*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
Mọi người lại đi với tiểu đồng về phía trước, xuyên qua biển hoa chỉ cảm thấy mùi hoa thơm ngào ngạt. Từng làn hương thơm chui nhào vào khoang mũi, người cũng hơi hun say.
Ban đầu mọi người không để ý, Đỗ Ích Sơn cả đoạn đường nhớ kỹ con đường Thanh Âm đi qua. Từ nơi này rảo bước tiến lên, lại từ nơi này đi ra ngoài, cả tinh thần đều tập trung ở trên nhớ đường.
Đáng tiếc càng nhớ càng hồ đồ, vô luận là vừa rồi trận xuân phong hay là trận bách hoa hiện tại đều biến hóa khó lường. Ngay cả kết cấu cũng tìm không thấy, thật sự là khó có thể phá giải. Nếu không có Thanh Âm dẫn đường, bọn họ tùy tiện tiến vào sẽ chỉ ở trong trận sống sờ sờ vây chết.
Đỗ Ích Sơn càng đi càng kinh ngạc, thật không nghĩ tới một sơn cốc nho nhỏ như vậy lại có thể có nhiều cơ quan mai phục như vậy, điêu luyện sắc sảo. Quả thật không phải người bình thường có khả năng, xem ra mẫu thân Thanh Âm còn lợi hại hơn truyền bên ngoài truyền lại.
Đi tiếp một đoạn đường đám lính đột nhiên cảm thấy say, dưới chân mềm nhũn, một người đứng không vững sôi nổi ngã quỵ xuống đất. Lập tức như tảng đá ngã, Đỗ Ích Sơn và Vi Trọng Ngạn chấn động. Phương Vân Tuyên cũng hoảng sợ, vội vàng xoay người muốn quay lại nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Thanh Âm giữ chặt ống tay áo Phương Vân Tuyên: “Đừng đi qua.”
Phương Vân Tuyên đang khó hiểu đã nghe thấy Thanh Âm cười khúc khích: “Bọn họ trúng độc.”
Đỗ Ích Sơn nghe rõ ràng, Phương Vân Tuyên vẫn luôn đi chung với Thanh Âm ở trước bọn họ. Lúc này cách y và Vi Trọng Ngạn khoảng năm sáu bước. Đỗ Ích Sơn nghe thấy Thanh Âm nói không khỏi giận dữ bước nhanh tiến lên, muốn cứu Phương Vân Tuyên về, cách tiểu đồng gian xảo tinh quái này xa một chút.
Còn chưa cất bước, Đỗ Ích Sơn đã cảm thấy một cơn choáng váng, dưới lòng bàn chân giống như đạp lên bông, làm sao cũng không dùng sức lực được. Trong lòng lo lắng suông, người lại nửa bước khó đi. Đỗ Ích Sơn sốt ruột đến mức đổ mồ hôi, cứng rắn đi về phía trước hai bước nhưng đầu đã ngã cắm xuống đất.
Vi Trọng Ngạn cũng ngã xuống đất, cảm thấy từng làn hương chung quanh người ngày càng nồng. Lúc đầu ngửi được cảm thấy mùi thơm ngát dễ ngửi, có thể ngửi lâu lại cảm thấy mùi hương kia thông qua mũi trực tiếp chui vào trong óc, một xoáy lại một xoáy, xoáy đến óc người sôi trào. Cả người từ trong ra ngoài như bị lửa đốt, đầu đau dữ dội, trên người cũng mềm thành mì sợi, đứng sao cũng không thẳng được.
Phương Vân Tuyên bỏ tay Thanh Âm ra chạy nhanh về chỗ Đỗ Ích Sơn cẩn thận xem xét.
Tinh thần Đỗ Ích Sơn coi như tinh táo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Âm sau Phương Vân Tuyên. Ánh mắt sửng sốt, lạnh giọng quát hỏi: “Đệ cố ý?”
Thanh Âm cười hì hì đáp: “Dĩ nhiên rồi. Ngươi có bản lĩnh ở ngoài cốc chia quân bày trận muốn tấn công cốc Dược vương của ta như vậy. Nếu ta lại không cho ngươi chút màu sắc nhìn một cái, ngươi cũng không để cốc Dược vương chúng ta vào mắt.”
“Hoa trong trận bách hoa này đều là mẫu thân ta tỉ mỉ chọn giống và gây giống, cũng không có độc tính gì, so với chướng khí trong cốc quả thật là gặp sư phụ. Đóa hoa đẹp như vậy, mùi hương của nó sao độc chết người được? Ngửi nhiều bất quá là làm cho người tay chân tê liệt mà thôi. Các ngươi ngốc ở trong trận không lâu sau còn có thể cứu chữa. Nếu ngốc nhiều hơn một hai canh giờ thì ta cũng không thể cứu được. Đến lúc đó các ngươi từng bước từng bước đều biến thành tướng quân què chân, tướng sĩ bị sái cổ cũng không nên trách ta đã không nhắc nhở cho các ngươi.”
Thanh Âm vừa nói vừa cười, vẻ mặt sung sướng. Phương Vân Tuyên giận không thể kềm được, gặp nhau lâu như vậy lần đầu tiên hắn chán ghét đứa nhỏ này. Hắn nhấc tay lên muốn đánh.
Ánh mắt Thanh Âm buồn bã, sắc mặt uất ức chợt lóe qua. Cậu giận dữ ngẩng mặt lên không né không tránh, chờ Phương Vân Tuyên đánh cậu.
Một cái tát này cứ đi xuống chỉ sợ sẽ chọc giận cậu. Phương Vân Tuyên áp chế một hồi mới có thể ôn tồn nói chuyện với Thanh Âm: “Thanh Âm, chiến sự căng thẳng, chúng ta vẫn luôn trì hoãn cũng không được. Ta tiếp xúc với đệ nửa ngày cũng coi như hợp ý. Ta cầu xin đệ cứu Ích Sơn.”
Thanh Âm ngẩn người, cả người Phương Vân Tuyên đều thay đổi. Khi lúc ban đầu gặp nhau hắn cũng không có lạnh nhạt như vậy. Cho dù biết mình thả con hổ cắn hắn cũng không có căng thẳng tức giận như bây giờ Đỗ Ích Sơn bị trúng độc, thái độ của hắn đã không phải xa cách còn mơ hồ lộ ra vài phần chán ghét.
Trong lòng hơi ghen ghét và hơi uất ức, nhưng càng nhiều là tức giận. Thanh Âm cũng thay đổi một gương mặt lạnh nhìn chằm chằm Phương Vân Tuyên nói: “Muốn ta cứu y cũng được. Nhưng ca phải đồng ý với ta một điều kiện.”
Phương Vân Tuyên với vẻ mặt vội vàng hỏi: “Điều kiện gì?” Mặc kệ cái gì, chỉ cần cứu được Đỗ Ích Sơn hắn cái gì cũng chịu làm.
Thanh Âm càng tức giận, nhấc chân đá về phía Đỗ Ích Sơn: “Y có gì tốt mà ca che chở y như vậy?”
Phương Vân Tuyên nhào lên phía trước che ở trước mặt Đỗ Ích Sơn: “Tốt hay không, không cần đệ quan tâm. Đệ chỉ cần nói phải làm sao mới bằng lòng cứu y?”
Thanh Âm tức giận đến dậm chân, quay đầu lại nổi giận với cây hoa, liên tiếp đá đánh làm cho một gốc cây hoa nở đầy đóa hoa màu hồng đánh đến tan nát; vô số đóa hoa rớt xuống, giống như mưa hoa và mây tía rơi xuống đất. Thanh Âm với một gương mặt tuấn tú trở thành càng thêm trắng hồng đáng yêu.
“Được! Ta cứu y. Chỉ cần sau này ca đều ở lại trong cốc Dược vương với ta thì ta sẽ cứu y!”
Phương Vân