Trần Duệ đã nghĩ kĩ, dù sao cũng phải đi quặng mỏ, cứ dứt khoát mà nhận cho rồi. Tối qua nghe ss mật báo sự tình tại Công chúa phường đã khiến Joseph bắt đầu cảnh giác với hắn. Nếu như ở lại Ám Nguyệt sợ chỉ thêm bó tay bó chân.

Tây Lang sơn tuy nguy hiểm nhưng còn lâu mới so được với đầm lầy U Dạ. Lấy thực lực ác ma cấp cao của hắn thừa sức tự bảo vệ mình. Huống chi mục đích thực sự của hắn là linh khí của quặng phế. Làm quan coi quặng sao? Dù gì quặng mỏ nhiều năm suy sụp vậy rồi, trong thời gian ngắn cũng không cần thể hiện thành tích gì.

Về phần khế ước chiến tranh với Arnoux có thể lợi dụng Song túc phi long trộm bay về. Thời gian cách biệt như vậy sẽ càng không làm người hoài nghi Julie và Trần Duệ là một.

“Trần Duệ!”

Shia bỗng đứng dậy, Joseph vọt lên mở miệng trước:

“Tốt! Không hổ là nhân tài cả trưởng công chúa và ta cùng coi trọng! Cần gì cứ mở miệng, ta toàn lực ủng hộ!”

Shia cau mày:

“Trần Duệ, thời gian anh tới Ám Nguyệt còn ít nên không rõ tính nguy hiểm của quặng mỏ. Vả lại thực lực anh quá yếu, ta không muốn quặng mỏ xảy ra chuyện gì.”

“Ta không sợ nguy hiểm, nguyện ý vì điện hạ cống hiến!”

Trần Duệ đặt quyết tâm tới quặng mỏ thu thập linh khí. Ánh mắt “cuồng nhiệt” nhìn lên khuôn mặt mỹ lệ của Shia nhưng trong long lại âm thầm đổi hai chữ “điện hạ” thành “linh khí”.

Những người khác đều nhìn ra, nhận định quan kí sự tân nhiệm chán sống bởi một lòng ngưỡng mộ sắc đẹp của trưởng công chúa. Chỉ có điều vị điện hạ này tuy xinh đẹp tuyệt luân nhưng đồng thời cũng lãnh khốc vô tình nổi danh. Một tên loài người nho nhỏ sao có thể đả động nàng?

Có ít người sức tưởng tượng càng phong phú, cho rằng trước kia Joseph một mực nịnh nọt trưởng công chúa, nay thấy xuất hiện tên quan kí sự cũng làm kẻ ngưỡng mộ thì lòng ghen nổi lên, quyết tâm xử lí dìm tất cả “tình địch” - ứng cử viên ở rể trưởng công chúa vào chỗ chết.

“Trưởng công chúa, Trần Duệ cũng nguyện ý đi rồi, sao không để cho anh ta một cơ hội?”

Joseph hơi bất ngờ nhìn Trần Duệ, nói:

“Để tỏ thành ý đề cử, nếu Trần Duệ có thể giải quyết tai họa ngầm bấy lâu nay tại Tây Lang sơn, ta nguyện ý đề cử hắn đảm nhiệm chức vụ quan trị an.”

Quan trị an là vốn là chức vị của tướng quân phòng thủ Allen. Nghe Joseph nói lên những lời này, Allen phẫn nộ đầy lửa giận, hung hang trừng Joseph. Joseph mắt điếc tai ngơ coi hắn như không khí.

Đề nghị này khiến mọi người lien tưởng đến vụ việc xôn xao gần đây trong thành. Quả nhiên quan trị an và quan tài chính gây hấn nhau. Kỳ thật có lẽ vẫn là Allen đuối lí, ai bảo hắn thi đấu ăn gian. Dù vậy tổn thất của Allen cũng là lớn nhất, bị thiệt hại một tên ác ma cao giai.

Đương nhiên không ai cho rằng Trần Duệ có thể còn sống mà trở về làm cái chức quan trị an này. Trong mắt đa số người thì tên nhân loại này coi như đã chết chắc.

“Nếu vậy thì viết cái chứng nhận đi.”

Lời Trần Duệ khiến mọi người chú ý

“Vừa rồi Joseph đại nhân cũng nói có gì cần cứ mở miệng. Ta cũng chưa đi Tây Lang sơn bao giờ nên cần một cái bản đồ ma pháp, một la bàn ma nhãn, một nhẫn chiếu sang, mười khối Huỳnh Hỏa thạch…..”

Trần Duệ một hơi chém hơn mười loại, cuối cùng ngại ngùng liếc Joseph một cái:

“Đại khái thế, đại nhân vẫn giữ lời chứ?”

Những vật này nhìn có vẻ toàn là vật dụng chuẩn bị trước khi đi Tây lang sơn, nhưng trong đó lại toàn vật phẩm ma pháp, thậm chí có cả tài liệu ma pháp. Trước khi đi cũng phải thu ít tiền lãi chơi Joseph một vố. Nếu cửa hàng ma pháp không xảy ra vấn đề gì thì những thứ này chẳng qua là sợi lông trâu. Nhưng những vật này đều bị Allen “đoạt” đi rồi. Đương nhiên kể cả những ma pháp tài liệu quan trị an Allen cũng rất “trượng nghĩa” vác đi theo cùng.

Joseph sững sờ. Một câu khách sáo vậy là tên nhân loại này tưởng thật. Nhưng đã nói ra miệng trước mặt nhiều người rồi cũng không thể chối từ. Đối phương cũng đã đồng ý đi quặng mỏ, mấy vật nhỏ này coi như mua một mạng của hắn vậy.

“Không vấn đề, chờ lát ta sẽ phái người đưa đến phòng thí nghiệm của đại sư, cam đoan đều là trang bị và vật phẩm cao cấp nhất”

Joseph vô cùng vui vẻ

“Về phần chứng nhận cũng dễ thôi, các hạ soạn một cái, trưởng công chúa cùng các vị ở đây sẽ làm chứng.”

Trần Duệ viết chứng nhận chia làm ba phần, hai người cùng kí tên. Joseph cầm phần của mình, cười nói:

“Như vậy mời quan coi quặng các hạ đi chuẩn bị cho tốt để mau tới Tây Lang sơn.”

Trần Duệ gật đầu. Shia nhàn nhạt liếc kĩ mấy dòng chữ, không mở miệng, y nguyên giữ thần sắc băng tuyết ngàn năm.”

Trên đường ngoài hoàng cung.

Allen nghiến răng nghiến lợi nói với Joseph:

“Tại sao lại cầm chức quan trị an của ta đi đánh bạc! Thành ý tối qua của ngươi chẳng lẽ chỉ là giả vờ?”

Hóa ra đêm qua Joseph bí mặt gặp Allen. Dưới tài ngoại giao cao siêu Joseph đã bắt tay thân thiện được với kẻ vốn thù hắn thấy xương Allen. Những ma pháp trang bị kia coi như đền bù tổn thất “chết ngoài ý muốn” của Micas. Hai bên đạt thành hiệp nghị tiếp tục biểu hiện giả vờ bất hòa để che mắt phe Shia.

Nhưng lửa giận của Allen cũng không phải phối hợp giả vờ mà thực sự phát ra từ đáy long. Hiển nhiên Joseph đặt cược chức vị quan trị an đã khiến hắn hoàn toàn phẫn nộ.

Joseph một bộ tất cả trong long bàn tay, không nhanh không chậm hỏi lại một câu:

“Nếu không làm vậy sao có thể diễn xong vở trở mặt của chúng t? Chẳng lẽ ngươi không muốn tên nhân loại kia đi từng bước xuống mồ sao?”

Allen hơi nguôi lại, Joseph bổ sung thêm một câu:

“Hay người thật sự cho rằng tên nhân loại kia có thể còn sống mà trở về? Ma thú và đạo tặc dùng để ngụy trang chắc?”

Allen lúc này mới thong suốt:

“Đúng rồi, cho dù hắn không chết cũng có thể phái người xử lí, sau đó đổ do ma thú hay đạo tặc giết chết!”

“Bạn của ta, ngươi cuối cùng cũng hiểu.”

Joseph mỉm cười:

“Hiện tại vật phẩm trong cửa hàng ma pháp đã đưa hết cho người rồi. Mấy vật tên nhân loại kia nói ta không có, nhờ ngươi rồi.”

“Hừ, bản đồ la bàn ta cũng chẳng dùng làm gì, nhưng Huỳnh Hỏa thạch thì không có, ngươi tự lo lấy!”

Tuy biểu hiện là đã hòa giải, nhưng cái gai trong lòng Allen cũng chưa nhổ được. Hắn phun một câu rồi mặc kệ Joseph bước đi.

Nhìn bóng lung Allen, Joseph hiện lên vẻ bất mãn và khinh thường, chung qui cũng không mở miệng.

Phòng nghị sự, Trần Duệ lưu lại một mình.

Shia nhìn chằm chằm vào hắn, áp lực vô hình khiến Trần Duệ không quen. Hồi lâu băng công chúa mới thốt ra ba chữ:

“Vì sao?”

“Vì ta muốn đến Tây Lang sơn. Đây là thật lòng.”

Trần Duệ thành thật trả lời.

“Lời thật lòng? Vị trí quan trị an quả thực rất quan trọng với Ám Nguyệt, nhưng tại sao phải lấy tính mạng mình ra mà đánh cược. Trước lực lượng tuyệt đối trí tuệ là vô dụng. Lần này anh không có khả năng thắng. Độ nguy hiểm Tây Lang sơn anh cũng rõ rang. Thất bại đơn giản chỉ là chết ngoài ý muốn.”

Trần Duệ cũng rõ, trí tuệ chỉ là gió thổi mây bay trước lực lượng tuyệt đối. Như vậy lúc cần sẽ dùng lực lượng áp đảo lực lượng là được.

“Yên tâm, ta sẽ trở về. Ta muốn nói rằng đây thực ra cũng là một bộ phận trong khảo nghiệm đại tông sư.”

“Cớ này quá vụng về”

Shia lắc đầu

“Ta không hiểu, rất không hiểu, đây có thể giải thích là thủ đoạn anh dùng để đả động ta sao?”

Giải thích? Là suy luận a…. Trần Duệ xụ mặt- người ta rõ ràng trả lời thành thật như vậy mà hết lần này tới lần khác còn không tin.

Bắt đầu từ vụ trong hoa viên lần trước, đâm lao đành phải theo lao thôi. Hiểu lầm mĩ lệ vẫn tiếp tục, nhưng với tư cách một giống đực khỏe mạnh, … nhầm một nam nhân bình thường thì không thể tránh khỏi chút suy nghĩ nho nhỏ với nữ thủ trưởng xinh đẹp. Huống hồ chứng kiến dáng tươi cười hiếm hoi của Shia hay một câu quan tâm bình thản cảm giác cũng thật không tệ.

Chỉ có điều, dưới “dòng máu suy luận” cường đại của gia tộc Lucifer, nhân vật “người ngưỡng mộ” như hắn phần lớn là bị động diễn.

“Ta nói ta là vì chính mình, không tin thì ta cũng đành chịu.

Trần Duệ thở dài.

Shia lắc đầu:

“Mạng cũng mất thì đả động có ý nghĩa gì nữa?”

“Thật sự…. có thể đả động sao?”

Trần Duệ ma xui quỷ khiến hỏi một câu. Trời đất chứng giám lúc này hắn tuyệt đối không có tâm kế gì.”

“Đả động cùng không đả động có ý nghĩa sao?”

Shia thở dài

“Kỳ thật dùng trí tuệ của anh có thể tinh tường chúng ta tuyệt đối không thể. Anh đã nhận được sự tín nhiệm của ta, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Có lẽ ta hẳn nên lựa chọn đề nghị của Gauss, dùng sắc đẹp hấp dẫn lưu lại anh, nhưng ta không làm vậy. Nói thật, anh cho ta cảm giác rất đặc thù. Loại cảm giác này đã rất lâu ta không cảm nhận được. Ta thậm chí cho là ta đã quên, loại cảm giác này… Giống như…”

Nói đến đây, khuôn mặt vốn đóng băng của Shia thậm chí hiện ra một tia rung động, cuối cùng lại quay lại không chút biểu tình.

“Loại cảm giác này là bằng hữu .”

Trần Duệ tiếp một câu. Không tưởng được Gauss còn có loại đề nghị này, cũng khá thú đấy. Đáng tiếc lão bản không tiếp thu.

Tuy có chút tiếc nuối nhưng nhiều hơn là cảm động. Hắn vẫn biết Athena có chút ý tứ với hắn, nhưng cũng chỉ là có một chút chút mà thôi. Còn Alice là hồ đồ và tò mò. Về phần Shia…. Hắn không tự kỷ đến mức cho rằng mỹ nữ Ma giới đều không dung yêu mình. Có thể thẳng thắn như vậy đã khá ngoài ý muốn rồi.

Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi nàng trở thành lĩnh chủ a.

Có lẽ chỉ là chút thương cảm với một kẻ sắp chết, hoặc muốn hắn bỏ cuộc. Nhưng nói thật vẫn là nói thật.

“Bằng hữu? Không biết, chắc vậy.”

Ánh mắt Shia dần trở nên lạnh hơn:

“Ta không chỉ là lĩnh chủ Ám Nguyệt mà còn lại hậu duệ của Bạch Dạ đại đế, trách nhiệm vô cùng trọng đại. Hai chữ này quá xa xỉ đối với ta, mà cũng là điều xấu đối với anh. Anh cố chấp kí giấy chứng nhận đó ngoại trừ mục đích muốn thoát khỏi Ám Nguyệt cũng chỉ còn duy nhất một con đường tới quặng mỏ. Anh suy nghĩ kĩ chưa?”

“Đã nghĩ ki”

Trần Duệ khẳng định gật đầu:

“Đi quặng mỏ.”

“Như vậy, bất kể dùng biện pháp gì cũng phải kiên trì nửa năm! Nửa năm sau cho dù không làm nên trò trống gì ta cũng có thể dùng đặc quyền triệu hồi anh. Joseph dù có giấy trong tay cũng không thể nói gì.”

Trần Duệ tính toán nếu đi nửa năm thì có thể tới đầm lầy U Dạ rồi. Nhưng trước hết phải vượt qua cửa ai Arnoux đã, sau đó mới tiến thêm một bước tăng thực lực.

“Nửa năm hẳn không có vấn đề. Truyền thừa đại tông sư vừa vặn cũng cần phải ra ngoài một chuyến, tiện đường giải quyết. Song túc phi long ta cũng muốn dẫn đi. Đúng rồi, ta có thể thuyết phục Julie hộ tống, dù sao ta có cộng sinh khế ước cùng hắn, ta chết hắn cũng mất mạng.”

Sự tình khế ước cộng sinh nhắc nhở Shia, hỏi:

“Song túc phi long không có vấn đề, chỉ là một tháng sau julie phải quyết chiến với Arnoux! Chẳng lẽ anh không sợ hắn thất bại. Tính mạng của hai người gắn cùng một chỗ mà.”

Đúng vậy, xác thực là một chỗ. Trần Duệ mỉm cười, tràn đầy tự tin.

“Hắn sẽ không thua .”

Shia nhìn chăm chú hắn một hồi, không hỏi nhiều về việc của Julie. Nàng cởi một chiếc nhẫn trên tay, vung lên khiến nó bay lơ lửng tới trước mặt Trần Duệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play