Bên ngoài phế đô “Thiên Luân” bỗng xuất hiện hai trăm thân ảnh
người khổng lồ Titan, đây hẳn là toàn bộ số lượng đang sinh
sống trên đảo Bạo Phong.
Cất những bước chân nặng nề, bọn
chúng dần đi tới trước mặt Trần Duệ dưới sự lãnh đạo của một thủ lĩnh có làn da màu vàng hồng (tựa như màu cam).
Tiếng nói của Titan thủ lĩnh nghe qua có vẻ khá chậm chạp, có phần ngốc ngếch nữa. Đây là lần đầu tiên Trần Duệ thấy chủng người này mở
miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp ẩn chứa lực lượng kỳ dị, giống như tiếng sấm rền vậy.
Trần Duệ đã hủy diệt sinh
mạng thủy tinh trung tâm, khống chế của thủy tinh thể với Titan
cũng vì thế mà biến mất. Thật ra mục đích lớn nhất của hắn
khi phá hủy khối thủy tinh kia là vì hắn không cách nào khống
chế được nó, nhưng đối với Titan, việc giành được tự do là sự
thật, mà tất cả những công lao này đều xuất phát từ tên “đảo
chủ” nhân từ, vĩ đại đang đứng đằng kia.
Đối diện với
đám Titan mạnh mẽ này, Trần Duệ cũng cảm thấy có chút đau
đầu. Nếu như có thể đem toàn bộ bọn chúng tới ma giới thì
hắn sẽ có thêm lực lượng luyện kim văn minh, không nghi ngờ gì
có thể trở thành lực lượng chiến đấu đáng sợ nhất của ba
đại đế quốc. Thế nhưng do bọn chúng là sinh mạng thể, không thể
nào bỏ vào Tinh Không chi môn, cho nên đây chỉ là ý nghĩ viễn
vông mà thôi. Titan có lực chiến đấu mạnh nhất trong thế giới
bình thường, giờ lại không chịu sự quản thúc của di tích thủy
tinh, một khi để bọn chúng ra khỏi phạm vi đảo Bạo Phong, kia
sẽ là một sự náo lọan không chỉ với thế giới loài người mà
còn với chính tộc Titan.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, giọng nói như sấm rền của Titan thủ lĩnh lại một lần nữa vang lên:
- Hôm nay
ta chỉ đặt tên cho mười hai Titan mạnh nhất, còn những người
còn lại, nếu tương lai lập được công huân, những chiến sĩ dũng
cảm nhất sẽ được ta ban tên.
Đề nghị này khơi dậy hứng
thú của đám người Titan. Trần Duệ lấy tên của mười hai vị
thần Hy Lạp đặt cho bọn họ, đương nhiên là tên của nữ thần
cũng được hắn sử dụng.
- Đảo chủ vĩ đại, cảm tạ ngài
đã ban vinh dự cho Titan, chúng ta lấy cả dòng họ mình mà thề, chúng ta sẽ trở thành những chiến sĩ trung thành nhất của
của ngài!
Lời nói của Oceanus khiến Trần Duệ cười trộm
mãi không thôi, lấy việc đặt tên làm phần thưởng tính ra cũng
không làm hắn tốn nhiều công sức cho lắm.
- Ta sắp sửa đi xa, tương lai không biết còn có thể quay về đây
hay không. Trước khi ta rời đi, các vị chiến sĩ hãy tháo dỡ
mấy cái kia đi.
Hai ngày sau.
Trần Duệ xuất hiện ở thành Kim Tinh, việc tháo dỡ so với tưởng tượng còn cực khổ
hơn nhiều, may là chỗ này không có hộ nào bị cưỡng chế, mặc
dù có sự trợ giúp từ lực phá hoại siêu cường của Titan nhưng
cũng phải dùng gần bốn mươi tiếng mới có thể tháo dỡ xuống
một số tài liệu có ích của thành “Thiên Luân”. Hiện nay trong
trữ vật thương khố của hắn đã được nhét đầy, điều này không
khỏi khiến Trần Duệ nhớ lại tình cảnh vơ vét khóang thạch ở
núi Tây Lang khi xưa.
Chỉ là dung lượng của thương khố hồi đó không thể nào so sánh với hiện tại, cũng giống như sự
chênh lệch giữa cao giai ác ma và mức cận quốc độ cấp, nhưng dù
thế nào đi nữa thì vẫn có một số thứ không hề thay đổi.
Tỷ như…hắn vẫn là Trần Duệ, Trần trong Trần Duệ, Duệ trong Trần Duệ, tương lai cũng sẽ không thay đổi.
Chuyến đi tới đảo Bạo Phong này tổng cộng hết hai mươi ngày, trong đó hết một nửa thời gian dùng để đi đường, hiện tại cách thời
điểm tháp Tinh Thần mở cửa còn khoảng nửa tháng, Trần Duệ
tính đi tới Ngân Nguyệt tiên đô của Phỉ Thúy Lâm Hải một
chuyến, bái phỏng hai vị chế khí tông sư, tìm cách đột phá
trong phương diện chế khí thuật.
Lúc trước hắn cấp cho
vị thiếu nữ bán tinh linh quật cường kia một bình nước suối
sinh mệnh, mà nước suối này có công hiệu chữa trị cho Tự Nhiên Thụ, hẳn tình cảnh của Blanchett hiện giờ phải tốt hơn nhiều.
Còn nàng tiểu công chúa thích “chơi chim” kia…ít ra cũng được tính là bạn bè đi.
Nhắm
mắt lại, tiếng kêu “pa pa” thân thiết mà ngọt ngào kia giống như vang lên bên tai Trần Duệ. Đây là tiếc nuối mà suốt đời hắn
không thể nào quên được.
Rất lâu sau, Trần Duệ mở mắt,
hít một hơi thật sâu, kéo mình ra khỏi tâm trạng bi thương kia,
bắt đầu suy nghĩ về hành động tiếp theo.
Tinh linh nhất
tộc tuy đã kết thành đồng minh với Lam Diệu đế quốc nhưng vẫn
còn ấn tượng xấu với nhân loại, ngoại trừ một số xung đột từ
thời xưa thì tính cao ngạo và xem thường ngoại tộc của tinh
linh cũng là một nguyên nhân lớn. Nhân loại nếu muốn thuận lợi
thống trị Ngân Nguyệt tiên đô không phải là chuyện dễ dàng. Hơn
nữa, Trần Duệ không còn huy chương thánh diệp, hắn lại còn
giết chết Islamic Yueluer ở tiên đô, tinh linh nhất tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn vì tội lớn kia, nếu xui xẻo mà bị bắt giữ
thì toi… Cho nên lần đi Ngân Nguyệt tiên đô này phải đổi một khuôn mặt mới.
Đúng rồi! Không phải mấy tên nhân loại ở Ngân
Nguyệt tiên đô lần trước là thí luyện sinh của Tinh Quang học
viện đấy ư? Trần Duệ trong lòng vừa động, không quay về quán
trọ mà lập tức lên xe ngựa đi tới Tinh Quang học viện.
Lần này hắn không dùng khuôn mặt “Simon” xa lạ mà biến thành một
tên gia hỏa cà lơ phất phơ. Có huy chương ra vào học viện do
Biliya tặng, hắn dễ dàng thông qua sự kiểm tra của chấp pháp
đội, tiến vào bên trong, tìm đến phòng phó bộ trưởng Biliya.