Thời Thiên đứng cách Cổ Thần Hoán một mét, bàn tay nắm chặt đặt bên người, móng tay bấm sâu vào da thịt, cậu liếc về phía Cổ Thần Hoán, phát hiện hắn không hề nhìn mình hoặc mở miệng nói gì đó như dự đoán, vẫn tao nhã dùng bữa, gương mặt vô biểu tình.
"Thật sự... Thật sự xin lỗi... " Âm thanh phát ra không rõ ràng, nghẹn lại nơi cổ họng.
Thời Thiên không biết phải lấy dũng khí từ đâu để nói tiếp được những lời còn lại, đứng trước mặt Cổ Thần Hoán, trong lòng Thời Thiên chỉ có tràn ngập khuất nhục cùng không cam lòng.
Bốn năm trước, cậu chính là thiếu gia trong căn biệt thự mỹ lệ này, dưới ánh đèn thủy tinh lấp lánh, cậu ngồi sau chiếc bàn ăn chạm khắc tinh xảo thích ý mà thản nhiên hưởng thụ một bàn cơm ngon mỹ thực, không có gì phiền não, không biết như thế nào là tuyệt vọng, càng chưa bao giờ trải qua cuộc sống sương gió đắng cay, như thể từ lúc sinh ra số trời đã định cậu sẽ được sống một đời vinh hoa vậy.
Nhưng đến cuối cùng, cái gọi là nhất định chỉ thuộc về cậu cũng chỉ có cái mạng này mà thôi.
"Chuyện ngày đó, thật sự xin lỗi, thật sự... thật sự xin lỗi... "
Thời Thiên rất muốn quay người bỏ đi, để lại cho Cổ Thần Hoán một bóng lưng kiêu ngạo bất khuất, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cha của mình, cậu lại như mất đi toàn bộ sức lực phản kháng.
Cổ Thần Hoán không đáp lại, Thời Thiên không thể làm gì khác hơn là lặp lại lời xin lỗi, từ xin lỗi đến tự trách cứ bản thân, thành khẩn đến đáng thương.
"Em tới đây chỉ để nói xin lỗi?" Cổ Thần Hoán cuối cùng cũng mở miệng, hắn hạ chiếc nĩa trong tay xuống, quay đầu lãnh đạm nhìn Thời Thiên đứng trước mặt.
Tóc Thời Thiên bị mưa ướt nhẹp, phần tóc rối ẩm ướt dính chặt vào trán, gương mặt tuấn mỹ yếu đuối, đôi mắt đen mông lung trống rỗng khiến người nhìn tan nát cõi lòng.
Thấy Thời Thiên như vậy, trái tim Cổ Thần Hoán khẽ đau đớn, ẩn sâu dưới khuôn mặt lạnh lẽo là ý nghĩ mãnh liệt muốn đem thân thể hư nhược trước mắt ôm chặt vào lòng.
Nhưng, nhớ tới sự máu lạnh của cậu bốn năm trước, nhớ khoảng thời gian bị cậu lừa dối đùa bỡn tình cảm cùng với những lời cậu nói với Dư Thặng ngày hôm qua, chút mềm mại thương cảm vừa dâng lên trong lòng liền kết thêm một tầng băng sương lạnh giá.
"Tôi từng nói, chuyện giữa chúng ta đã thanh toán xong, nếu như em vì chút áy náy này mà tới tìm tôi, vậy em có thể về rồi." Cổ Thần Hoán hai chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực, mắt lạnh nhìn Thời Thiên.
"Không phải, còn... còn có những chuyện khác." Thời Thiên hạ thấp âm thanh, cậu gấp gáp nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Cổ Thần Hoán, khó nhọc nói, "Có... có thể, xin anh cho tôi mượn... "
"Xin?" Cổ Thần Hoán nhướng mày, dễ dàng đánh gãy những lời Thời Thiên đã phải tốn hết dũng khí để nói ra, nụ cười âm hiểm nhàn nhạt nở trên môi, hắn đổi giọng, "Là "xin" sao?"
Thời Thiên chấn động, bàn tay bên người hết nắm chặt rồi lại mở ra, sắc mặt ngày càng tái nhợt, đôi môi nhạt màu khuất nhục hé mở, "Không... không phải xin, là... là cầu, van cầu Cổ lão bản cho tôi mượn một khoản tiền.... "
"Nếu là "cầu"..." Lần thứ hai cắt lời, không để ý đến sắc mặt Thời Thiên gần như rơi vào tuyệt vọng, giọng Cổ Thần Hoán càng thêm âm lãnh, "Vậy thành ý đâu?"
Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán, nhìn nam nhân bốn năm trước đã từng là thuộc hạ của cậu lúc này lại như một vị quân vương cao cao tại thượng, ngồi trước mặt cậu dùng ánh mắt cực độ khinh miệt nhìn cậu - người đã từng là thiếu gia của hắn.
Bốn năm trước khi cậu còn ngồi ở vị trí đó, là cảm giác như thế nào? Thời Thiên cố gắng nghĩ lại, nhưng có làm gì cũng không nhớ ra được, có lẽ là vì khi ấy cậu chỉ coi tất cả những thứ này là một trò chơi trừng phạt, một trò chơi nho nhỏ mà chua xót.
Thời Thiên chậm rãi quỳ gối xuống đất, dù đã cố gắng không để ý đến đôi mắt của những người xung quanh, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được ánh nhìn chế giễu từ bốn phía quăng tới,tựa như thứ bọn họ đang nhìn chỉ là một con búp bê vải bị nước mưa nhuốm bẩn.
Hai đầu gối chưa từng quỳ trước bất cứ người nào thật sự chạm xuống mặt đất, Thời Thiên biết, điều mà Cổ Thần Hoán muốn chính là xé nát toàn bộ tôn nghiêm của cậu, chà đạp không một chút dư thừa!
"Tôi... Van cầu anh cho tôi mượn... một khoản tiền.... để cứu lấy cha tôi....."
Trên đường đi đến đây, Thời Thiên đã chuẩn bị trước tâm lý đón nhận tất cả những khuất nhục mà Cổ Thần Hoán sẽ gây ra cho mình, nhưng Thời Thiên không ngờ, khi giờ khắc này thực sự xảy ra thì lại khó khăn đến mức này.
Mỗi một câu nói, mỗi một hơi thở, tim đều bị lôi kéo xé rách, đau đến run rẩy.
Thật giống như đang trơ mắt nhìn người khác tát mình, cái sau so với cái trước càng đau hơn!
"Cho em mượn tiền?" Trong nghi hoặc lộ ra mấy phần tiếu ý âm tà, cố ý hỏi ngược lại, "Sao tôi phải làm thế?"
"Anh... anh đã nói, khi tôi cùng đường mạt lộ có thể tới cầu xin anh..." Thời Thiên không nghĩ tới giọng mình lại run rẩy đến mức này, "Cho nên... tôi... tôi tới cầu xin anh." Cố gắng để nói thật trôi chảy, nhưng lời ra đến miệng vẫn là đứt quãng.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười âm hiểm, "Tôi quả thật có nói khi em cùng đường mạt lộ có thể tới tìm tôi, nhưng tôi không hề nói khi em cầu xin thì tôi nhất định phải giúp."
Thân thể Thời Thiên cứng đờ, sau mấy giây, cậu áp hai bàn tay xuống mặt đất, dập đầu dưới chân Cổ Thần Hoán, "Van cầu anh.... cầu anh cứu giúp cha tôi. Cầu anh... Cầu xin anh... "
Cổ Thần Hoán cong môi, hắn dùng mũi chân nhẹ nhàng điểm dưới cằm Thời Thiên, ép cậu ngẩng mặt lên nhìn mình, "Cổ Thần Hoán tôi tại sao phải cứu một người cùng mình không có chút xíu quan hệ? Lẽ nào bởi vì tôi là người có tiền?"
"Chỉ cần Cổ lão bản nguyện ý lấy tiền cứu cha tôi, tôi sẽ làm hạ nhân không công cho Cổ lão bản cả đời." Thời Thiên dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cổ Thần Hoán.
"Ân~ Nghe quả thực rất có lời." Cổ Thần Hoán híp mắt cười khẽ.
Đáy mắt Thời Thiên lóe lên tia sáng hy vọng, cậu có chút kích động mở miệng, "Ý của anh là nguyện ý.... "
"Không." Nhẹ nhàng cắt lời, Cổ Thần Hoán cười như gió thoáng qua, "Tôi không muốn! Không có lý do gì, chỉ là tôi không muốn giúp em."
Thời Thiên như bị điện giật, cảnh tượng bốn năm trước cuồn cuộn kéo tới, cảm giác nhục nhã quẫn bách lan khắp toàn thân!
Thời Thiên mặt xám như tro tàn, nguyên lai đến cuối cùng, cậu cũng chỉ là một diễn viên phụ trong vở hài kịch của Cổ Thần Hoán mà thôi.
Cổ Thần Hoán ung dung thong thả cúi người, lấy tay nâng cằm Thời Thiên, gương mặt lạnh lùng cương nghị dán sát vào cậu, thanh âm chế giễu mang theo mấy phần tiếu ý chậm rãi phun ra, "Thời Thiên, trước kia em nói như thế nào nhỉ?" Hắn cười âm hiểm rồi nói tiếp, "Những kẻ người ti mệnh tiện thật nực cười, tự cho là người có tiền phải giúp mình là lẽ đương nhiên, không biết rằng vốn chẳng liên quan gì tới nhau, căn bản không có nghĩa vụ phải ra tay hay sao? Cho nên, dựa vào người không bằng dựa vào chính mình!"
____________________________
Tác giả: Nhìn thấy khu bình luận có rất nhiều người nêu ra suy nghĩ, phát hiện mọi người phản ứng rất lớn với những lời của Cổ lão đại, Tiểu Cáp cũng không biết nói cái gì, chỉ xin các vị chờ một chút, nội dung vở kịch vừa mới bắt đầu, tất cả đặc sắc đều ở phía sau, Cổ lão đại rốt cuộc là người như thế nào, mọi người sẽ từ từ cảm nhận được, bây giờ mắng hắn, ai, cứ mắng chửi đi, có một ngày các ngươi sẽ vì hắn mà khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT