"Cái gì? Cậu lại nghỉ việc?" Quan Lĩnh ngẩng mặt nhìn Thời Thiên đang dựa trên ghế salon, gầm lên, "Cậu đã nói công việc này lương còn cao hơn Ngôi Sao cơ mà? Sao lại nghỉ việc? Có phải lại đắc tội với ai hay không?"

"Cũng có thể coi là vậy." Thời Thiên đưa tay che mắt, mệt mỏi nói, "Mà này, cậu đừng hỏi nữa, cứ nhắc tới là đầu tôi lại đau."

Nhìn dáng vẻ Thời Thiên gầy yếu, Quan Lĩnh thở dài, ngồi xuống cạnh Thời Thiên, "Vậy ít nhất cũng phải nói cho tôi biết bây giờ cậu định như thế nào chứ, để xem tôi có thể giúp được gì hay không, đúng rồi, tôi được thăng chức thành quản kho của Ngôi Sao, có quyền tuyển thêm nhân viên mới cho kho hàng, hay là để tôi giúp cậu... "

"Trước mắt tôi chưa có ý định tìm việc." Thời Thiên bỏ cánh tay đang che trên mắt xuống, ánh mắt có chút bi thương nhìn lên trần nhà, "Mấy ngày nữa, một người thân của tôi phải phẫu thuật, tôi muốn ở bên ông ấy."

"Chính là người thân cậu nhờ tôi chiếu cố hôm trước?"

"Ân, ngày kia phẫu thuật, mấy ngày sắp tới tôi muốn chăm sóc ông ấy, chuyện tìm việc tạm gác lại đã."

"Vậy cũng được, cậu phải tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu của cậu dạo gần đây đi, người không biết còn tưởng cậu mắc bệnh nan y nữa đó."

Thời Thiên trong lòng tự giễu, cậu lúc này cùng với mắc bệnh nan y khác nhau chỗ nào? Không có bất kỳ năng lực chống cự, chỉ có thể mặc cho số phận, có lẽ so với mắc bệnh nan y còn chết mau hơn.

Nếu như.... nếu như cuộc sống vẫn còn như bốn năm trước, e rằng cũng chỉ có thể giống Quan Lĩnh, chăm chỉ làm việc chờ cơ hội được thăng chức, mặc dù là tầng dưới đáy xã hội, nhưng cuộc sống cũng coi như có chút đặc sắc, bất quá hiện tại, sống nhiều hơn một ngày cũng là một loại xa xỉ.

"Dương Thiên, tối ngày mai hai chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?" Quan Lĩnh cười ôm vai Thời Thiên, "Quan Lĩnh tôi thăng chức, mời anh em tốt ăn bữa cơm là lẽ thường tình, cậu không thể không nể mặt."

"Sao cũng được." Thời Thiên nhàn nhạt nói, "Có thể tối mai tâm tình tôi sẽ khá hơn."

___

Ngày hôm sau, Thời Thiên dậy rất sớm, ăn xong điểm tâm, Quan Lĩnh đi làm, còn Thời Thiên thì đến bệnh viện một chuyến.

Bởi vì thân thể Thời Việt Nam quá suy yếu, không thể xuất ngoại, cho nên hai ngày trước Thời Thiên đã nhờ bệnh viện hẹn trước chuyên gia nước ngoài đến phẫu thuật cho Thời Việt Nam, thậm chí còn kiên quyết muốn chuyên gia phải đem theo cả những thiết bị giải phẫu tinh vi tới, cho nên ngoại trừ tiền phẫu thuật còn phát sinh các loại chi tiêu khác, tổng chi phí cộng lại đã ra một con số cực lớn.

Kỳ thực bệnh viện chịu làm theo yêu cầu của Thời Thiên như vậy là vì cậu đã thề non hẹn biển rằng trước bốn giờ chiều hôm nay sẽ đem toàn bộ tiền viện phí một lần nộp hết.

Thời Thiên tới bệnh viện trao đổi một chút về chuyện phẫu thuật của cha mình với bác sĩ, sau đó ở lại cùng Thời Việt Nam ăn cơm trưa,về chuyện phẫu thuật, Thời Thiên nói dối Thời Việt Nam rằng đây chỉ là một cuộc tiểu phẫu bình thường, chi phí phẫu thuật cũng đã nộp xong, bây giờ chỉ cần an tâm đợi đến sáng mai là có thể phẫu thuật được rồi.

Thời Thiên nằm bò bên giường bệnh của Thời Việt Nam ngủ trưa, hơn một giờ chiều, thừa dịp Thời Việt Nam vẫn còn ngủ say, Thời Thiên lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, gọi một chiếc xe taxi đi đến một nơi.

K thị phồn hoa có một con ngõ nhỏ không mấy nổi bật, trong con ngõ là những bảng hiệu màu sắc sặc sỡ của các khách sạn nhỏ và nhà nghỉ, đây là chốn tầm hoan rất nhiều người ngầm thừa nhận, ngoài ra còn có nhiều các hộp đêm khác nhau và khu vui chơi lớn. Nơi đây là xà chuột địa bàn, ô long hỗn tạp, có sòng bạc tư nhân dưới lòng đất, có đánh cược đua xe, đấu quyền anh, có các loại giao dịch, không thiếu thứ gì, tóm lại là các đường dây buôn bán kỳ kỳ quái quái tràn lan ở trong một đoạn đường thoạt nhìn thì trông có vẻ như bình thường này.

Thời Thiên tiến vào một quán bar có diện tích vô cùng nhỏ, sau khi báo tên và mục đích đến xong, một nhân viên phục vụ dẫn cậu ra phía sau quán bar, cuối cùng bước vào một nơi có vẻ là văn phòng.

Có người ra vào phòng, Thời Thiên còn chưa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng uy hiếp trầm thấp thô ách của nam nhân phát ra từ bên trong.

"Trong vòng mười ngày còn chưa thanh toán, lão tử liền sai người mỗi ngày tháo xuống một bộ phận trên người mày!"

"Vâng vâng, xin Hồng ca yên tâm, đến lúc đó cả gốc lẫn lãi tôi sẽ trả ngài không thiếu một phân."

"Cút đi cút đi."

Tiếp đó, hình như là có người trả tiền cho nên giọng nói của gã đàn ông bên trong tương đối vui mừng.

Sau khi người ở bên trong đi ra, nhân viên phục vụ dùng mắt ra hiệu, Thời Thiên mặt không đổi sắc bước vào phòng.

Gian phòng diện tích không lớn, chỉ có bàn cùng một chiếc ghế salon, một nam nhân tướng mạo có chút hung ác miệng ngậm điếu thuôc ngồi trên ghế, Thời Thiên đoán nam nhân này chính là Hồng ca, là lão đại trong cái ngõ hẻm mang tên Đầu Rồng này, Hồng Vạn. (cái hẻm Đầu Rồng này sẽ còn xuất hiện lần nữa, mn nhớ kỹ)

Thời Thiên đi tới trước bàn, Hồng Vạn đang đếm tiền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu, sau một giây lạnh nhạt quét qua khuôn mặt tuyệt tuấn của Thời Thiên, hai mắt Hồng Vạn lóe lên tia sáng, tiếp đó hừ hừ hỏi Thời Thiên lý do.

"A, nhớ ra rồi." Hồng Vạn nhàn nhã dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt có chút ô uế không e dè ngắm nghía Thời Thiên từ đầu đến chân rồi mới nói, "Thuộc hạ của tôi nói cậu muốn mượn tôi hai trăm ba mươi vạn."

"Đúng vậy." Thời Thiên rất cung kính trả lời, "Thủ hạ của ngài còn nói với tôi, ngài đã đồng ý."

"Không sai, Hồng Vạn tôi từ trước đến nay chỉ cần có sinh ý thì đều làm, nhưng tôi cần phải biết cậu lấy cái gì để thế chấp."

"Mạng, nếu như đến kỳ hạn quy định mà tôi còn chưa thanh toán xong, cái mạng này của tôi, là thuộc về Hồng ca." Tầm mắt Thời Thiên nhàn nhạt buông xuống mặt bàn, lời nói ra không mang bất cứ tâm tình nào.

Lúc trước thiên tân vạn khổ mới dò ra được cách thức liên hệ với Hồng Vạn từ một đồng sự, Thời Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý lấy mạng trả nợ, Thời Thiên không hề cảm thấy tính toán của mình có gì là sai. Kế hoạch sử dụng số tiền này cực kỳ rõ ràng, sau khi thanh toán xong tiền thuốc thang cho cha, cậu sẽ mua một căn nhà giá cả vừa phải ở vùng ngoại thành, số tiền còn lại sẽ để dành dưỡng lão cho cha. Còn cậu, trước khi bị chủ nợ hoặc Cổ Thần Hoán lấy mạng, cậu sẽ đi thật xa khỏi những người cậu yêu quý, chỉ cần không liên lụy đến bọn họ thì như thế nào cũng đều có thể.

"Hai trăm vạn không phải là số thập phân, mạng của cậu... " Hồng Vạn vuốt cằm, bộ dáng hèn mọn, ánh mắt mang tính xâm lược quét trên mặt Thời Thiên nhiều lần, cuối cùng vỗ bàn một cái, "Hảo, nếu đến kỳ hạn mà không trả nổi tiền, cậu chính là của tôi."

"Được." Thời Thiên vẫn không có phản ứng gì quá lớn.

"Vậy viết giấy nợ đi, tôi sẽ sai thuộc hạ chuyển khoản cho...."

Hồng Vạn còn chưa dứt câu, một thủ hạ của hắn đột ngột vội chạy vào, hoảng loạn ghé vào tai Hồng Vạn thì thầm điều gì đó, nghe xong sắc mặt Hồng Vạn cũng biến đổi.

"Người đang ở đâu? Mau dẫn tao tới!" Hồng Vạn cấp tốc đứng dậy, mặc vào người chiếc áo khoác vắt trên tay ghế, bộ dáng lão đại cao cao tại thượng thay đổi thành trạng thái bất an, Hồng Vạn nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi bước nhanh ra phía cửa, trước khi đi còn không quên quay đầu nói với Thời Thiên, "Cậu cứ chờ ở đây, tôi lập tức trở về."

Người như Hồng Vạn gặp tình huống khẩn cấp là chuyện rất bình thường, cho nên Thời Thiên không nghĩ quá nhiều, Hồng Vạn đi rồi cậu mới xoay người ngồi lên ghế salon kiên trì chờ đợi.

Hồng Vạn cùng thủ hạ bước nhanh ra ngoài quán bar, nhìn thấy chiếc xe màu đen sang trọng dừng ngay trước cửa, lớp thịt trên mặt vì nụ cười lấy lòng của hắn mà cơ hồ chồng chéo lên nhau.

"Chu ca tới mà sao không báo trước một tiếng vậy, để Hồng Vạn tôi còn mở rộng cửa lớn nghênh tiếp, mà sao Chu ca không xuống xe? Vào uống với tôi mấy chén đã, tôi có mấy bình rượu quý..."

"Được rồi Hồng Vạn!" Trong xe Chu Khảm không nhịn được cắt lời Hồng Vạn, "Tôi thay Thần ca nói vài lời, xong việc lập tức sẽ đi."

Hồng Vạn vào giới sớm hơn Chu Khảm, tuổi cũng lớn hơn, nhưng hắn không thể không một mực cung kính,bởi vì Chu Khảm có quan hệ mật thiết với người nắm trong tay toàn bộ các giao dịch ngầm của K thị, Cổ Thần Hoán.

Hồng Vạn ra oai được ở cái chốn này cũng là do Cổ Thần Hoán ngầm cho phép, nếu Cổ Thần Hoán có ý muốn xóa sổ một thế lực nhỏ như hắn thì e rằng bây giờ Hồng Vạn chỉ là một tên xà chuột nhỏ bé mà thôi.

"Nguyên lai là chuyển lời giúp Cổ lão bản, hảo hảo, nhất định rửa tai cung kính lắng nghe."

Hồng Vạn ngồi ghế phó lái theo yêu cầu của Chu Khảm, Chu Khảm lấy một tấm ảnh của Thời Thiên đặt trước mặt Hồng Vạn, nghiêm túc hỏi, "Người này đang ở đây phải không?"

___________________________________________

Lust: Đm, mình vừa phát hiện một tin động trời, nó khiến mị đau tim, đau lắm, đau thật luôn, ấy chính là phần Tránh Sủng mị edit trước khi bị mất nick vẫn còn, ở một trang mạng khác, mị rất muốn chửi thề, ahuhu. Sao mình lại phải mất thời gian edit lại từ đầu vậy hả trời!!!

Ai cho tui lương thiện!!!!! ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶

Cái link trời đánh đó đây: http://truyenzui.com/doc-truyen/331201180/edit-dm-tranh-sung-bo-thu-nhat-khe-tu/trang/1.html

Trời *** mị mà biết từ sớm thì giờ mọi người đã được đọc chương 100 rồi chứ không phải lê lết ở chương 60 thế này (ಥ‸ಥ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play