A nè!

Hôm nay em vừa đến trà sữa quán cũ. Bao lâu rồi mình không đi cùng nhau anh nhỉ? Chỗ ngồi quen thay đổi nhiều đến mức em chẳng nhận ra. Chắc cũng như chúng ta, bên nhau rồi lại thành người xa lạ?

...

-Anh muốn uống lẩu trà sữa này cơ...

Chẳng biết với người khác như thế nào nhưng với em anh chẳng khác gì một đứa trẻ nhỏ. Hay làm nũng, thích bày ra vẻ mặt dễ thương để dụ dỗ người ta chiều theo ý mình.

-Anh chắc là hai đứa mình ăn hết nguyên phần này?

Em hỏi, anh gật đầu, mắt long lanh dụ hoặc. Em cá là những người chưa biết rõ về anh nhiều sẽ bị ánh mắt này đốn ngã mất thôi.

Nhưng nói đi nói lại, em vẫn bị anh dụ mất rồi.

-Hai đứa mình lần nào đến cũng ngồi đây, gương mặt dễ thương ưa nhìn lại đẹp đôi thế này có khi nào người ta tưởng chúng ta là vợ chồng không hả?

-Nhìn mặt em trẻ như thế này làm sao giống bà cô đã có chồng được chứ?

Anh không thèm nói nữa. Đó, đứa trẻ của em lại giả vờ giận dỗi rồi kìa.

-Chỗ tường với bàn ghế hình như hơi cũ rồi. Không biết quán có định sửa sang gì lại không nhỉ?

-Sửa lại là mất hơi ấm chỗ ngồi quen thuộc của anh rồi. Quán không có sửa đâu.

-Em chắc chắn là sửa.

-Đến khi sửa được thì hai đứa mình đã cưới nhau mất rồi đó nhỉ?

...

Có phải người nói vô tình người nghe hữu ý không anh? Có phải anh đã quên những gì mình từng nói? Có phải không chỉ em là người ngu ngốc tin rằng đó là lời hẹn ước để nhớ mãi đến tận bây giờ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play