Cuối cùng tay của Châu Mẫn cũng đã lành, may mà chẳng để lại sẹo. Châu Mẫn có thể hoạt động tự nhiên như trút được gánh nặng cho Gia Ngạn. Cậu thực sự rất vui mừng, thế nên khi Châu Mẫn gọi cậu tan tầm cùng hắn dùng bữa, cậu cũng vui vẻ đáp ứng.
Vị trí ăn của hai người là bên một cái cửa sổ yên tĩnh pha chút trữ tình, khá nhiều cặp tình nhân tới nơi này dùng bữa, chỉ có điều cái bàn không được lớn lắm. Hai người đàn ông trưởng thành đều thuộc dạng tương đối cao, khi mặt đối mặt ngồi xuống thì chỉ cần Châu Mẫn duỗi đôi chân dài sẽ chạm đến cậu, và hắn cũng chẳng có ý rút về.
Chân dưới bàn chạm vào nhau, đưa mắt nhìn người đối diện lại là một gương mặt đẹp trai điển hình. Không biết sao Gia Ngạn lại có chút nóng mặt, vội đưa tay chà chà trán mình.
Mấy ngày nay hai người quấn lấy nhau rất nhiều, quả thực khiến cho cái giường gần như lật ngửa đến nơi, khoa trương đến mức ai thấy cũng đỏ mặt.
Có điều mỗi lần cậu lấy lại được bình tĩnh, tỉnh táo suy nghĩ thì cứ phải lấy nước lạnh vả vào mặt, vừa thẹn vừa mắc cỡ. Chỉ còn cách an ủi bản thân rằng cả hai đều là người trưởng thành, là cái thể loại đàn ông nhàm chán tìm thứ giải khuây, kể ra cũng quen thuộc, không có gì là quá đáng.
Hơn nữa ở cùng Châu Mẫn cũng không tồi, dường như đang cố gắng bù đắp những hiềm khích lúc trước, mỗi ngày hai người đều vui vẻ đùa giỡn, rất thân mật. Nói như vậy, chuyện trước kia cậu cũng chẳng thèm so đo làm gì nữa, cả hai vẫn có thể làm bạn tốt.
Nghĩ đến đây thì đồ ăn được đưa đến, Gia Ngạn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại. Hai người nhấp một tí rượu khai vị, rồi dường như Châu Mẫn nhớ gì đó “A” lên một tiếng, buông ly xuống “Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi, cảm ơn nha”
Khó có khi Châu Mẫn khách khí lễ nghĩa với cậu, Gia Ngạn có chút giật mình, có thể nói là thụ sủng nhược kinh, chỉ còn biết cách trung thực cười cười.
“Đây”, Châu Mẫn di chuyển ngón tay thon dài, lấy ra một vật gì đó: “Cái này cho cậu, để tránh cậu uổng công vất vả”.
“Cái gì vậy?” Gia Ngạn cười đặt cái ly lên bàn.
Châu Mẫn cũng cười, một tay chống cằm, một tay đưa cho cậu.
Đó là một phong thư dày, nội dung bên trong có ngu cũng đoán ra được.
Tim Gia Ngạn đập mạnh.
Và có lẽ nhịp đập quá mạnh, khiến ***g ngực ân ẩn đau. Gia Ngạn chần chừ chốc lát mới nhận lấy phong thư đó.
Không đợi cậu mở miệng nói gì, Châu Mẫn đã lần nữa cầm dao nĩa lên, đổi đề tài: “Gan ngỗng này nấu cũng không tồi, cậu cũng ăn một chút thử xem”
Gia Ngạn ừ một tiếng, rồi cười một cái, nhét phong thư vào túi áo khoác, có chút không ổn cầm dao nĩa để ăn.
Bữa ăn hôm đó thật sự trầm buồn. Cậu càng lúc càng ít nói, phản ứng cũng trở nên ngây ngốc ra, đầu cúi càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp…
Kết quả bước khỏi nhà hàng, Châu Mẫn bảo cậu cùng hắn lên xe, cậu vội quơ tay, kiên trì tự mình đi về.
Lên xe bus, cậu tìm vị trí đơn rồi ngồi xuống, chẳng nói chẳng rằng đưa mắt ngắm cảnh đêm.
Cô quạnh quá!
Đây là lần đầu Châu Mẫn đưa tiền cho cậu, tiền không ít, không cần đếm cậu cũng biết chắc chắn là một con số khá hào phóng.
Nhưng rốt cuộc, tiền này là vì cái gì?
Gia Ngạn lấy tay che miệng, ho khan một tiếng.
Cho dù tiền lương cho người hầu chuyên dụng cũng không phải đưa nhiều như vậy. Hai người còn là bạn bè lâu năm, căn bản khách khí mời cơm một bữa là xong, nhân tình trong một bữa thế là thanh toán sạch sẽ.
Cậu tính sẽ đưa tiền này lại cho Châu Mẫn.
Nhưng cậu lại không dám chút nào.
Mơ hồ cầm như vậy, lại khiến bên tai văng vẳng tiếng Châu Mẫn bảo rằng: “Cứ việc cầm đi, đây là tiền phí cậu lên giường cùng tôi”, để đòi hỏi cho tốt.
Nhưng tiền này cũng có thể là, hắn cảm tạ mấy ngày qua cậu làm công tác chăm sóc người bệnh vất vả, không hề có ý nào khác.
Tuy rằng, tuy rằng khả năng ấy không cao.
Gia Ngạn lại ho khan vài tiếng, một mình ngồi đó, nước mắt lẳng lặng rơi..
Rốt cuộc cho đến bây giờ vẫn không hỏi Châu Mẫn xem cậu là thứ gì.
Dù rằng trong lòng nghiền ngẫm lặp đi lặp lại câu đó biết bao lần, nhưng vẫn chưa lần nào hỏi được. Vì cậu biết, Châu Mẫn cậu quen nói không được mấy câu tốt lành…
Chính cậu cũng hiểu được làm bạn bè thế này rất mơ hồ. Nô bộc và chủ nô vốn không cùng giai cấp. Cậu vốn dĩ đối với bạn bè toàn tâm toàn ý, cho dù giao trái tim ra cũng không sao, nhưng Châu Mẫn cứ luôn như vậy, lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Tuy rằng cậu đào cả tâm cả phế thực lòng với người khác, nhưng lại không biết rằng tâm can của mình cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, cũng chẳng có kẻ nào cần.
Suy đi tính lại, làm bè bạn với Châu Mẫn, quả nhiên vẫn là trèo cao rồi.
Mệt mỏi cả ngày cũng nhanh đến thời gian tan tầm, Gia Ngạn có chút buồn ngủ.
“Nè, đó là xe của anh bạn đẹp trai của cậu kìa!”, Một bàn tay kéo cậu: “Đến xem xem”.
Gia Ngạn nghe xong tỉnh cả ngủ: “Cô nhìn lầm rồi”, đáp lời cô đồng nghiệp kia xong lại nhìn vọng từ cửa sổ xuống.
Quả nhiên đó là một chiếc xe rất quen mắt.
Gia Ngạn có chút khẩn trương. Không cần nghĩ cũng biết Châu Mẫn tìm cậu có ý đồ gì, cậu tránh không được chính là sự việc này. Nếu ba mặt một lời thì ngốc nghếch như cậu làm sao nói tốt được. Thôi vậy, so đi tính lại vẫn là tránh đi vẫn hơn.
Vừa hết giờ, cậu nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ nhưng lại không cùng mọi người ra cổng chính mà lại đi vòng lại, ra về từ cổng sau cho an toàn.
Đi được một đoạn, mắt đã thấy được trạm xe bus thì lại nghe có tiếng người phía sau quát: “Lâm Gia Ngạn”.
Lúc Gia Ngạn còn muốn giả điếc, xe đã đến sát bên, dừng lại phía trước. Cậu không biết phải phản ứng thế nào cho phải, đành đứng lại nhìn vào người mở cửa xe đi ra.
Sắc mặt Châu Mẫn xem chừng không vui lắm, nhưng khẩu khí vẫn rất tốt: “Sao không đi cổng chính?”.
Gia Ngạn không nói dối, vì nói dối hắn sẽ lật tẩy ngay. Vì vậy mà cũng không biết nói gì, đành lúng ta lúng túng đứng đó ngây ngốc cười một cái.
“Sao mấy hôm nay không tìm tôi?”
Gia Ngạn bị hỏi hơi phát hoảng. Chẳng lẽ mình còn phải chủ động dâng thịt tận hang? Đây là đạo lý gì vậy? Trong đầu nhớ đến cảnh hắn đưa sấp tiền kia, trong lòng cậu lại cảm thấy không được thoải mái.
“A, giờ chúng ta cùng nhau đi ăn cơm chiều đi. Rồi tối đến nhà của tôi. Cậu ngủ ở đó luôn không tiện hơn sao?”.
Gia Ngạn cau mày, sắc mặt chuyển đỏ có chút tức giận, đáp lời ngăn bàn tay hắn: “Tôi không đi”
“Hả?”
“Tôi có chỗ ở của mình, không cần tới ở nhờ nhà anh”, Gia Ngạn lui dần, có chút chần chờ nhưng vẫn nói ra: “Tôi,… tôi không làm chuyện đó với anh nữa. Anh tìm người khác đi”.
Đối phương im lặng trong chốc lát, đột nhiên lao vào ôm lấy vai cậu, làm cho xương cốt vang lên khanh khách: “Cậu lại đây”.
Trên đường còn ít người qua lại, Gia Ngạn cũng không muốn làm chuyện khó coi, thế nên đành vào xe cùng hắn.
Đóng cửa xe lại, Châu Mẫn làm mặt lạnh thẩm vấn: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Gia Ngạn trở nên khẩn trương. Cậu căng thẳng nên nói lắp, sợ mình nói không được rõ ràng, vội lấy tay bươi bươi chỗ ngồi, rất cố gắng nói: “Tôi, tôi không làm loại chuyện đó nữa.”
“Cậu ghét việc lên giường cùng tôi?”
Lí do thoái thác được nói trắng ra khiến mặt Gia Ngạn cứng ngắc.
“Chẳng phải cậu cũng rất hưởng thụ sao?”
Gia Ngạn bị sỉ nhục, mặt bắt đầu đỏ và tay cũng hơi run lên.
Cậu vốn rất mong có thể làm bạn cùng Châu Mẫn. Dù rằng cậu không làm gì nên hồn, nhưng cậu vẫn có thể tặng hết chân tình cho hắn.
Vì sao lại thành tình huống như ngày hôm nay, chính cậu cũng không thể hiểu được.
Cậu chỉ đại khái biết Châu Mẫn khinh thường cậu. Đối với người có chút ngốc như cậu, đơn giản chỉ cho hắn giải quyết vấn đề nửa người dưới, biết đầu óc cậu không tốt, dễ dàng lừa gạt, làm xong rồi thì dụ dỗ vài câu là có thể dễ dàng vất bỏ, cũng tiện.
Cậu biết mình không hề thích đàn ông, lại mơ hồ cùng vị “bè bạn” này xảy ra vô số lần quan hệ, biến cơ thể mình trở nên kỳ quái.
“Này, loại chuyện đó không được nhắc lại nữa”, Gia Ngạn có chút giận, môi run run: “Về sau sẽ không, mãi mãi sẽ không thế nữa.”
Sau vài giây im lặng, Châu Mẫn cũng căm tức: “Mọi việc đang rất tốt, đột nhiên cậu quậy cái gì vậy?”
“Tôi nghĩ mình sẽ không… không làm chuyện đó với anh nữa. Anh muốn giải quyết thì đi tìm người khác đi, tìm người cũng có thể dùng tiền mà mua được đấy]
Gia Ngạn rất ít khi nói quá như vậy với người khác, nhưng một khi đã nói thì không dừng lại được: “Cho dù là tôi có chút ngốc, anh cũng đừng đem tôi làm loại người như vậy… Tôi… tôi vốn xem anh như bạn bè… Anh đừng tưởng tôi có thể tùy… tùy tiện cho người ta thượng, tôi…”
Nói lắp một hồi lâu, mới nghẹn ra câu cuối cùng: “Tôi sẽ không cho anh chạm vào nữa.”
Châu Mẫn ngơ ngác nghe cậu nói xong, có chút thẹn quá hóa giận: “Cậu bị chứng cuồng tưởng à? Ai đê tiện giống cậu nói như vậy? Tôi nói muốn chạm vào cậu hồi nào? Đầu óc có bệnh!”.
Gia Ngạn chấn động một lúc, không gian trở nên yên tĩnh. Thêm một lát nữa, nuốt nước miếng, tay đẩy cửa sẽ không hề nhìn hắn, cậu nói: “Tôi đi đây”.
Châu Mẫn vội chạy theo: “Này!”.
Gia Ngạn nuốt thêm chút nước miếng, quay đầu lại nhìn tên đàn ông hùng hổ đó. Cậu không biết vì cái gì, lại không khẩn trương nữa.
Con người khẩn trương, đều vì chờ mong thứ gì đó.
Còn nếu không có gì mong chờ, thì toàn thân sẽ hoàn toàn thả lòng chẳng khẩn trương gì nữa.
“Tôi không nghĩ là sẽ đánh anh thêm một cái”, Gia Ngạn khụ một tiếng, không chút sức lực: “Những lời anh đã nói, tôi sẽ nhớ kỹ. Trí nhớ tôi vẫn tốt, anh không cần nói lại tôi vẫn hiểu”
Châu Mẫn biết lần trước mình đánh nhau nói bậy, tự biết đuối lý nên không dám hé răng.
Khóe mắt Gia Ngạn đột nhiên đỏ lên: “Châu Mẫn, việc làm bạn bè của chúng ta vẫn là không làm được, coi như chấm dứt vậy”.
“Coi như trước kia, tôi nhìn lầm anh”.
Mới đi được vài bước, Gia Ngạn nghe thanh âm Châu Mẫn. Người sĩ diện như Châu Mẫn, lúc này chẳng màng hình tượng mà ồn ào: “Lâm Gia Ngạn, cậu tưởng công phu trên giường cậu giỏi lắm sao? Kỳ thực là thối nát đến cực điểm! Không phải là tôi sỉ nhục nhục cậu nhưng cũng phải nhìn lại bản thân là mặt hàng gì chứ, phế vật…”
Gia Ngạn nhìn người qua đường trợn mắt nhìn mình đành trốn vào cái áo khoác cũ.
Tiếng của Châu Mẫn hung tợn như thế nhưng không có gì lo lắng. Dù rằng không phải không để ý nhưng lại không khiến bản thân uất ức. Chỉ có chút buồn cười, Gia Ngạn dụi dụi mũi, cúi đầu đi về phía trước.
“Cậu cho cậu là ai! Dạng người như cậu, tôi vơ một phát là có một rổ! Người muốn trèo lên giường tôi không thiếu, sao phải tìm người khó đối phó như cậu? Người vừa gầy, bộ dạng lại xấu, tình thú chẳng vào đâu” Châu Mẫn chửi đã hổn hển “Cậu rốt cuộc có gì tốt?”
Gia Ngạn không cách nào khác, cũng không nhịn được mà quay đầu “Vậy sao lại làm chuyện đó với tôi?”
“Còn không phải bởi vì tôi đối với cậu. . . . . .”, Châu Mẫn đột nhiên giống như cắn phải đầu lưỡi, lắp ba lắp bắp, sắc mặt xanh mét, “Tôi đối với cậu. . . Đối với cậu. . . ”
Mặt dần biến thành trắng đi, nửa câu cũng lăn qua lộn lại nửa ngày vẫn không thành.
Cuối cùng cũng không nói nên lời, chỉ có gân xanh nổi đầy trán, mặt tím lịm lại.
Gia Ngạn cũng sợ đến ngây người, cùng hắn đối mặt.
Hai kẻ ngốc đứng giữa trời, Châu Mẫn đột nhiên hổn hển quay người, chui vào trong xe đóng cái rầm, nộ khí đằng đằng phóng xe vụt đi.
Gia Ngạn như là hiểu được ý hắn, cũng như không hiểu gì cả. Nghĩ lại thì phát hoảng hốt, càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường.
Nếu Châu Mẫn ở trước mặt, cậu sẽ trực tiếp hỏi cho rõ ràng. Bất quá, Châu Mẫn đã nhanh chân tẩu thoát, cậu cũng sẽ không vì thế mà phiền não.
Dù sao bản thân cũng không yêu đàn ông, nghiên cứu kỹ ra cũng chẳng biết để làm gì. Châu Mẫn như thế, nhìn cũng không giống thích cậu, huống hồ nửa câu còn lại vẫn chẳng nói cho thành câu.
Đứng dưới gió lạnh một lúc lâu, cậu đột nhiên thấy mình buồn cười. Trứng gà ấp còn chưa xong sao lại phải buồn vì không biết nuôi gà? Nghĩ nhiều như vậy lại thấy đầu tê tê, cậu cứ thế cầm lấy áo khoác chậm rãi về nhà.
Cả đêm không ngủ được nên sáng sớm hôm sau Gia Ngạn đi làm mang thêm hai quầng thâm lớn, ánh mắt cực kỳ mệt mỏi.
Những đồng nghiệp trong văn phòng cũng không khá hơn là bao. Mùa đông giá rét khiến tay chân lạnh cóng, sáng sớm lành lạnh lại đâm ra buồn ngủ. Hễ trong phòng có người ngáp thì cả phòng giống như bị lây, cùng nhau ngáp liên hồi. Thế nên tất cả mọi người đều uể oải không phấn chấn, nước mắt thì cứ lưng tròng.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, hương hoa nhanh chóng lọt vào khe cửa. Chú nhóc ở cửa hàng bán hoa ôm một bó Hồng Champage cực lớn đi vào, sau đó lóng ngóng lục hết túi áo đến túi quần để tìm cái hóa đơn.
Không khí như bị thôi miên nhanh chóng biến mất, cơ hồ mọi người đều ngẩng đầu lên không lâu sau thì tỉnh giấc.
Làm ơn đi, một bó hoa lớn như thế biết bao nhiêu tiền chứ.
Tiền lương của các đồng chí viên chức nhỏ như chúng tôi thì đều phải tỉ mỉ tính toán mới sống được. Những thứ lãng mạn này xem trên TiVi là đủ rồi, bỏ tiền túi mua một bó hoa như thế chẳng phải trực tiếp đem một xe rau cải trắng quẳng trước mặt thực tế hơn sao?
Thật không biết người ân cần theo đuổi đó đang “cưa” vị mỹ nhân nào, thật sự ngưỡng mộ. Những viên chức nữ nháy mắt chỉnh trang lại như cố ý vô tình đứng lên, còn những nhân viên nam còn lại thì chằm chằm xem kịch.
Chú nhóc bị nhiều ánh mắt chăm chú nhìn có chút chật vật, khó khăn lắm mới lôi được cái hóa đơn ra.
“Xin hỏi ở đây ai là Lâm Gia Ngạn tiên sinh?”
Gia Ngạn ló đầu khỏi máy tính, có chút mơ hồ: “Tôi đây”
“Phiền ngài ký tên một chút”.
Tất cả mọi người đều làm vẻ mặt như mình bị nện vào chân, chờ Chú Nhóc đi rồi vẫn mở mồm chữ “O” kinh ngạc.
Gia Ngạn ngơ ngác ôm bó hoa tươi lớn, giống như ôm một củ khoai lang lớn sợ bị bỏng tay, đứng không được, ngồi cũng không xong.
“Đưa nhầm đúng không?”.
“Tôi cũng nghĩ thế…”
Hoa không có thiếp, không biết được tặng từ ai. Trong lúc cậu ngốc người, sớm có người rảnh rỗi đếm giúp. Tổng cộng có 24 đóa hồng Champage, xen giữa 24 đóa hoa tường vi nhỏ xinh cùng màu, giấy gói đầy tinh xảo. Thế nên nếu tặng sai, khẳng định bồi thường rất nhiều.
Cả ngày hôm đó Gia Ngạn đứng ngồi không yên, cứ thấp thỏm bất an. Cậu sợ nếu cửa hàng phát hiện tặng sai sẽ tìm cậu đòi tiền. Vì vậy muốn di chuyển hoa cậu cũng không dám, chỉ dám cẩn thận để trên ô cửa sổ.
Kết quả đến chiều tối tan tầm cũng chẳng ai đến tìm, mọi người bắt đầu giễu cợt Gia Ngạn “Kiếm được đại gia”. Chỉ có điều Gia Ngạn vẫn không dám ôm nó về nhà, đành tìm cái chai nước lớn, cắt bỏ miệng, rửa sạch rồi kiên quyết nhét luôn bó hoa vào, để trên bàn.
Ngày hôm sau chú nhóc ở cửa hàng bán hoa lại đến, có điều không phải tới đòi tiền mà là đưa một bó hoa khác đến. Bó lần này cũng lớn bằng bó hôm qua, nhưng là hoa hồng tím được bao quanh bởi hoa cúc nhỏ. Mọi người vốn dĩ vẫn nghi ngờ thì giờ lại trợn mắt há mồm.
Gia Ngạn kinh hãi, mà hôm nay cũng không có chai nước để dùng, đành phải dùng hai chồng văn kiện kẹp nó lại. Sau khi xác nhận hai ba lượt rằng không phải tặng sai, cũng không bị bắt đền, cậu mới yên tâm được một chút, nhưng vẫn giữ hoa cẩn thận, không dám lộn xộn.
Khiến cho mọi người trong văn phòng đều thấy như đang nằm mơ nhất là mỗi ngày đều đặn một bó hoa được chuyển tới tìm “Lâm Gia Ngạn tiên sinh” ký nhận.
Đầu tiên là hoa hồng vàng xen lẫn oải hương tím.
Sau đó là hoa hồng đỏ trên nền liễu trắng.
Sau đó nữa là hoa hồng tím điểm thêm oải hương trắng.
Sau đó nữa nữa là hoa hồng champagne xen giữa oải hương tím.
Sau đó nữa nữa nữa là hoa hồng đỏ thẫm cắm trên hỏa long châu…
….
Nội dung của những bó hoa đưa tới mỗi ngày không hẳn là giống nhau, nhưng đơn giản mà nói thì chủ đề chính là hoa hồng. Tặng hoa hồng có ý gì ư? Chẳng phải cả heo ngốc cũng hiểu hả?
Ý đồ trực tiếp trắng trợn khiến mọi người choáng váng. Mỗi ngày cố định Gia Ngạn đều được nhận hoa hồng, lại không biết người tặng là ai, cậu đứng ngồi không yên, dù cho mọi người ép hỏi thế nào, cậu vẫn không biết người con gái nào có thể chủ động lại lắm tiền đến vậy, càng không nghĩ ra có người nào đang “theo đuổi” cậu.
“Chẳng lẽ là trò đùa dai?”
“Đùa dai như thế phí tổn cũng quá cao đó.”
Mãi sau còn có người rỗi rãi tò mò đi hỏi thăm giá một bó của cửa hàng bán hoa, biết rằng một tuần tặng làm tiêu tốn cả tháng lương của họ.
Muốn đeo đuổi thằng đàn ông già, chẳng phải tặng hắn hai đóa hoa loa kèn hái ở công viên là ổn rồi sao?
Trong khoảng thời gian này, cả văn phòng, thậm chí cả công ty hễ mọi người có thời gian uống trà là lại dự đoán tình trạng sau này của cậu. Gia Ngạn biết nếu “giải quyết không tốt thì có ngày hóa đơn từ trời rơi xuống sẽ tới tận cửa”. Cơn ác mộng này cậu không tự giải thoát được, mỗi ngày nhận một bó cậu sẽ khoanh một vòng tròn trên lịch, bắt đầu ghi nợ.
Hoa hồng để trong bao, dưới đáy có chút nước nên vẫn giữ được độ tươi. Qua vài ngày vẫn rất đẹp, muốn vứt cũng không nỡ. Gia Ngạn không có nhiều chai như vậy để cắm, đông một bó tây một bó, chẳng mấy chốc phòng làm việc không lớn không nhỏ đã có trên trăm đóa hồng, ai nhìn thấy cũng giật cả mình.
Mọi người rất nhanh đều tự giác hành động. Ai đến đều lấy vài ba cành hồng hoặc ít nhánh oải hương, để trên bàn mình trưng rồi “dưỡng” hộ, giúp Gia Ngạn giải nạn hoa bao phủ.
Sau này nữa thì mọi người chờ cậu nhận hoa xong rồi một nửa mang về để vào bình chỗ mình, một nửa mang tặng bạn gái. Dù sao Gia Ngạn cũng không dùng.
Lễ Giáng Sinh rất nhanh cũng tới. Tại thời điểm này thì số khoanh tròn trên lịch tương đương bao nhiêu tiền Gia Ngạn cũng không muốn nghĩ nữa. Dọa chính mình thì thật không phải. Chi bằng nghĩ xem tối nay có nên đi ăn mì thịt bò trong lễ còn tốt hơn.
Bó hoa hôm nay được tặng, so sánh ra thì to hơn gấp đôi. Hơn bốn chục đóa hồng trắng cao ngất được bọc bởi hoa Hoàng Oanh, nhìn rất “to lớn”. Có điều nó cũng như thường lệ được mọi người “cắt xén” sạch sẽ, chỉ chừa cho Gia Ngạn hai cànhtượng trưng.
Gia Ngạn cẩn thận cắm nó vào nước nuôi dưỡng, giấy gói vẫn theo thường lệ được gấp vào giữ lại. Tuy rằng không dùng, nhưng vứt thứ xinh đẹp đó kể ra cũng đáng tiếc. Gấp một hồi mới phát hiện tờ giấy xanh nhạt lẫn trong giấy gói. Chẳng trách không phát hiện vì màu thiếp khá giống màu giấy cho nên khó phát hiện.
Nhìn tới nhìn lui, chắc chắn không ai chú ý tới mình, cậu mới lén lút giấu tấm thiệp trong tay, nấp sau máy tính, vừa giả vờ uống trà vừa cẩn thận mở thiệp.
Trên thiệp viết rất sạch sẽ, không có câu chúc hay bất kỳ thứ gì, chỉ duy ở giữa có một chữ “Châu” ngượng ngạo, không lớn không nhỏ.
Ngụm nước của Gia Ngạn chưa kịp nuốt đã phun đầy màn hình.
[ Hết chương 4]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT