Mộng Oánh Oánh hiện tại đã là Luyện Thể đỉnh tầng thứ tư, năng lực phản ứng đã tăng lên rất nhiều, một mũi tên sắc bén giống như răng sói, thẳng tắp bắn về phía Sở Thiên —— Không tốt, có người muốn giết Sở Thiên!
Thực lực của Sở Thiên đã được cải thiện rất nhiều, cộng thêm năng lực Nhập Vi, bình tĩnh thong dong bước ra, né tránh mũi tên. Mũi tên hung hăng cắm vào trên một cánh cửa gỗ, toàn bộ mũi tên đều xuyên nhập vào trong, đuôi của nó vẫn còn đang không ngừng run rẩy.
Nếu như chần chờ nửa giây, hắn đã bị một mũi tên xuyên tim!
Dưới sự hộ vệ của lính đánh thuê cường tráng, một thiếu niên bạch y cầm cây cung dài trong tay đi tới. Thiếu niên khoảng tầm 15-16 tuổi, ăn mặc cực kỳ hoa lệ, kiêu căng đầy mặt. Phía sau lưng thiếu niên chính là một tên mập quấn đầy băng vải trên mặt. Đây không phải Diệp quản gia thì sẽ là ai?
Mộng Oánh Oánh tức giận nói: "Xông vào thị trường luyện dược bắn tên giết người, loại hành vi này quá độc ác, không sợ sẽ khiến cho nhiều người tức giận hay sao?"
"Nơi này, ai không biết tới bổn thiếu gia, ai dám nhiều lời nửa câu? Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, nếu các ngươi đã dám động tới người của ta, vậy thì nên chuẩn bị chấp nhận lửa giận của bổn thiếu gia!"
Một thiếu niên mặc một thân quần áo trắng tinh ngăn nắp chậm rãi đi tới, khi thiếu niên nhìn thấy rõ bộ dáng của Mộng Oánh Oánh, hắn thật ra hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã chuyển sang khinh thường.
"Lớn giọng như vậy, ta còn tưởng là ai? Thì ra là phế vật tiểu thư Mộng gia! Bổn thiếu gia muốn giết ai, không tới phiên một phế vật bình hoa tới quản. Chẳng lẽ là do tình nhân mới của ngươi bồi dưỡng ra sao?"
Khuôn mặt Mộng Oánh Oánh đỏ bừng: "Nói hươu nói vượn, ta không phải là phế vật!"
Mỗi một câu nói của Diệp Phong đều mang theo nồng đậm ý châm chọc: "Thật đáng tiếc cho Mộng Kinh Vũ, để ôm lấy cây đại thụ là Trương đại sư, lúc trước đã hao tổn tâm cơ đưa ngươi đến làm môn hạ dưới trướng ông ta để tu luyện. Kết quả suốt bốn năm qua, tu vi ngươi vừa thấp, học thuật cũng không tinh, thành tích dưới đáy, chẳng làm nên trò trống gì. Ồ, theo tin tức ngày hôm qua vừa mới truyền ra, ngươi đã bị khai trừ? Nếu ta là ngươi dứt khoát sẽ đâm đầu chết đi, nào còn mặt mũi ra ngoài để chốc thêm mất mặt xấu hổ!"
Diệp Phong chỉ mới 15-16 tuổi nhưng tu vi đã đạt tới tầng thứ ba đỉnh, là truyền nhân của hội trưởng hiệp hội luyện dược sư, là thiên tài luyện dược được Thiên Nam Thành công nhận!
Mộng Oánh Oánh so với hắn, nàng chỉ là một con vịt xấu xí đáng thương.
Đương nhiên, đây chỉ là Mộng Oánh Oánh trước kia, hiện tại Mộng Oánh Oánh đã là Luyện Thể tầng thứ tư!
Mộng Oánh Oánh bị chọc trúng chỗ đau trong lòng, tâm tình cực kỳ trầm thấp, nhưng nàng vẫn cố gắng bảo vệ Sở Thiên: "Ngươi thích nói thế nào thì nói, ta quản không được. Sở Thiên là bằng hữu của Mộng gia, nếu như ngươi dám thương tổn tới hắn, tỷ tỷ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi có bản lĩnh thì cứ động tới hắn thử xem!"
Diệp Phong cười ha hả: "Ha ha ha, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, lời này quả nhiên không sai. Một đại nam nhân lại muốn dựa vào sự bảo vệ của hai nữ nhân để sống. Nói ngươi là phế vật là quá đề cao ngươi. Quả thật ngay cả phế vật cũng không bằng. Một khi đã như vậy, ta cũng lười động thủ."
Diệp quản gia không cam lòng: "Thiếu gia, chúng ta chẳng lẽ cứ như vậy buông tha bọn họ?"
Diệp Phong lộ ra biểu tình khinh thường: "Ra tay đối với một đôi phế vật như vậy, chẳng phải là tự hạ thấp mình hay sao?!"
Hai tên lính đánh thuê bên người Diệp Phong đều rất tinh nhuệ, đoán chừng có tu vi Luyện Thể tầng thứ sáu hoặc tầng thứ bảy. Một người nam tử khôn ngoan nên biết khi nào thì nên rút lui, hôm nào đó tìm lại những mất mát cũng không hề muộn.
Mộng Oánh Oánh túm lấy Sở Thiên: "Hừ, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi!"
Lúc này, hai tên lính đánh thuê đồng thời cản lại.
Mộng Oánh Oánh nhìn thấy lính đánh thuê cao to, biểu tình lộ ra một chút sợ hãi, vừa kinh sợ vừa tức giận: "Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?"
"Ta không giết người, nhưng chưa từng nói sẽ bỏ qua chuyện này." Diệp Phong dùng miệng lưỡi hài hước nói: "Các ngươi làm chuyện sai trái, cần phải trả giá một chút đại giới. Hiện tại, hãy ba quỳ chín lạy lão quản gia của ta, chân thành nhận lỗi, bổn thiếu gia khoan hồng độ lượng, việc này sẽ không so đo với các người nữa!"
"Cảm ơn tiểu thiếu gia!" Diệp quản gia hiện lên sắc mặt đắc ý vui sướng, sống lưng cũng thẳng thắn lên: "Quỳ đi, ta chấp nhận lời xin lỗi của các ngươi!"
"Xin lỗi chó săn của ngươi!" Mộng Oánh Oánh bị khi dễ, trong lòng cực kỳ buồn chán, oán hận nói: "Các ngươi không cảm thấy bản thân mình thật sự quá phận hay sao?"
"Quá phận sao? Không không không! Phế vật nên có ý thức của phế vật!" Diệp Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết trắng ở trên trường bào, "Ở đại lục này, cường giả vi tôn, ai có nắm đấm mạnh nhất chính là công lý. Ta không giết người chính là đã xử lý nhân từ rồi, các ngươi nên học cách cảm ơn, bởi vì những người không biết tốt xấu, thường sẽ không được chết yên ổn."
Sở Thiên bắt đầu cười ha ha, giống như vừa mới nghe thấy một trò đùa hài hước nhất trên thế giới.
Sắc mặt Diệp Phong trở nên âm trầm: "Ta nói buồn cười lắm sao?"
Sở Thiên nói: "Ngươi mở miệng là một câu phế vật, ngậm miệng lại cũng một câu phế vật. Vì vậy ta thật sự rất hiếu kì, cảm giác về sự ưu việt của ngươi đến tột cùng là đến từ đâu?"
Diệp quản gia đứng ra nói: "Thiếu gia chúng ta là thiên tài có tiềm lực luyện dược nhất ở Thiên Nam Thành! Lão sư là hội trưởng hiệp hội luyện dược sư - đại sư Lý Trường Vân! Sao loại tép riu như ngươi có thể nghi ngờ?"
Sở Thiên lại cười ha ha vài tiếng: "Trình độ này của ngươi, thật sự không bằng tiểu hài tử mân mê bùn đất. Cái gì mà đại sư Lý Trường Vân? Năm nay mọi người đều có thể tự xưng là đại sư. Ta thấy hắn còn chưa đủ để xách giày cho ta!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ!
Lý Trường Vân là nhân vật như thế nào?
Chính là hội trưởng hiệp hội luyện dược sư Thiên Nam Thành!
Chính là người có uy quyền nhất trong lĩnh vực luyện dược của Thiên Nam Thành!
Sở Thiên chỉ là một người không ai biết tới, chẳng lẽ muốn cùng một lúc đắc tội với hai thầy trò này sao?
"Chờ đã, đừng vội cắn người." Sở Thiên nhìn thấy Diệp Phong đang muốn nổ tung, lập tức lớn tiếng doạ người, tiếp tục nói ra những câu kinh người: "Nếu như ngươi không phục, vậy hãy quang minh chính đại thách đấu một hồi. Nếu như ngươi chuyên về luyện dược thì hãy đấu dược. Hãy để mọi người tận mắt nhìn thấy, ai mới là phế vật chân chính!"
Diệp Phong từ nhỏ đến lớn đều chìm đắm ở trong ánh hào quang thiên tài, tự trọng quá cao, tự phụ quá độ, sao có thể chịu đựng được loại này khiêu khích này?
"Ngươi đang tự rước lấy nhục!"
"Một câu, có dám đấu hay không?"
Diệp Phong âm dương quái khí nói: "Ta đã hiểu, bổn thiếu gia là thiên tài luyện dược lóa mắt nhất Thiên Nam Thành. Ngươi đã thách thức bổn thiếu gia, bổn thiếu gia thắng ngươi là đương nhiên. Cho dù ngươi không có khả năng thắng ta, cũng có thể bởi vì khiêu chiến với ta, có thể thu hoạch được thành danh không nhỏ, chút kỹ xảo nho nhỏ này, ta đã thấy nhiều rồi."
Đáng chết!
Gia hỏa này thật sự quá ghê tởm!
Mộng Oánh Oánh cảm giác bản thân mình gần như muốn nôn hết cơm ra.
"Các ngươi đã muốn tự rước lấy nhục, bổn thiếu gia đương nhiên có thể thành toàn, tuy nhiên......" Giọng điệu của Diệp Phong bắt đầu trở nên quỷ dị, "Trong thành này chó mèo giống như các ngươi quá nhiều, nếu mỗi người đều muốn khiêu chiến với bổn thiếu gia, không phải ta sẽ rất bận hay sao?"
Sở Thiên cười rất vui vẻ: "Ngươi muốn chơi như thế nào? Ta đều phụng bồi!"
Diệp Phong lấy ra một tấm thẻ pha lê: "Tấm thẻ này có thể ở rút được 5000 đồng vàng ở bất kỳ ngân hàng nào, ta sẽ dùng 5000 đồng vàng làm tiền đặt cược. Ta biết các ngươi khẳng định không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, vì thế nếu các ngươi thua, ta muốn Mộng Oánh Oánh trở thành hầu gái thị tẩm của ta, trở thành nô tài do ta sai bảo!"
"Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Mộng Oánh Oánh thẹn quá hoá giận, nàng bất chấp tất cả và đưa ra quyết định, "Ta dùng thân phận nhị tiểu thư Mộng gia ký khế ước với ngươi, nếu ngươi có thể thắng, hãy cầm giấy khế ước nợ, tới Thương hội Nam Vân lấy tiền là được!"
Diệp Phong không nghĩ tới Mộng Oánh Oánh lại có được sự quyết đoán như vậy: "Tốt tốt tốt, các ngươi đã thành tâm lấy ra năm ngàn đồng vàng để trả học phí, bổn thiếu gia sẽ đại phát từ bi cẩn thận dạy dỗ các ngươi!"
Năm ngàn đồng vàng đủ để khiến cho Thương hội Nam Vân lung lay sắp đổ chìm sâu vào trong vũng bùn!
Đây quả là một hồi đánh cuộc xa hoa kinh người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT