Thời Thiên cũng chẳng bình tĩnh hơn Cổ Thần Hoán bao nhiêu, cậu thở hổn hển từ dưới đất đứng dậy, dùng ánh mắt hung ác đầy căm hận trừng Cổ Thần Hoán.
Cậu đã tốn bao nhiêu công sức, dồn toàn bộ tinh lực vào kế hoạch bỏ trốn này, vốn là ngày mà cậu có thể sống lại những tháng ngày tươi đẹp rực rỡ, vốn là thời khắc cậu có thể trút bỏ mọi sỉ nhục, ngẩng cao đầu mà sống, nhưng... chỉ trong mười mấy phút đồng hồ, niềm hi vọng cậu nhiều ngày gây dựng đã ầm ầm sụp đổ.
Tưởng rằng ánh rạng đông đang đón chờ phía trước, nhưng bước tiếp theo lại rơi vào bóng tối....
Chẳng lẽ cuộc sống của cậu lại một lần nữa bị coi như thú cưng mà nhục nhã cả ngày lẫn đêm?
Không... tuyệt đối không có khả năng...
Cha đã được đưa đi nơi khác rồi, tên khốn này lấy gì mà ép cậu khuất phục?
"Tìm cái gì?" Thời Thiên thu lại sự phẫn nộ trên gương mặt, cậu nhếch miệng cười, "Đồ đã ném vào thùng rác đều là rác rưởi, Cổ lão bản nổi hứng thú với rác à?"
Thời Thiên im lặng, khóe môi chậm rãi nhếch lên, phát ra một tiếng cười khẽ đầy khinh thường.
Khuôn mặt lạnh lùng của Cổ Thần Hoán trầm xuống, hắn quay người cầm lấy cái thùng, xoay ngược cổ tay, đổ toàn bộ rác trong thùng xuống trước mặt Thời Thiên.
Rác trong thùng không nhiều, chỉ có vài lon nước và mấy túi đồ ăn vặt.
Chiếc nhẫn theo đó rơi ra, ánh sáng màu bạc nho nhỏ nảy lên mấy lần rồi lăn thành vòng tròn dưới nền xi măng, cuối cùng dừng lại dưới chân Thời Thiên.
Cổ Thần Hoán ném cái thùng sang một bên, gằn giọng ra lệnh, "Tôi nhắc lại lần cuối cùng... tìm nhẫn về đây... "
Cổ Thần Hoán còn chưa nói xong, Thời Thiên cười lạnh một tiếng, cậu nhấc chân đá bay chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng trước mắt hai người, tiếng leng keng vang lên, nó rơi vào cống thoát nước dơ bẩn ven đường.
"Thật tốt." Thời Thiên nở nụ cười, "Lần này, rốt cuộc không thể tìm về được nữa... "
Đồng tử của Cổ Thần Hoán co rút lại, nhìn thấy chiếc nhẫn hắn nâng niu như trân bảo rơi vào dòng nước bẩn, trong nháy mắt trái tim hắn như bị gai nhọn đâm thủng... Dòng máu trong cơ thể mạnh mẽ vọt lên não...
Cổ Thần Hoán đột ngột vung tay hướng vào mặt Thời Thiên, Thời Thiên ngẩng đầu, không tránh né, cũng chẳng sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt dữ tợn của Cổ Thần Hoán.
Chẳng kiêng dè chút nào, cậu sẽ không bao giờ cúi đầu trước nam nhân này lần nữa...
Tay Cổ Thần Hoán chỉ còn cách mặt Thời Thiên chút xíu thì ngừng lại giống như bị đóng đinh trong không khí, sau đó, hắn chậm rãi hạ tay xuống.
"Nhớ đến lời thề độc kia cho nên không dám đánh à?" Thời Thiên bật cười, "Không ngờ Cổ Thần Hoán anh lại nhát gan như vậy, lại đi sợ một lời thề?"
"Tôi rất muốn... " Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Cổ Thần Hoán giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới xé Thời Thiên thành hai nửa, "... Bóp chết em."
"Vậy điều chúng ta muốn giống nhau rồi."
Nụ cười thản nhiên của Thời Thiên như một cây gai độc đâm vào lòng Cổ Thần Hoán, triệt để mài mòn lí trí hắn...
"Em tưởng tôi không có cách dạy dỗ em phải không?" Cổ Thần Hoán cười gằn, hắn túm lấy cổ áo Thời Thiên lôi cậu về phía xe, mở cửa xe ra đẩy Thời Thiên vào, sau đó lấy ra chiếc còng đã sớm chuẩn bị từ trước khóa chặt tay Thời Thiên vào móc nối hình vòng cung ở cửa xe.
Động tác lưu loát liền mạch khiến Thời Thiên không còn sức chống trả sự lôi kéo của Cổ Thần Hoán.
Cổ Thần Hoán ngồi vào ghế lái khởi động xe, đẩy tốc độ lên mức cao nhất, chiếc xe lao về phía trước như tên bắn....
Không thể tránh thoát khỏi chiếc còng, Thời Thiên đành ngồi ở ghế sau, cậu nhìn sắc mặt trầm tĩnh đến đáng sợ của Cổ Thần Hoán qua gương chiếu hậu, cảm nhận được tốc độ xe càng lúc càng tăng nhanh, cậu mỉm cười đau xót.
Chẳng sao cả, đi đâu cũng như nhau thôi, cho dù sắp phải đón nhận cái chết cậu cũng không còn muốn giãy dụa.
Hơn nữa, cậu đã mệt mỏi rồi.
Thời Thiên lặng im không nói lời nào, thân thể như bị rút cạn toàn bộ sức lực, cậu mỏi mệt ngả người ra sau, nghiêng đầu dùng ánh mắt không tiêu cự nhìn những khoảng trời lướt ngang qua cửa kính.
Cha đã đến R thành nơi không ai nhận ra ông ấy, có sản nghiệp cậu mua sẵn cùng với sự kính mến ủng hộ của người dân, có lẽ ông sẽ được trải qua một cuộc sống tốt đẹp.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Thời Thiên nhếch lên một độ cong nhỏ bé, nụ cười này bị Cổ Thần Hoán dễ dàng bắt được thông qua gương chiếu hậu.
"Có phải em đang nghĩ Thời Việt Nam đã được đưa đi rồi phải không?" Cổ Thần Hoán đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo ý cười quỷ dị, quả nhiên hắn thấy Thời Thiên biến sắc mặt, liền không nhanh không chậm rút di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Cổ Thần Hoán bật loa ngoài, trong điện thoại truyền ra giọng nói mà Thời Thiên vô cùng quen thuộc, đó là giọng của một vệ sĩ cậu thuê về để bảo vệ cha, cũng là người phụ trách đưa cha đi lần này.
Thời Thiên bật thẳng người dậy, cậu há miệng, khó tin nhìn chiếc chiếc điện thoại trong tay Cổ Thần Hoán, cảm giác sụp đổ lại một lần nữa cuộn trào.
"Mọi việc thế nào rồi?" Cổ Thần Hoán hỏi.
"Thần ca yên tâm, tất cả đều thỏa đáng, Thời tiên sinh đã gọi điện cho thuộc hạ, thuộc hạ đã nghe theo giao phó của ngài, nói dối cậu ấy là đã đưa Thời Việt Nam đến sân bay."
"Vậy Thời Việt Nam đang ở đâu?"
"Ông ta vẫn còn ở biệt thự, đang đọc sách trong thư phòng, thuộc hạ nói với ông ta Thời tiên sinh đã lùi kế hoạch xuống tuần sau, cho nên hiện tại ông ta không biết gì cả."
"Rất tốt, nhắc nhở người bên các cậu phải trông chừng Thời Việt Nam thật kĩ, nếu ông ta dám có bất kì hành vi bỏ trốn nào thì đánh gãy chân cho tôi... "
"Vâng thưa Thần ca... "
Cổ Thần Hoán cúp máy, hắn nhìn Thời Thiên qua gương chiếu hậu, biểu tình lãnh đạm trên gương mặt cậu đã bị xé rách, sắc mặt tái nhợt, thân thể đang run lên khe khẽ.
"Cổ Thần Hoán... " Thời Thiên hết to một tiếng, cậu điên cuồng giãy giụa, cánh tay không bị còng liều mạng đánh về phía trước, "Tôi làm thịt anh... tên súc sinh... Con mẹ nó anh sẽ chết không được tử tế... "
Cứ như vậy, niềm hi vọng mà cậu dùng hết sức tích lũy được, đã bị Cổ Thần Hoán không nhanh không chậm phá bỏ.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Cổ Thần Hoán đã cho cậu cảm nhận tư vị từ hi vọng đến thất vọng, rồi từ thất vọng đến tuyệt vọng, sự kiên cường vốn có dần dần bị bẻ gãy bởi hắn.
Ghế trước khỏang cách khá xa, tay Thời Thiên duỗi ra hết cỡ cũng chỉ có thể đánh vào lưng ghế, ngay cả góc áo của Cổ Thần Hoán cũng không thể với tới, Thời Thiên liền dùng chân đạp, mỗi một cái đạp đều nện vào lưng ghế đằng trước, ghế lái bị rung lắc liên tục, nhưng Cổ Thần Hoán vẫn không nhúc nhích nắm chặt vô lăng.
Nghĩ đến chiếc nhẫn đã mất, nghĩ đến những lời mắng chửi giận dữ của Thời Thiên, lại nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa Thời Thiên và Đông Duyên Thịnh, coi hắn như loài chó, dáng vẻ điên cuồng của Thời Thiên lúc này khiến trong lòng Cổ Thần Hoán dâng lên chút khoái cảm vặn vẹo khi trả thù....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT