Jikrei tông sư bắt đầu nhìn thẳng vào vị "đệ tử tương lai" này. Lúc trước còn tưởng "thượng cổ luyện kim văn minh" chẳng qua là mánh lới của Rex đại đế để hắn thu đồ đệ, không ngờ năng lực hoàng tử này biểu hiện ra khiến cho vị tông sư như hắn đây cũng phải sợ hãi than thầm. Chẳng lẽ, người thành niên này thật sự có thượng cổ văn minh truyền thừa trong truyền thuyết.

"Điều đáng tiếc chính là, Biloursin tiểu thư đang đi đường vòng. Nói trắng ra, nàng căn bản không cần phải cưỡng cầu về mặt phụ ma với độ khó cao thế này. Nếu cứ cố chấp về mặt tinh thần phù văn trận, chẳng thà làm phép phụ ma bình thường. Chỉ là một trang bị chuẩn truyền kỳ cấp, thậm chí có là truyền kỳ cấp thì làm phép đã đủ lắm rồi. Ta thấy về mặt tinh thần lực của nàng ấy như thế, thích hợp với làm phép thuật hơn. Nếu cứ theo đuổi những thứ phụ ma xa vời kia thì sẽ chỉ càng đi lệch khỏi con đường tông sư thôi, đến cuối cùng thì cả đời cũng chỉ đạt tới đại sư lâu năm là cực hạn."

"Arthur!" Thanh âm của Rex đại đế có vẻ nghiêm khắc. Những người đang ngồi ở đây phần lớn đều không phải người trong nghề nhưng cũng có thể nghe ra giọng điệu giáo huấn của Trần Duệ. Cho dù ý kiến kia có đúng hay không nhưng lão sư của người ta cũng ở trong này, hắn cứ giáp mặt phê bình kiểu đấy thì khác gì đang châm chọc tông sư Jikrei không biết dạy đệ tử.

Khoe khoang như thế, cho dù "Arthur" thật sự có vài phần thiên tư, Jikrei bị mất mặt mũi rồi sẽ không còn nhận người đệ tử này nữa.

Bản thân Biloursin cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Thật ra lời của "Arthur" không khác lời lão sư Jikrei nói cho lắm, chỉ là ngữ khí của lão sư không nặng như hắn.

Nghe được câu nói sau cùng, tâm tình háo thắng của thiếu nữ lại khiến cô không phục, cãi lại một câu: "Tông sư? Khẩu khí cũng thật lớn! Ngươi biết cái gì là con đường tông sư không?"

"Ta biết hay không đâu liên quan gì tới ngươi, coi như có nói ngươi cũng không hiểu." Trần Duệ liếc nhìn Jikrei tông sự một cái. "Chờ sau khi ngươi chính thức hiểu rõ hàm ý của hai chữ 'sinh mệnh', mới có tư cách thảo luận vấn đề này với ta."

Nghe được hai chữ "sinh mệnh", đôi mắt của Jikrei tông sư chớp động ánh sáng kỳ dị. Hắn chậm rãi đứng lên: "Arthur điện hạ, ta có đủ tư cách này hay không?"

Lời nói này đậm đặc mùi thuốc súng. Lông mày Rex đại đế nhíu chặt lại.

Xem ra "Arthur" đã thành công chọc giận Jikrei tông sư, thủ lãnh hai viện ba sở cũng lắc đầu than thầm. Vị tam điện hạ này thật đúng không biết suy xét, bệ hạ đã sắp xếp cuộc gặp bái sư tốt như vậy, lại bị hắn làm hỏng như thế.

Ánh mắt tứ hoàng tử Luke lấp lóe không ngừng, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Garfield thì vui sướng khi người gặp họa, tuy rằng "Arthur" bái sư thất bại sẽ sinh ra nhân tố không xác định trong việc tranh quyền quản lý Kim Diệu lãnh địa nhưng trải qua chuyện này, ấn tượng Rex đối với "Arthur" sẽ kém đi, chuyện này vô cùng có lợi cho Garfield hắn.

Trần Duệ làm như không nhìn thấy vẻ mặt của Rex đại đế, bản thân hắn chỉ nhìn Jikrei, nở nụ cười kỳ dị: "Một người bạn ải nhân của ta từng nói một câu ngạn ngữ 'cây búa có thể nói ra sự thật'. Jikrei tông sư, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ngay chính bản thân Rex đại đế cũng tưởng mình nghe lầm, đây chẳng phải là muốn so tài chế khí thuật với tông sư sao?

"Ý kiến hay." Âm thanh của Jikrei rất trầm, thần thái mơ hồ trở nên ngưng trọng. Người thanh niên này thể hiện học thức và khí độ quả thật không bình thường, chẳng lẽ...

Trần Duệ không nói nhiều, trước người bỗng nhiên xuất hiện một một cái bàn. Tất cả mọi người đều nhận ra, nó là một cái lò rèn. Trần Duệ vung tay lên, ngọn lửa ma pháp cháy rực, cả đại điện nháy mắt nóng lên.

"Đây là bàn công cụ của ta. Xin bêu xấu trước!" Nói xong, Trần Duệ lấy ra một khối hắc thiết quặng bình thường nhất, để quặng vào nung đốt.

Nhiệt độ của lò ma pháp rất cao, không lâu sau, quặng sắt bị nung đỏ hồng được gắp ra. Trần Duệ vung cao thiết chùy trong tay.

"Đinh!" Ngay khi búa đầu tiên đập xuống, ánh mắt Jikrei liền thay đổi.

Rất nhanh, vẻ mặt của Biloursin cũng từ giận dữ thành kinh hãi. Mặc dù nàng không hiểu kim chúc tinh thông nhưng dù sao cũng là chế khí sư cấp đại sư, tất nhiên thấy được sự huyền ảo của những nhát đập kia. Nhưng nàng chỉ có thể cảm thấy nó rất ảo diệu mà không cách nào lý giải nổi, bởi vì sự ảo diệu này đã vượt qua khả năng nhận thức của nàng.

Không lâu sau, tác phẩm của Trần Duệ đã hoàn thành.

Những người ngoài nghề trong đại điện nhìn một màn này lại thấy thủ pháp kia rõ ràng là đang vụng về chế tạo một đoản kiếm, mặc dù trông khá vụng về nhưng sản phẩm vẫn có thể chế tạo thành.

Garfield nhịn không được cười khinh thường một tiếng. Lúc trước giả bộ nguy hiểm, kết quả đúng là thằng trẻ trâu, còn dám thể hiện khả năng vụng về đó trước mặt tông sư. Đợi đã, vẻ mặt của Jikrei tông sư không đúng lắm...

Jikrei tông sư nhìn thanh đoản kiếm "vụng về" kia không chớp mắt, giống như nó không phải món đồ kém cỏi vứt đi mà là một thần khí. Lão sợ hãi than nhẹ, giật mình, kinh hỉ... Các loại diễn cảm đan xen vào nhau, sau một lúc lâu, Jikrei mới gật đầu, cúi người thi lễ với Trần Duệ.

Mọi người cẩn thận phát hiện ra, đây là lễ tiết vừa rồi Trần Duệ làm với Jikrei tông sư.

Biloursin có thể hiểu ý nghĩa của lễ tiết này là gì, vị điện hạ kia... hoàn toàn xứng đáng.

"Jikrei Como West, lần đầu tiên gặp mặt, thật thất lễ! Vô cùng vinh hạnh được kết bạn với ngươi, Arthur tông sư."

Những lời này vừa ra, toàn trường sợ hãi.

Dù là Rex đại đế vốn vui buồn không lộ cũng xuất hiện vẻ mặt rung động. Arthur... tông sư?

Cho dù các cục trưởng của hai viện ba sở lẫn hai vị hoàng tử đều không thể tin nổi chuyện này.

Phản ứng đầu tiên của Garfield chính là đây không phải sự thật. Bảy năm trước, Arthur chẳng qua chỉ là một hoàng tử chơi bời lêu lổng, nào có tiếp xúc gì với cái gọi là luyện kim thuật đâu, thế mà hiện giờ đã thành chế khí tông sư? Phản ứng thứ hai của Garfield đó là Jikrei thông đồng với "Arthur" lừa bịp mọi người! Nhưng mà phán đoán này lập tức bị hắn bác bỏ.

Jikrei tông sư có thân phận gì? Nhân loại hiện giờ chỉ có hai tông sư, đều là quốc tịch tự do, lý lịch và uy vọng khiến chế khí sư toàn nhân loại phải ngước nhìn. Cho dù Biloursin có là đệ tử tông sư thì có gặp một vị tông sư khác cũng phải kính trọng vô cùng. Lần này Rex cũng phải dốc lực mạnh mới mời được Jikrei tông sư tới đây, muốn cố gắng để "Arthur" kết thân với hắn.

Hơn nữa, thân phận "tông sư" một khi bị truyền ra ngoài nhất định là cả thế giới đều biết, làm giả chẳng khác nào tìm chết, căn bản không có khả năng.

Nói như vậy... cái tên bao cỏ "Arthur" kia thật sự là tông sư? Rốt cục thì bảy năm qua đã xảy ra chuyện gì?

Trần Duệ mỉm cười: "Jikrei tông sư, tương lai nếu có cơ hội, ta sẽ đến nhà bái phỏng, đến lúc đó xin đừng ghét bỏ sự quấy rầy của ta."

"Vinh quang và may mắn của ta." Jikrei cười ha hả. "Arthur tông sư quá khiêm nhường rồi, lấy năng lực hiện tại của ngươi, ta hẳn phải tới nhà thỉnh giáo mới đúng. Lĩnh ngộ sinh mệnh ngươi thể hiện trên chuôi đoản kiếm này khiến ta phải mặc cảm! Có lẽ, chỉ có vị tông sư tinh linh tại Phỉ Thúy Lâm Hải kia mới có thể sóng vai với ngươi. Biloursin... mau tới đây, xin lỗi Arthur tông sư đi."

Biloursin như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng tới trước mặt Trần Duệ, cúi mình thi lễ: "Arthur tông sư, xin tha thứ cho sự vô lễ của ta, cảm tạ chỉ điểm của tông sư."

Vị hoàng tử này không ngờ lại là tông sư chân chính, chẳng trách sao lại hành lễ ngang hàng với lão sư. Có thể được một tông sư chỉ điệm, thậm chí là phê bình, đối với năng lực đại sư hiện tại của nàng tuyệt đối là cơ hội học tập hiếm có khó tìm cùng với vinh quan và may mắn to lớn. Trong lòng nàng không hề có khúc mắc nào cả.

"Biloursin tiểu thư, thanh kiếm này tặng cho ngươi. Nếu như ngươi có thể lý giải được đạo lý 'bình phàm kiến chân' này thì trình độ chế khí học của ngươi sẽ biến hóa mạnh về chất."

Biloursin mửng rỡ, tiếp nhận đoản kiếm, liên tục cảm ơn.

Jikrei chẳng coi ai ra gì, đàm luận với Trần Duệ mấy câu, càng nói càng hợp ý, chỉ hận không gặp nhau sớm. Lúc sau, lão mới cúi người thi lễ với Rex đại đế. "Ngày hôm nay nhận lời mời của bệ hạ, để ta có thể kết bạn được với Arthur tông sư, thật cảm tạ không thôi. Ta rất vinh hạnh được gặp mặt vị tông sư thứ ba của nhân loại... Có lẽ là đệ nhất tông sư toàn bộ thế giới đã ra đời, ta hy vọng có thể lưu lại quý quốc một thời gian, để lãnh giáo Arthur tông sư một vài điều."

Đệ nhất tông sư toàn thế giới? Không chỉ là quốc gia nhân loại? Đánh giá này khiến toàn bộ mọi người sợ hãi than thầm, theo lý thuyết, "Arthur" tông sư có thực lực được Jikrei công nhận nhưng bởi vì vấn đề tuổi tác, dù sao thì kinh nghiệm vẫn sẽ yếu kém, không thể được Jikrei tông sư tôn sùng như thế!

Đệ nhất tông sư đấy! Coi như không có thân phận hoàng tử này, "Arthur" cũng là "của quý" mà cả Long Hoàng đế quốc phải quý trọng!

Rex đại đế đã tỉnh lại từ trong khiếp sợ, gật đầu nói: "Đây là vinh quang và may mắn của Arthur và Long Hoàng đế quốc. Phủ đệ của Arthur ở Kim Diệu lãnh địa, Kim Diệu lãnh địa vốn do một hoàng tử khác quản lý, lúc trước đã tiến hành xong thủ tục giao nhận, phỏng chừng khoảng ba ngày nữa là hoàn thành. Nếu Jikrei tông sư không để ý, mời ở lại Long Hoàng đế quốc chơi lâu một chút!"

"Đương nhiên!" Jikrei vui mừng ra mặt, cười cười nhìn Trần Duệ. Vốn là nghi thức "bái sư" nay lại biến thành tông sư trao đổi, không khí trong đại điện nhất thời trở nên hòa hợp.

Đối lập hoàn toàn với mọi người, sắc mặt của "một hoàng tử khác" đã trở nên vô cùng tái nhợt.

Kim Diệu lãnh địa! Trong vòng ba ngày!

Đây chính xác là sấm sét giữa trời quang với nhị hoàng tử Garfield vốn đầy tự tin vào bản thân.

Kim Diệu lãnh địa là một trong số những lãnh địa giàu có của Long Hoàng đế quốc. Từ sau khi "Arthur" mất tích, lãnh địa đó luôn bị nhị hoàng tử độc chiếm. Hắn dùng bảy năm tâm huyết cho Kim Diệu lãnh địa, biến nó thành căn cứ trọng yếu nhất của mình, cũng là nguồn vốn lớn cho đợt cạnh tranh hoàng vị tương lai. Sở dĩ vì thế cho nên Garfield mới tìm đủ mọi cách hãm hại Kemplott gia tộc, muốn hoàn toàn khống chế lãnh địa. Nhưng mà hiện giờ...

Thủ lĩnh hai viện ba sở đều nhận ra sự khác thường của nhị hoàng tử Garfield, trong bụng biết rõ lý do vì sao.

Rex đại đế quyết định thế không hề bất ngờ chút nào, đây là một thế giới thiên vị kẻ mạnh. Tam hoàng tử "Arthur" đã thể hiện ra năng lực kinh người cho nên nhất định sẽ có được sự tôn trọng và ích lợi đi kèm. Lần này hắn lấy lại được quyền sở hữu Kim Diệu lãnh địa là hợp tình hợp lý.

Còn Garfield, chẳng ai đồng tình với thất bại của hắn, chưa ai bổ thêm một đao đã là không tệ rồi. Lần này tuy không phải nhị hoàng tử thất bại hoàn toàn nhưng cũng coi như thương gân động cốt. Nhưng mà sau chuyện này, tất cả mọi người bao gồm Rex đại đế cũng phải lần nữa đánh giá lại vị hoàng tử "Arthur" đã mất tích bảy năm này.

"Nhị hoàng huynh, ba ngày tới... làm phiền rồi!" Trần Duệ híp mắt cười nói với Garfield. "Mấy năm này phải cảm tạ nhị hoàng huynh vô tư chăm sóc cho Kim Diệu lãnh địa.

"Tam hoàng đệ, mọi người đều là huynh đệ của nhau, khách khí làm gì." Lòng Garfield đang nhỏ máu nhưng chỉ có thể giả vờ trước mặt Rex đại đế và mọi người, cố gắng nở nụ cười tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play