Cùng nắm giữ pháp tắc thời gian nhưng cho dù Satan có áp chế
thực lực của mình ở mức ngang bằng với Trần Duệ thì uy lực
mà hắn phát ra vẫn hơn xa Trần Duệ.
Tuy Trần Duệ có thể lợi dụng Tu La để lĩnh ngộ căn nguyên hủy
diệt nhưng do thực lực bản thân hắn quá yếu nên không cách nào
phát huy ra uy lực thực sự. Với đối thủ đồng cấp hắn có thể
áp chế gần như toàn bộ, cho dù gặp người cao hơn một cấp hắn
vẫn có thể dùng lực lượng của Cực Tinh Biến để phát ra lực
pháp tắc mạnh hơn bình thường, chống cự lại bán thần, thế
nhưng khi đối mặt với ngụy thần đã dung hợp với pháp tắc thì
hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng. Mặc dù hiện giờ
hắn có thể thi triển Cực Tinh Biến nhưng cũng chỉ có thể tiếp một kích này của Satan.
Nhìn lực lượng khổng lồ ở trước mặt Trần Duệ cười khổ một
tiếng, không làm ra bất cứ hành động nào, bởi tiếp hay không
tiếp hắn đều chỉ có một kết quả, chết.
Tưởng chừng Trần Duệ sẽ hôi phi yên diệt dưới chưởng lực kia
thì không ngờ lực lượng của Satan trong nháy mắt bị ngừng lại, giống như dòng nước đang chảy xiết bỗng nhiên bị đóng băng
không cách nào lưu động tiếp, đây không phải là Satan ra tay lưu
tình mà bởi vì Sariel.
Pháp tắc cầm cố của Sariel vô cùng cường đại, cho dù là Satan
cũng không dám chính diện đối kháng, thân hình hắn chợt lóe,
chớp mắt đã bay ra rất xa. Trần Duệ chớp thời cơ nhanh chóng
chạy thoát.
Sariel cười lạnh nói: “Không phải ngươi tự xưng mình là ngụy
thần mạnh nhất ư? Không ngờ lại chủ động ra tay với kẻ yếu? Lo lắng ngân tráp bị bộc nhân của ta cướp mất khi đang tranh đấu
với ta à?”
Bộc nhân? Ánh mắt Trần Duệ lóe lên, trong lòng hiểu rõ, Sariel
ra tay không phải vì muốn bảo vệ hắn. Trong mắt ngụy thần,
đừng nói là quốc độ cấp, cho dù là bán thần cũng chẳng khác gì kiến hôi có thể tùy thời vứt bỏ.
Sariel biết thực lực của hắn và Satan ngang nhau, dưới tình
huống bình thường không ai có thể hạ gục đối thủ của mình.
Vào thời điểm này, nhân tố bất ngờ cực kì quan trọng, tuy có
thêm một tên “bộc nhân” cấp quốc độ không có khả năng chiến
thắng Satan nhưng hắn là then chốt để đoạt được ngân tráp, ít
nhất cũng có thể làm Satan phân tâm.
Satan cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích gì, nhưng quả
thật năng lực của tên nhân loại kia khiến hắn có điểm ngoài ý
muốn. Ở vùng đất U Phù tránh thoát tai mắt của hắn, hiện giờ lại không thể cảm giác được khí tức quang minh trên người,
nhất định là đã được lực lượng tà đồng của Sariel che giấu.
Khí tức của Sariel bùng lên mạnh mẽ, lực pháp tắc cường đại
khóa chặt Satan. Sariel không vội vã như lúc nãy mà tích tụ
lực lượng chờ cơ hội. Nếu như Satan lại phân thân thì chắc chắn sẽ bị trọng thương, tỷ lệ mất ngân tráp hiển nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, tên “kiến hôi” kia dù bị tiêu diệt cũng đáng giá.
Satan nhìn thấu tính toán của Sariel nên dừng đuổi giết Trần
Duệ, thản nhiên nói: “Sariel, dường như ngươi rất có lòng tin?
Nếu vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy danh xưng ngụy thần mạnh nhất
này có phải là tự phong hay không.”
Vừa dứt lời, Satan chỉ tay quát: “Băng Diệt!”
Không gian quanh người Sariel lập tức vặn vẹo mãnh liệt rồi nứt toác ra, kéo theo cả thân thể của Sariel.
Cho dù đang đứng ở xa, Trần Duệ vẫn có thể cảm nhận được uy
lực khủng bố của pháp tắc, chỉ nhìn một cái linh hồn liền
có cảm giác như bị đóng băng. Nếu như ý chí của hắn không kiên định thì đã bị thương nặng, đây tuyệt đối không phải là ảo
giác mà là cảm thụ thực tế. Trần Duệ nhanh chóng bay ngược ra
sau kéo dãn cự ly.
Thân thể Sariel vỡ vụn thành từng mảnh, Satan vẫn không hề buông lỏng, tinh quang trong hai mắt chợt lóe, quát: “Cắt xén!”
Những mảnh vụn kia lại bị cắt thành vô số mảnh nhỏ hơn, may
mắn Trần Duệ sớm rời khỏi phạm vi kia, hơn nữa lại có lực
lượng của Sariel quấy nhiễu nên không bị ảnh hưởng nhiều, có
điều nước biển phía dưới hai vị cường giả đã xuất hiện vô số vết nứt vỡ như mạng nhện, một hồi lâu vẫn không cách nào
liền lại.
Mỗi một cái nguyền rủa được nói ra, thân thể Satan liền xuất
hiện biến hóa tương ứng, làn da xuất hiện vô số đốm nhỏ, vết
sẹo, thậm chí bắt đầu hư thối. Đây không còn là ma pháp tiêu
cực đơn giản mà là một loại pháp tắc nguyền rủa!
“Bảy… loại… tai… ách?” Không chỉ hành động mà ngay cả lời nói
của Satan cũng trở nên chậm chạp dưới loại quy tắc lực đặc thù này.
Trong chớp mắt, cắt xén và băng diệt giống như một cảnh “quay
ngược”, vô số tròng mắt tổ hợp thành thân thể Sariel. Đây hiển
nhiên là do Satan dùng pháp tắc thời gian làm thay đổi dòng
chảy của nó, trở về thời điểm trước khi trúng phải “bảy loại tai ách”, thế nhưng thân thể hắn lại không có gì biến đổi,
vẫn ở trong trạng thái bị nguyền rủa.
Thân thể Satan lại lóe lên, cảnh tượng xung quanh lập tức chồng
chất lên nhau, giống như đang chuyển đổi không gian nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi nguyền rủa “tai ách”.
“Vận rủi không thể nào bị chuyển dời.” Sariel cười lạnh, hai
mắt chớp động quang mang, tăng thêm uy lực nguyền rủa, “Cho dù
ngươi có đi đến một không gian, thời gian khác đi chăng nữa thì
cũng không thoát khỏi tai ách.”
“Ta…không gì không có, ta…trí tuệ sung túc, ta…mỹ lệ tuyệt luân…” Thanh âm khàn khàn của Satan vang lên.
“Nội tâm ta cao ngạo mà mỹ lệ, ta nhờ trí tuệ bại hoại mà vinh quang…”
“Ta hóa thành tro bụi, khinh nhờn thánh linh, không có hậu thế, ta vẫn là ta!”
Satan càng nói càng vui sướng, thanh âm càng lúc càng to, vang
vọng cả trời đất. Trần Duệ chỉ cảm thấy đầu óc ong lên, thân
thể Satan phát ra từng vòng sáng rực rỡ, sau lưng hắn xuất
hiện sáu cái cánh đen, không ngờ lại cho Trần Duệ một loại
cảm giác thần thánh vô cùng. Những tác dụng tiêu cực do vận
rủi kia tạo thành lấy tốc độ mắt thường thấy được dần dần
biến mất.
Trong tích tắc Satan khôi phục, cắt xén và băng diệt vì thời
gian đảo ngược lúc trước mà dừng lại giờ lập tức tăng tốc,
thân thể Sariel lần nữa bị chấn vỡ thành bụi phấn.
Lần này Sariel không hóa thân thành tròng mắt nữa mà chỉ hừ
lạnh một tiếng, mảnh vụn liền tự động kết hợp, khôi phục như
cũ, dường như không hề bị bất cứ vết thương nào, chỉ là ở
giữa mi tâm có thêm một con mắt.
Satan khẽ phất tay, mười hai cái cánh đen xòe ra, khen: “Không hổ là nguyệt hồn chi thể có thể tranh đua cao thấp với quang dũ
chi thể, lại có thể không bị băng diệt và cắt xén gây thương
tổn.”
“Hừ, làm sao so với lực khinh nhờn của ngươi, ngay cả vận hạn
cũng có thể tránh.” Sariel cười như không cười, đồng tử của con mắt thứ ba dần biến thành kim sắc. Hiển nhiên hai bên đều đang
nhanh chóng ngưng tụ lực lượng để tung ra một kích cực mạnh.
Satan hay Sariel lúc này không còn là “phân thân” mà đã dùng bí thuật chuyển dời chân thân đến đây.
Đây là hai ngụy thần mạnh nhất, cuộc chiến giữa hai người giúp Trần Duệ mở rộng tầm mắt. Satan và Sariel không giống quốc độ cấp hoặc bán thần dùng quốc độ đối chiến mà dùng một loại
lực lượng có “uy lực” tương tự.
Kim quang trong con mắt thứ ba của Sariel đại thịnh, đang muốn thi triển công kích bỗng phát hiện điều gì đó, tâm thần đại
chấn, phẫn nộ quát: “Không tốt, ngân tráp! Satan, không ngờ
ngươi…”
“Bị phát hiện rồi ư…Đáng tiếc là hơi muộn.” Satan lộ ra khuôn
mặt tươi cười, nhìn ngân tráp trong tay đột nhiên biến lớn, hình dáng cũng phát sinh biến hóa, chuẩn xác mà nói hẳn là hai
cái ngân tráp đang dung hợp!
“Nếu như không có lực tai ách của ngươi tương trợ, chỉ bằng uy
lực của ta không cách nào dung hợp.” Satan cười lớn nói: “Qua
nhiều năm như vậy, ta đã sớm luyện hóa dung khí hòa làm một
với thân thể, chỉ cần hai tờ giấy hủy diệt này dung hợp, ta
liền có thể thu nó vào trong người. Trừ phi ngươi có đủ bản
lĩnh giết chết ta, nếu không…đừng nghĩ tới việc cướp nó lần
nữa! Ta đã nói rồi, ngươi không bao giờ thông minh bằng ta…”
Sariel biết được lực lượng của mình thúc đẩy quỹ tích của
Satan không khỏi giận dữ, kim quang trong con mắt thứ ba biến
thành xích hồng sắc: “Nếu đã vậy thì ngươi chết đi!”
Trong chớp mắt, trên bầu trời xuất hiện hai vầng trăng màu
huyết hồng, vô số chú văn giống như thượng cổ phù ngữ trôi nổi trong không trung, từng tiểu “thế giới” xuất hiện, phảng phất
như mấy cảnh trong TV.
Vô số tiểu thế giới bên trong một đại thế giới.