Tô Nhiên lạnh lùng nghiêm nghị đảo qua, lập tức cấm khẩu.
"Vâng, trưởng quan!"
Tô Nhiên trở lại phòng ngủ, cửa mới đẩy ra, liền bị một quyền đập trúng mặt. Anh cũng không phản kháng, lảo đảo mà lùi về sau hai bước, chậm rãi chống đỡ thẳng thân thể, nhìn người đàn ông nổi giận đùng đùng.
"Thân thể anh mới tốt, tâm tình không thể kích động như thế." Giống như không cảm giác được trên mặt đau rát, Tô Nhiên vẫn là biểu tình ôn nhu mà kiên định.
"Lần này âm mưu của Nhà họ Bạch, cậu cũng tham dự hả?" Chương Diệc lạnh lùng nhìn anh, con ngươi đen không có một tia nhiệt độ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT