Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Trên đường trở về, Thời Thiên không nói một câu, chỉ nhẹ tựa đầu lên cửa kính xe, tựa như đang ngủ. Nguyên Hiên cầm chắc vô lăng, thỉnh thoảng nhìn trộm Thời Thiên qua kính chiếu hậu. Gương mặt anh tuấn thanh lãnh có chút tiều tụy. Trái tim Nguyên Hiên chợt nhói lên, bởi vì hắn luôn có cảm giác khóe mắt Thời Thiên đang.... ẩm ướt.

Nguyên Hiên lái xe chậm mà vững vàng. Vì muốn để cho Thời Thiên được nghỉ ngơi một lát, Nguyên Hiên cố nhịn không lên tiếng.

Thời Thiên giống như đang ngủ, khi xe dừng lại ở trước khu nhà của Thời Thiên, cậu vẫn chưa tỉnh lại. Có lẽ là do gương mặt khi ngủ quá mức mỏi mệt, Nguyên Hiên không đàng lòng đánh thức.

Nguyên Hiên nhìn gương mặt an tĩnh của Thời Thiên, nhịp tim vô tình gia tốc, hắn không kiềm được nghiêng người, tay nhẹ xoa lên má cậu, đầu ngón tay lướt trên da thịt mềm mại, Nguyên Hiên chợt cảm thấy như có một luồng gió mát thổi vào toàn thân, tâm tư nhộn nhạo.

Nguyên Hiên vẫn luôn cho rằng mình thích người con trai này chỉ là vì muốn theo đuổi vật mới mẻ mà tâm huyết dâng trào, giống như đám công tử nhà giàu thích chơi trò truy đuổi, vì mới lạ, vì kích thích, vì muốn hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi chinh phục được người khác. Nhưng giờ phút này, Nguyên Hiên đột nhiên cảm nhận được rõ ràng chính mình đã bị cuốn vào vòng xoáy của trò chơi, nếu như nói yêu thích lúc ban đầu chỉ là vì tâm huyết dâng trào, vậy khi trái tim nảy lên thình thịch, đó là luyến ái từ tận đáy lòng.

Loại cảm giác thật vi diệu không khống chế được tàn phá trong thân thể, như đang thúc giục hắn mau ôm người con trai này vào lòng.

Nguyên Hiên chậm rãi cúi xuống muốn chạm đến môi Thời Thiên, cảm giác hưng phấn cùng khẩn trương như đang đấu đá trong đầu. Tiếc là còn chưa kịp cảm nhận hai mảnh mềm mại kia, Thời Thiên đã lim dim mở mắt.

Khoảnh khắc lông mi Thời Thiên rung động, Nguyên Hiên đã nhanh chóng rụt đầu về, mặt đỏ tim đập giả vờ bình tĩnh, "Đến nơi rồi. Tôi... tôi thấy cậu ngủ ngon nên mới không đánh thức."

"Vậy tôi xuống xe, hôm nay rất cảm ơn anh. Tái kiến." Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng Thời Thiên rất nhẹ.

Nguyên Hiên đột nhiên kéo tay giữ Thời Thiên lại, cau mày, nghĩ một hồi mới rầu rĩ nói, "Tôi vốn muốn an ủi cậu vài câu, nhưng tôi chưa làm thế bao giờ, cho nên không biết phải nói cái gì."

Thần sắc Thời Thiên có chút tiều tụy, cậu nhàn nhạt nhìn Nguyên Hiên, thả nhẹ thanh âm, "Nếu như tôi phải dựa vào người khác an ủi mới có thể sống tiếp, vậy thì tôi đã sớm chết từ bốn năm trước rồi."

"Bốn năm trước? Cái gì bốn năm trước?" Nguyên Hiên mờ mịt nhìn Thời Thiên.

"Không có gì. Anh buông tay ra đi, tôi muốn nghỉ ngơi. Anh cũng nên về rồi."

"Dương Thiên." Nguyên Hiên không buông tay, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Thời Thiên, "Tôi biết bây giờ không phải lúc thích hợp để nói ra, nhưng tôi thật sự không nhịn được nữa. Tôi... tôi thích em, phi thường thích... "

"Nếu đã cảm thấy bây giờ không phải là lúc thích hợp, vậy thì đừng nói." Thời Thiên đột nhiên ngắt lời Nguyên Hiên, giọng nói cứng rắn mà lãnh đạm, "Tôi rất muốn ngủ, chỉ muốn nghỉ ngơi. Hai ngày tới tôi muốn yên tĩnh một mình, anh đừng tới tìm nữa."

"Nhưng... "

"Nguyên Hiên, coi như tôi cầu xin anh." Thời Thiên cầu khẩn, tựa như đang mệt mỏi đến cực hạn, "Để tôi được yên tĩnh một chút có được không?" Dứt lời, Thời Thiên rút bàn tay đang bị Nguyên Hiên nắm lấy, xoay người xuống xe.

"Dương Thiên, tôi sẽ nhẫn hai ngày không tới tìm cậu." Nguyên Hiên lớn tiếng nói với Thời Thiên qua cửa kính xe, "Nhưng tôi phải nói cho em biết, người mà Nguyên Hiên tôi nhận định cả đời này, chính là em!"

Lúc Thời Thiên xoay người lại, Nguyên Hiên đã khởi động xe rời đi, Thời Thiên nhàn nhạt dõi theo đuôi xe dần dần biến mất, sau đó mới đi lên nhà.

Đèn vừa sáng, Thời Thiên ngây ngẩn cả người, căn nhà đã được Thời Thiên dọn dẹp sạch sẽ trước khi đi lúc này đã biến thành một đống hỗn độn, tủ, bàn ăn, tất cả các đồ dùng trong nhà có thể di chuyển đều bị hất đổ trên mặt đất, đồ dùng trong ngăn kéo và bày trên bàn đều bị ném lung tung, cơ hồ không có lấy một chỗ để đặt chân. Trên bức tường trắng có dán một tờ giấy, nổi bật mấy chữ được viết bằng bút mực đen.

Thiếu gia, trò chơi kết thúc.

Thời Thiên nhìn chữ trên giấy, nở nụ cười bi tuyệt, cậu chậm rãi xé nó ra khỏi tường, mặt không thay đổi cúi xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc la liệt trên nền đất.

Viền mắt có chút chua xót, là vì cậu không thể kiềm chế, lòng đau như nứt vỡ, là vì cậu chưa đủ kiên cường.

Thời Thiên đè nén cảm giác muốn rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay xoa lên khóe mắt, bởi khi chỉ còn một mình, cậu mới không cách nào tiếp tục ngụy trang.

Còn chưa dọn xong, Thời Thiên đã vào phòng ngủ, cậu nằm sấp trên giường, vùi mặt vào chăn không chút kiêng kị gào khóc, cuối cùng mệt mỏi mà thiếp đi.

___

Lúc tỉnh lại đã là gần trưa ngày hôm sau, Thời Thiên rửa mặt đánh răng xong nằm trên giường bắt đầu gập bụng, mãi đến khi mồ hôi đầm đìa mới dừng lại. Cuối cùng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thanh thanh sảng sảng thay áo mới.

Vẫn còn chưa chết, cho nên, một ngày mới lại bắt đầu.

"Cậu vẫn còn nhớ đến tôi a? Tôi còn tưởng ngoại trừ chính mình, cậu đã đem cả thế giới quăng ra sau đầu rồi chứ?! Sao hả? Cậu phát đạt rồi? Cho nên mới quên mất bằng hữu thuở còn nghèo túng là tôi? Cậu cũng quá... " Vừa nhận được điện thoại, Quan Lĩnh tức giận không nhẹ, oanh một tràng như pháo nổ.

"Thật xin lỗi Quan Lĩnh. Một tháng nay tôi thật sự có việc, bất quá... "

"Được rồi được rồi, tôi biết cậu không phải người như vậy!" Quan Linh ngắt lời Thời Thiên, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Đừng nói cậu nhớ tôi nên mới gọi đấy, đánh chết tôi cũng không tin."

"Cậu có thể giúp tôi tìm một công việc không? Việc gì cũng được."

"Công việc? Cậu lại muốn tìm việc? Tôi còn tưởng một tháng vừa rồi cậu đã tìm được một chỗ tốt rồi chứ." Quan Lĩnh ngạc nhiên nói, "Rốt cuộc một tháng nay cậu đã làm gì? Tôi nghe thấy cậu với lão bản của Ngôi Sao...."

"Một lời khó nói hết, nói chung bây giờ tôi rất cần việc làm, cậu quen biết nhiều, tôi chỉ có thể nhờ cậu."

Bốn năm này, Thời Thiên không kết giao nhiều người, dù là với đồng nghiệp nào cậu cũng không quá thân thiết, Thời Thiên luôn tạo cho người khác cảm giác thanh lãnh, xa cách, cho nên cũng không có ai chủ động lại gần.

"Ân, để tôi xem xem, nhưng lần này cậu phải đáp ứng tôi, không được kích động. Lần trước cậu làm việc ở hộp đêm của bạn tôi, kết quả hắn nói cậu đánh khách của ông chủ, suýt chút nữa liên lụy đến hắn."

"Lần này tôi sẽ kiềm chế bản thân, chuyện tìm việc nhờ cậu vậy."

______

"Ai cho ngươi tự tiện chủ trương?!" Cổ Thần Hoán nhăn mặt vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nhìn Chu Khảm đang đứng trước mặt.

Chu Khảm bị biểu tình của Cổ Thần Hoán dọa sợ, hắn đã rất lâu không thấy Cổ Thần Hoán phẫn nộ rõ ràng như lúc này.

Chu Khảm là thuộc hạ thân tín nhất của Cổ Thần Hoán, tuy rằng Chu Khảm vẫn luôn coi Cổ Thần Hoán như thân đại ca mà nói chuyện tùy ý, nhưng một khi Cổ Thần Hoán thật sự tức giận, hắn luôn sợ hãi. Chu Khảm là người theo Cổ Thần Hoán lâu nhất, cho nên đã từng chứng kiến rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn mà Cổ Thần Hoán dùng để đối phó với kẻ địch. Mỗi lần Cổ Thần Hoán tức giận đều khiến cho người ta sinh ra cảm giác bị uy hiếp bởi một tên bạo quân máu lạnh. Có thể xưng bá trong cái thế giới ám hắc này cũng đã đủ để chứng minh hắn là người khủng bố đến mức nào.

"Xin... Xin lỗi Thần ca, ta...ta chỉ muốn thay ngài xả tức cho nên mới tới phá nhà cậu ta. Ta... ta cho là..." Chu Khảm run rẩy nói.

"Đủ rồi." Cổ Thần Hoán lạnh lùng ngắt lời Chu Khảm, hắn tựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt nói: "Ngươi lấy đi cái gì của cậu ta?"

Chu Khảm thấy sắc mặt Cổ Thần Hoán đã khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nói đúng sự thực, "Đồ có giá trị đều bị mang đi. Mấy thứ quá to không tiện di chuyển thì bị đập phá. Tóm lại nhà cậu ta hiện giờ, ngoại trừ dùng để ngủ, cơ hồ không có tác dụng gì." Chu Khảm nói xong câu cuối cùng, hắn tự hào đem phát hiện của mình nói cho Cổ Thần Hoán, "Thần ca, ta đoán là tên tiểu tử kia đã hết sạch tiền rồi. Lệ phí di chuyển mỗi lần dự tiệc phỏng chừng cũng bị cậu ta dùng hết."

Cổ Thần Hoán nhíu mày, "Sao lại nói vậy?"

"Thần ca, ngài xem cái này." Chu Khảm lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ từ trong túi quần, tươi cười đặt lên bàn trước mặt Cổ Thần Hoán, đắc ý nói, "Cái này được tìm thấy trong hành lý của tiểu tử kia, khà khà, ta đã cho người xem qua, giá trị vật này cũng phải mấy chục vạn đây."

Cổ Thần Hoán cầm chiếc hộp, mặt không thay đổi mở ra, khi nhìn thấy rõ trong hộp là cái gì, hắn bỗng ngẩn người.

Chu Khảm không phát hiện ra biểu tình cứng ngắc của Cổ Thần Hoán, vẫn tự nói tự nghe, "Thần ca, công nhận chiêu này của ngài quả là lợi hại. Ha ha, lúc trước cậu ta nhất định đã nghĩ ở bên anh sẽ không cần quan tâm đến tiền nữa, cho nên mới dùng toàn bộ tiền tích góp được để làm hai chiếc nhẫn này. Ha ha, thực ngu xuẩn! Hiện tại, e là chi phí sinh hoạt cậu ta cũng không bỏ ra được."

Cổ Thần Hoán đột nhiên nhớ ra, Thời Thiên đã từng nói với cậu muốn tự mình chuẩn bị nhẫn đính hôn, hơn nữa có táng gia bại sản cũng phải do cậu chuẩn bị.

Cả người giống như bị dìm xuống đáy biển, tứ chi ngũ tạng bị dồn ép nặng nề, hô hấp không thông. Cổ Thần Hoán điều chỉnh tư thế ngồi, huyết dịch nóng bỏng làm hắn có chút buồn bực kéo kéo caravat.

Trong hộp là hai chiếc nhẫn bạch kim khảm kim cương, điêu khắc vô cùng tinh mỹ, nổi bật nhất là trên mỗi chiếc nhẫn đều khắc một chữ nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng, một cái là "Thiên", một cái là "Thần".

Nhìn chữ trên hai chiếc nhẫn, Cổ Thần Hoán chợt nhớ lại tối hôm qua trước khi buổi tiệc bắt đầu, Thời Thiên đã tươi cười nói với hắn.

Bầu trời và ngôi sao, Cổ Thần Hoán, anh không cảm thấy đây chính là tượng trưng cho hai người chúng ta hay sao? Ha ha, em là Thiên, anh là Thần, cho nên Cổ Thần Hoán, em không sợ anh rời khỏi em, bởi vì ngôi sao mất đi bầu trời, mãi mãi chẳng thể tỏa sáng, liền giống như anh mất đi em, nhất định sẽ cô độc cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play