*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời Thiên hơi ngửa đầu, động tác làm gương mặt dưới vành mũ hoàn toàn lộ ra, cậu nhìn về phía Cổ Thần Hoán, vẻ mặt bình tĩnh kỳ thực đang cùng hắn đánh tâm lý chiến, nhưng lại bị đôi mắt đen sắc bén của hắn nhìn đến sau lưng phát lạnh.

Thời Thiên vừa nói làm tất cả mọi người giật mình, đặc biệt là giám đốc, gã không nghĩ tới một nhân viên quèn lại biết họ của lão bản, gã nhớ mình chưa từng nói với ai lão bản đứng sau Ngôi Sao họ Cổ!

Rượu đỏ nát tan chảy trên nền đất, biểu tình Cổ Thần Hoán vẫn không thay đổi, hắn đợi sau khi Thời Thiên nói xong khóe môi mới vung lên một độ cong nhỏ bé. Cổ Thần Hoán ngẩng đầu không nhanh không chậm đi tới trước mặt Thời Thiên, không nhìn cậu mà rất ưu nhã cúi người vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào chất lỏng đỏ sánh chảy trên nền đất, rồi đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, thanh âm từ tính trầm thấp chậm rãi truyền ra.

"Bordeaux 2005, một bình giá thị trường bốn vạn hai, cậu làm vỡ ba bình, tổng cộng mười hai vạn sáu ngàn."

Nói xong, Cổ Thần Hoán đứng dậy, mặt không thay đổi, chỉ khi hắn thấy Thời Thiên nghe xong sắc mặt trong nháy mắt cứng ngắc, Cổ Thần Hoán liền biết mục đích của hắn đã đạt tới.

Mười mấy vạn đối với Cổ Thần Hoán mà nói, không tính là cái gì, hắn hoàn toàn có thể ra tay ác hơn chút nữa, dựng một màn kịch, làm Thời Thiên nợ hắn hơn trăm vạn, như vậy, dùng tình cảnh hiện tại của cậu, tất có thể bị hắn đẩy vào tuyệt cảnh.

Nhưng Cổ Thần Hoán sẽ không làm như vậy! Bốn năm lật từng từng tấc đất điên cuồng tìm kiếm, hắn sẽ không để trò chơi của mình kết thúc chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Bốn năm trước nam nhân này ghi nợ, hắn muốn cậu phải dùng cả đời trả lại! Về phần làm sao trả lại? Cổ Thần Hoán trong bốn năm tìm kiếm đã phác họa rõ rõ ràng ràng.

"Cậu còn gì muốn nói sao? Tỷ như, cậu không muốn chịu trách nhiệm hoàn toàn." Giọng Cổ Thần Hoán lạnh lẽo cứng rắn như máy móc, vẫn duy trì công chính nghiêm minh, không pha bất cứ tư tình, nhìn Thời Thiên sắc mặt khó coi hiện tại, cùng thần thái ngạo mạn trước kia, nụ cười âm lãnh trong lòng Cổ Thần Hoán dần dần mạn khai.

"Không có." Thời Thiên ngẩng đầu, cùng Cổ Thần Hoán ánh mắt giao nhau, lưu loát đáp, "Tôi đồng ý chịu trách nhiệm hoàn toàn, mười hai vạn sáu, tôi sẽ bồi thường cho ngài không thiếu một phần. "

"Vậy theo tôi lên văn phòng, viết chứng từ đi." Cổ Thần Hoán lời vừa dứt liền quay người rời khỏi kho, nhìn bóng lưng cao lớn âm trầm, Thời Thiên cắn răng, nhấc chân đi theo.

Nên tới đều đã tới! Chỉ cần anh không một đao lấy mạng tôi, Cổ Thần Hoán anh gọi, Thời Thiên tôi toàn bộ đỡ lấy!

__

Những người còn lại bị Chu Khảm ngăn bên ngoài phòng làm việc, cho nên văn phòng giám đốc lớn như vậy, chỉ có hai người Thời Thiên cùng Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán dựa người trên chiếc ghế da mềm, còn Thời Thiên đứng cách hắn một cái bàn làm việc.

"Đưa giấy cho tôi, để tôi viết giấy nợ." Thời Thiên lạnh lùng nhìn Cổ Thần Hoán, thanh âm thờ ơ, cậu không chịu được cảm giác bị Cổ Thần Hoán miệt thị, nhưng cũng biết hắn bây giờ không phải đối tượng cậu có thể chọc vào.

Cổ Thần Hoán biếng nhác thư thái ngồi dựa trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, hắn không hờ hững với Thời Thiên như vừa rồi mà không e dè nhìn thẳng vào cậu, cười lạnh.

"Tôi nên gọi cậu là gì? Dương Thiên? Thời Thiên? Hay là... Thiếu gia?" Thanh âm trào phúng rõ ràng.

"Tùy ý Cổ lão bản ngài, nếu ngài thích, gọi "Này" một tiếng, tôi cũng sẽ đáp lời. Được rồi, Cổ lão bản không phải muốn tôi viết giấy nợ sao? Không có bút làm sao tôi viết?"

Lý tính nhắc nhở Thời Thiên, cậu không nên nói bất cứ cái gì khiêu khích Cổ Thần Hoán, nhưng miệng cùng lý trí như chia làm hai, cậu có chút khó khống chế chính mình, do cường liệt phẫn nộ cùng cảm giác hai người thân phận cách biệt, còn có, mười hai vạn sau kia!

Bởi vì, cậu đền không nổi!

"Tôi rất muốn biết, tự tin của cậu từ đâu mà đến?" Cổ Thần Hoán nheo mắt, hạ thấp thanh âm, "Người tự tin luôn có tư cách để tự tin, tôi muốn biết cậu hiện tại dựa vào cái gì mà nói chuyện với tôi như thế?"

"Cổ lão bản, tôi nên viết giấy nợ, công việc hôm nay còn chưa kết thúc, tôi phải quay về." Thời Thiên diện vô biểu tình.

Sắc mặt Cổ Thần Hoán có một thoáng cứng ngắc, nắm tay bên người siết chặt! Loại cảm giác tự biên tự diễn này làm hắn rất không thoải mái.

Bất quá, hắn không vội!

"Số tiền kia cậu chừng nào có thể trả hết? Cho tôi thời gian cụ thể." Cổ Thần Hoán lạnh lùng nói, từ ngăn kéo bàn làm việc lấy giấy bút đẩy lên trước mặt Thời Thiên, tiếp tục nói, "Nhắc cậu một câu, kiên nhẫn của tôi có hạn."

"Nửa năm, đây là thời gian ngắn nhất tôi có thể." Thời Thiên không nói dối, bốn năm này cậu làm qua không ít việc, thế nhưng cậu không thuộc đám người tinh anh tầng lớp thượng tầng, tiền lương hơn vạn, số tiền lớn nhất cậu có trong tay bất quá cũng chỉ là lương hai tháng năm, sáu ngàn làm nhân viên bốc vác ở Ngôi Sao.

"Nửa năm?" Cổ Thần Hoán như nghe được chuyện cười, mũi hừ ra hai tiếng cười âm hiểm, "Nửa năm của cậu chỉ là vòng đi vòng lại bận rộn, còn nửa năm của tôi là tiêu xài hưởng thụ, mỗi giây mỗi phút đáng giá ngàn vàng!"

Kỳ thực Cổ Thần Hoán không phải là người như thế, hắn chỉ muốn dùng lời của người kia để khích bác.

Sắc mặt Thời Thiên quả nhiên biến đổi, câu nói "Anh căn bản không thiếu chút tiền đó" cũng bị cậu cưỡng ép nuốt trở vào!

"Anh muốn tôi trả hết trong bao lâu?" Thời Thiên buông ánh mắt thanh lãnh xuống mặt bàn, bàn tay bên người nắm chặt, có lẽ từ lúc bắt đầu, kế hoạch của Cổ Thần Hoán chính là vì giờ khắc này.

"Một tháng, không thương lượng, nếu đến lúc đó còn chưa đủ.... "

"Hảo!" Thời Thiên cắt ngang câu uy hiếp, lạnh lùng đáp lời, "Một tháng nữa, tôi sẽ đến Ngôi Sao tìm anh, mang theo mười hai vạn sáu anh muốn."

"Không, mười hai vạn là được, số lẻ sáu ngàn, tôi sẽ lấy tiền lương tháng này của cậu bù vào."

Sắc mặt Thời Thiên hơi tái, cậu biết ý Cổ Thần Hoán chính là, Thời Thiên cậu tháng này làm không công!

Thời Thiên cắn răng, "Không thành vấn đề."

Viết xong giấy nợ chuẩn bị rời đi, Cổ Thần Hoán đột nhiên mở miệng, khẩu khí bình tĩnh mà khinh miệt.

"Nếu như có một ngày cậu cùng đường mạt lộ, có thể tới cầu tôi, cửa lớn của tôi, vĩnh viễn vì cậu mà rộng mở."

Thời Thiên ngừng bước nhưng không quay đầu, "Đa tạ ý tốt của Cổ lão bản, chỉ sợ ngưỡng cửa của ngài quá cao, đã bước vào thì cả đời cũng chẳng thể thoát ra!"

Nói xong, Thời Thiên nhấc chân rời khỏi văn phòng.

___

Buổi tối hôm đó, Chu Khảm giao cho Cổ Thần Hoán một phần báo cáo điều tra liên quan đến Thời Thiên.

"Đây là bản điều tra đại thể tình huống sinh hoạt hiện tại của Thời Thiên, phần còn lại còn cần thời gian. Hơn nữa Thần ca, ta thật không nghĩ tới lão gia hỏa Thời Việt Nam thế nhưng còn sống. Ha ha, còn sống bất quá cũng chỉ là lão phế vật, bốn năm dở sống dở chết trong bệnh viện, làm con trai lão mệt chết."

Xem báo cáo điều tra trong tay, Cổ Thần Hoán nhướng mày, nghi hoặc trong lòng cũng được hóa giải.

Hắn vốn định dùng mười mấy vạn bồi thường để thăm dò xem trên người Thời Thiên có bao nhiêu tích trữ, không nghĩ tới chỉ mười hai vạn sáu đã làm cậu báo ra con số nửa năm bồi thường, lẽ ra là không thể, bốn năm công tác, nếu như chi tiêu hợp lý, Thời Thiên không thể chỉ lấy ra mười hai vạn đã khó như vậy!

Hiện tại tất cả đã rõ ràng, cha Thời Thiên, ông trùm Thời Việt Nam từng hô phong hoán vũ chốn thương trường bị mắc bệnh nặng, mỗi tháng chi tiêu vào y dược cơ hồ chiếm toàn bộ lương của cậu.

__________________________________

Lời tác giả: Đi dạo vài vòng khu bình luận, Tiểu Cáp muốn nói một câu, các muội muội không nên ôm ý nghĩ "Văn này rất ngược rất thảm rất biến thái" đến xem, như vậy sẽ làm các ngươi cảm thấy văn này đơn thuần chỉ là tiểu thuyết ngược, ngược và ngược, Tiểu Cáp sẽ cố gắng viết ý tứ chút, nội dung truyện cùng đắp nặn nhân vật đều sẽ đại bỏ công sức, đọc tiếp mấy muội thân còn phát hiện, so với nói ngược đau đớn, còn không bằng nói ngược sảng khoái! Cho nên, này không hoàn toàn là ngược luyến tình thâm văn, Tiểu Cáp hy vọng nội dung câu chuyện hấp dẫn được người khác, không phải bởi vì nó có bao nhiêu ngược, nói chung các tỷ muội đọc tiếp là biết, Tiểu Cáp luôn luôn nỗ lực suy nghĩ.

Tác giả thật có lòng, viết cũng thật mỏi tay...

Bordeaux: Một loại rượu vang Pháp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play