*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
Có thể vì Thực Cẩm lâu minh oan nên tất cả mọi người đều vui vẻ. Phương Vân Tuyên tự nhiên không cần phải nói, trong lòng cảm kích lập tức nói lời cám ơn với đám người Hạ Song Khôi.
“Đều là huynh đệ nhà mình, cảm ơn cái gì? Chờ Thực Cẩm lâu của đệ khai trương lần nữa ta còn chờ ăn món đệ làm đấy!”
Đám người Vi Trọng Ngạn sôi nổi phụ họa, có thể rửa sạch oan ức cho Phương Vân Tuyên từ nay không cần cõng điều xấu “ăn vào hại người” thật sự là không có gì làm cho người vui mừng bằng điều này.
Bắt được hung thủ, tiệc nghênh xuân cũng tan. Bởi vì liên quan đến Trần Hưng nên Chu Hám Hải chủ động nhận thua. Cuối cùng cuộc tỷ thí mấy vị bình phẩm nhất trí Phương Vân Tuyên thắng.
Tiễn đám người Mã Thành An đi, các dân chúng cũng liên tục tan. Vi Trọng Ngạn dẫn người thu dọn tàn cuộc, Phương Vân Tuyên thì đi theo Đỗ Ích Sơn về hậu trạch.
Hai người đi thật chậm, trên đường đi qua một mảnh rừng trúc Phương Vân Tuyên mới mở miệng cám ơn tất cả Đỗ Ích Sơn đã làm vì hắn hôm nay.
Làm tiệc nghênh xuân, ở trước mặt ngàn vạn dân chúng rửa sạch oan ức cho hắn, mời Mã Thành An minh oan cho Thực Cẩm lâu. Tình ý sâu nặng như thế thật sự làm cho Phương Vân Tuyên cảm thấy không có gì báo đáp.
Ánh trăng dưới nước, ánh hoa chiếu nghiêng xuống, bóng trúc lay động phát ra tiếng vang sàn sạt nhỏ. Bóng người trên mặt đất đứng đối xứng, Phương Vân Tuyên cúi đầu nhìn bóng dáng Đỗ Ích Sơn. Trong lòng nhảy lên vô số lời cảm kích, lời nói đến bên miệng vẫn chỉ có nói ra miệng một câu “Cám ơn”.
Phương Vân Tuyên thật sự không phải là người giỏi về biểu đạt tình cảm. Có lẽ chỉ là bởi vì hắn luôn thích giấu tình cảm ở trong lòng mà chỉ dùng hành động để biểu hiện yêu say đắm. Hắn ngẫu nhiên lộ ra một chút cảm động và yêu thích mới làm cho Đỗ Ích Sơn cảm thấy đặc biệt trân quý.
Đỗ Ích Sơn lại nổi lên tâm tư trêu đùa, kéo tay Phương Vân Tuyên vào rừng trúc hỏi hắn: “Chàng muốn cảm ơn ta như thế nào? Chẳng lẽ cũng chỉ một câu nói kia à?”
Phương Vân Tuyên sửng sốt, một câu nói lời cảm ơn chính xác hơi khô cằn. Hắn vội vàng giải thích: “Trong lòng ta rất cảm kích, thật sự cảm kích. Huynh muốn ta cảm ơn huynh như thế nào? Chỉ cần huynh nói cái gì ta cũng chịu làm.”
Đỗ Ích Sơn đang chờ những lời này của Phương Vân Tuyên. Y nhẹ nhàng mỉm cười, sắc mặt gian xảo ở trong mắt Đỗ Ích Sơn chợt lóe qua. Y cố ý giả bộ dáng vẻ đáng thương nhìn Phương Vân Tuyên thở dài: “Chàng nói không có gì báo đáp, chẳng lẽ không nên lấy thân báo đáp à?”
Lời này nửa là vui đùa, nửa khác cũng là suy nghĩ thật lòng của Đỗ Ích Sơn. Y nhìn chằm chằm Phương Vân Tuyên, ánh mắt dần dần từ trêu tức chuyển sang nghiêm túc. Y nắm tay Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc mập mờ kia quấn quanh giữa hai người. Phương Vân Tuyên không khỏi bắt đầu khẩn trương, hơi lui một bước muốn kéo khoảng cách với Đỗ Ích Sơn.
Đỗ Ích Sơn làm sao buông tay. Y kéo chặt Phương Vân Tuyên, ngón tay nhẹ nhàng hoạt động, rất nhiều tình cảm tương tư giống như muốn thông qua tay hai người giao nhau giao truyền qua.
Ngón tay khớp xương của Phương Vân Tuyên thon dài, bàn tay bởi vì thường xuyên cầm dao cắt gọt đã nổi lên vết chai sần.
Đỗ Ích Sơn hoạt động ở giữa bàn tay Phương Vân Tuyên với cử chỉ mềm nhẹ. Trước tiên vòng hai vòng ở trên vết chai sần kia. Tiếp theo đưa ngón tay cắm vào trong khe hở ngón tay của Phương Vân Tuyên, mười ngón tay đan vào nhau. Y dùng ngón cái cọ xát trên mu bàn tay của Phương Vân Tuyên. Mắt y nhìn thấy hai gò má của Phương Vân Tuyên đỏ, ngay cả bên tai cũng đỏ bừng lên. Một mặt chỉ cảm thấy đáng yêu, một mặt tiến đến bên tai Phương Vân Tuyên đưa vành tai dày mềm mại của hắn vào trong miệng.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở của Đỗ Ích Sơn, tiếng hít thở kia càng khuyếch càng lớn, hơi thở nóng rực phả vào trên mặt làm cho cả người Phương Vân Tuyên rùng mình, nửa người đã tê rần. Cảm giác tê dại kia từ thắt lưng vẫn luôn ăn mòn đến toàn thân làm cho hắn không khỏi muốn chạy trốn. Hắn nắm chặt bả vai Đỗ Ích Sơn không ngăn được tiếng rên rỉ tràn ra hai tiếng.
Người trong ngực rất ấm áp, vòng eo của Phương Vân Tuyên mềm dẻo. Trên lưng có cơ bắp hơi mỏng, từ cổ đi xuống đường cong kia mượt mà rắn chắc làm cho Đỗ Ích Sơn yêu thích không buông tay.
Cả người Phương Vân Tuyên dựa vào trong ngực Đỗ Ích Sơn, hai người hít thở đan xen, tình cảm cũng giống như tự tương thông.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau hai người đều cảm thấy thỏa mãn. Phương Vân Tuyên chỉ cảm thán tương lai đều có thể như thế thì hắn không còn cầu gì.
* * *
Qua ngày khác, Mã Thành An đã sai người đưa tới một tấm bảng hiệu, trên đó viết năm chữ to “Đệ Nhất Trù Quảng Ninh”. Mặt khác còn sai hai người đến xé toàn bộ giấy niêm phong trên cửa lớn và cửa sổ Thực Cẩm lâu.
Mọi người tất nhiên là vui mừng nghênh đón bảng hiệu, bắt đầu ra tay thu xếp chuyện khai trương Thực Cẩm lâu lần nữa.
Trải qua chuyện này cũng coi như làm quảng cáo cho Thực Cẩm lâu. Cuộc tỷ thí hôm qua càng làm cho thanh danh của Phương Vân Tuyên vang dội, không chỉ là trong phủ Quảng Ninh mà ngay cả mấy quận huyện lân cận đều có nghe thấy. Khách thương lui tới Quảng Ninh cũng đều sẽ nghe tiếng hâm mộ mà đến, muốn chính miệng nếm thử tay nghề của Phương Vân Tuyên.
Đỗ Ích Sơn cũng không lại bởi vì chuyện của Thực Cẩm lâu mà giận dỗi với Phương Vân Tuyên. Đoạn thời gian trước nhìn ý chí tinh thần của Phương Vân Tuyên sa sút, cả người cũng bị mất thần thái. Phương Vân Tuyên làm người săn sóc, sợ Đỗ Ích Sơn lo lắng nên luôn lên tinh thần mạnh mẽ. Ở trước mặt y làm dáng vẻ như một người không có việc gì, nhưng việc đau lòng không lừa được người. Mấy lần Đỗ Ích Sơn đến phòng Phương Vân Tuyên đều thấy hắn ngồi một mình ngơ ngác ở dưới đèn, trong mắt một mảnh trống rỗng mờ mịt.
Đỗ Ích Sơn đau lòng khó chịu cũng nghĩ thông suốt, chỉ cần Phương Vân Tuyên cảm thấy