Chung quanh đều là ánh sáng màu lục, trong không khí lại tràn ngập khí tức nóng cháy tực lửa, đầm lầy kia bốc lên đầy bọt nước, giống như dung nham mang theo độ nóng cực đáng sợ, cả tầm nhìn cũng bị vặn vẹo.
Lomond chẳng thèm để ý hành tẩu trong đầm này, trong tay cầm đao.
Tư thế nhìn như tản mạn, tốc độ không nhanh nhưng cơ thể lại được điều chỉnh vào trạng thái ứng đối bất chợt tốt nhất.
Bì giáp kia đã rách tả tơi, lộ ra vết thương trên người, nhất là mấy vết thương đáng sợ trên ngực và bụng, giống như thiếu chút nữa bị dã thú đáng sợ mổ bụng phanh ngực vậy. Hơi thở của Lomond rối loạn, nhưng tay cầm đao vẫn vững vàng như cũ.
Trong đầm lầy lầy lội, rực lửa phóng ra mấy thân ảnh cao lớn đáng sợ, rít gào đánh tới Lomond.
Song đao của Lomond run lên, cuốn về phía thân ảnh kia, ánh đao màu lam nhạt vạch ra vô số đạo thiểm điện trong không trung, đánh lên thân ảnh kia như sấm sét.
Ánh đao biến mất, trên người Lomond lại có thêm vài vết thương, nhưng vẫn tiến tới không nhanh không chậm, vẫn là vẻ mặt bại hoại, không khí vẫn nóng rực. Chỉ là, thể xác mấy gương mặt dữ tợn sau lưng chợt hóa thành vô số mảnh vụn, tiêu tán.
Màu trắng.
Trắng có thể nói là thuần khiết vô bì, nhưng mà khi màu trắng này lấp đầy cả não hải thì chẳng liên quan gì đến thuần khiết nữa.
Hiện tại Delia là như vậy, ý nghĩ trỗng rỗng, ý thức mất lên mất xuống, sau một hồi lâu mới khôi phục. Chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngực muốn ói, loại hiện tượng này không còn là lần đầu nữa.
Vừa mới thanh tỉnh đã phát hiện mình rời khỏi cái mỏm đá trên vách núi, thân thể đang nhanh chóng lao về phía một vách núi cứng rắn. Mắt thấy sắp tan xương nát thịt, mắt phải Delia hiện ra quang mang kỳ dị, vẽ ra một đường cong, né hiểm khỏi vách núi, bay lên trời.
Lúc xông về phía chân trời, Delia lại thấy báo động. Nàng vội vàng xoay người, một đạo hồng quang phóng xẹt qua, làm Delia mất thăng bằng. Nàng nhấc tay, một thứ to lớn phóng về phía trước, tập trung chuẩn xác vào nơi phát ra ánh sáng kia. "Oanh" một tiếng, tuôn ra một đoàn ánh lửa chói mắt.
Mặc dù như thế nhưng Delia không tránh được một đạo hồng quang sau lưng, tầm mắt và thân thể không ngừng chấn động. Phản ứng của nàng cực nhanh, điểm một cái lên nham bích, bắn về phía ngọn nguồn công kích. Đây là một quả cầu kim loại cao hơn một mét, trôi nổi trên không trung, bốn phía đều có ống đen sinh ra.
"Nắm tay" Delia công kích như vũ bạo, quả cầu kim loại kia nháy mắt bị đập vỡ. Tuy rằng tiêu diệt đối thủ nhưng nhanh chóng vận động thì cái cảm giác "trống không" kia lại xuất hiện. Điều này làm lòng nàng sinh ra một trận khổ não. Loại cảm giác mệt mỏi này rõ ràng ngắn hơn lần trước không ít. Sau khi miễn cưỡng khôi phục tinh thần, Delia không chế "thân thể" tiếp tục bay về phía trước.
Màu đen.
Mặc dù thế giới này đủ mọi màu sắc nhưng trong mắt Alice chỉ có màu đen, đây là màu của hắc tinh tệ. Hắc tinh tệ chảy vào "Không gian két tiền" của tiểu la lỵ như nước sông Đà. Nhìn con số của két tiền không ngừng bành trướng, trên mặt tiểu la lỵ nở nụ cười như đóa hoa.
Đây là một gian "tửu lâu" thuộc cửa hiệu của nàng. Tuy rằng không lớn lắm, nhưng nỗ lực kinh doanh nên không thiếu khách, người qua lại không ngớt.
Làm chường quầy, thủ hạ của nàng rất nhiều tiểu nhị, mỗi tên một khác. Có tinh thông trù nghệ, có phục vụ chu đáo, có giỏi dọn dẹp... đều được nàng an bài vào những cương vị thích hợp. Những tiểu nhị này đều không phải thập toàn thập mỹ nhưng làm nhiều thì tăng kinh nghiệm, "cấp bậc" cũng tăng. Hơn nữa, thường cách một đoạn thời gian thì lại có người đến xin việc, nếu vận khí tốt, có thể mời được vài nhân tài tinh thông hoặc là có tiềm lực vô cùng cao.
Khách hàng cũng không đơn giản, tuy rằng có nhân viên thích hợp nhưng khó tránh lỗi lầm. Hơn nữa nhu cầu của khách thì đủ loại, nếu để ý quan sát thì còn có thu hoạch không tưởng, ví như nàng từng trợ giúp một bà cụ tìm vật bị mất, lấy được bài thuốc gia truyền "Tây Hồ Thố Ngư." Sau khi đầu bếp tinh thông món này, khách khứa nghe danh mà đến nhiều hơn không ít, buôn bán tốt hẳn lên. Đương nhiên, loại kỳ ngộ này không phải lúc nào cũng có, tháng trước giúp đỡ thằng ăn mày kia mà còn bị lấy oán trả ơn, lấy trộm của nàng hai mươi hắc tinh tệ.
Kế toán đến báo cáo: "Chưởng quầy, thịt ba chỉ và hương liệu đều thiếu, đều do Vương Tam, uống rượu quên cả nhập hàng."
"Để Vương Tam đi mua ngay, cho dù mua với giá cao hơn thị trường gấp bội cũng phải mua!" Tiểu la lỵ phân phó một tiếng, thầm nghĩ tuy rằng Vương Tam rất tinh thông "số học", có thể ép giá nhập tới rất thấp, nhưng "say rượu" thì dễ hỏng việc. Tháng này không phải lần đầu xảy ra chuyện này, tháng sau khi có người xin việc, nhất định phải đổi một tên mua hàng mới.
Ánh mắt tiểu la lỵ dần ngưng trọng, đã sắp cuối tháng, nhiệm vụ buôn bán được ba vạn hắc tinh tệ nhất định phải hoàn thành, nếu không tất cả cố gắng đều chỉ là bọt nước.
Trong vũng bùn nóng cháy, thân ảnh quái vật tiếp tục tan thành tro bụi, Lomond vẫn vung đao, nhưng không còn linh động như trước. Phía trước, một thân ảnh khôi ngô dần rõ ràng, đây là một người dàn ông, hai mắt bừng lên hồng quang, trong tay cầm một thanh cự kiếm.
Lomond cảnh giác cao độ, hắn đã cảm nhận khí tức cực kỳ nguy hiểm trên người nam tử này, vượt xa quái vật trước đó. Không đợi hắn kịp phản ứng, nam tử bỗng dưng xuất hiện trước mắt, chém xuống một kiếm.
Một kiếm này, đơn giản mà thuần túy.
Không tiếp được! Lomond phát lạnh trong lòng, bản năng sinh ra một loại cảm giác, dùng tốc độ không thể tưởng được di động ca trăm mét, đúng là thiên phú huyết mạch "Thiểm Linh" của tộc Bailey. Mắt trái phát ra quang mang màu vàng, bắn về phía nam tử.
Nam tử không thèm nhìn quang mang màu vàng, một kiếm kia vẫn chém xuống, giống như không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản động tác thuần túy này.
Cách vài trăm mét, thân hình Lomond nhất thời biến thành hai mảnh.
Tuy rằng hắn lợi dụng Thiểm Linh tránh được một kiếm này nhưng không tránh nổi quy tắc ẩn trong đó.
Cho nên, Lomond chết.
Delia cũng đã đến lúc dầu hết đèn tắt, trước mắt là các loại "linh kiện" của cái còi báo động đã hỏng, tinh thần lực cạn kiệt khá nghiêm trọng, cho dù mà Mộng Yểm chi đồng cũng khó mà dùng tiếp được.
Miễn cưỡng tránh được nhát chém của kẻ địch kim loại sau lưng thì ánh sáng bạc trước mặt đã phóng tới. Dưới tia tử vong lạnh như băng, cả người bắt đầu đông thành băng, kẻ địch sau lưng nhân cơ hội đánh xuống một búa, lúc này tứ phân ngũ liệt.
"Mẹ nó!" Lomond mở mắt, lấy cái mũ kim loại trên đầu xuống: "Cái của nợ SS này thật biến thái, ghê tởm nhất chính là một thằng đàn ông. Chết trong tay đàn ông thật không cam lòng... Đội trưởng nên thiết kế một mỹ nữ khêu gợi, thật giống như cái loại mỹ nữ cầm roi đó..."
"Ha ha!" Thanh âm hưng phấn của tiểu la lỵ truyền ra: "Ta vượt qua kiểm tra rồi! Nhiệm vụ một sao của tửu lâu Trần ký đã được hoàn thành! Có phần sau nữa không?"
"Hừ hừ! Với cái phẩm hạnh của tên kia, tất nhiên là phía dưới không có gì rồi." (DG: Phần sau = hạ diện = phía dưới, Alice hỏi là cái trò này còn phần sau không, nhưng Lomond khốn nạn trả lời là Trần Duệ phía dưới không có gì.)
Tiểu la lỵ lấy mũ bảo hiểm xuống, tò mò hỏi: "Phía dưới không có là sao? Thật khó hiểu."
"Phía dưới không có chính là..." Lomond cười hắc hắc, còn chưa nói xong đã cảm thấy đứng ngồi không yên. Vừa quay đầu nhìn đã thấy Delia đứng nơi xa nhàn nhạt nhìn hắn. Con hàng này ứa mồ hôi lạnh, lập tức sửa lời: "Chính là dừng ở đây, có thể không có nhiệm vụ kế tiếp."
"Các ngươi đang nói gì đấy?" Trần Duệ đi vào phòng.
"Ca ca!" Tiểu la lỵ lập tức nhảy tới, thân thiết kéo lấy cánh tay hắn. Bỗng nhiên trừng mắt lạnh lùng nhìn Lomond: "Ca ca, tên bại hoại Lomond này vừa rồi nguyền rủa chàng không phải nam nhân."
Lomond đại gia đằng kia rơi lệ đầy mặt: bà cô tiểu công chúa a! Không phải là không hiểu sao?
"Hắn đang đố kỵ trần trụi, chúng ta nên đồng tình với hắn." Trần Duệ sờ sờ đầu tiểu la lỵ, ho một tiếng với Lomond: "Ta nói nè, tiểu Lomond à, cháu vẫn là không đủ thành thục a, hôm nào ta để Isa giúp cháu hấp ít canh óc heo, ăn gì là bổ nấy thôi."
Tiểu Lomond? Lomond đại gia nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa bật ra một câu "tiểu nhĩ muội" (con em mày, ở Việt Nam chắc chửi con mẹ mày =))). Nhưng em gái người ta xa thì có Adeline, gần thì có tiểu công chúa, đều là người không trêu được. Huống hồ một câu Isa của người đã đã đủ để dẫm nát cháu trai như hắn sau đó ngửa mặt lên trời cười dài rồi. Lomond đại gia đành phải giả vờ ngơ ngác không nghe thấy.
Điều này làm Trần Duệ càng thêm khinh bỉ, vẻ mặt này quá giả tạo, kém Lola xa lắc.
"Đội trưởng." Delia mở miệng: "Vừa rồi đã thử thấy hệ thống huấn luyện này vô cùng thần kỳ, không chỉ có thể rèn luyện tinh thần lực, còn có thể tu hành trong giả tưởng. Nếu ta có thể hoàn thành huấn luyện, có phải là có thể khống chế loại cấu trang chiến ngẫu này không?"
"Chắc là không khác mấy." Trần Duệ gật gật đầu: "Vừa rồi ngươi vừa thử khóa huấn luyện giả tưởng của cấu trang chiến ngẫu trong văn minh luyện kim thượng cổ. Dân bản địa của văn minh luyện kim thượng cổ có thân mình không có quá nhiều sức mạnh nhưng cấu trang chiến ngẫu có thể cho bọn họ có sức chiến đấu thấp nhất là ma hoàng. Thiên phú của ngươi rất cao ở phương diện này, đã hoàn thành khóa học cơ bản. Vậy là khá giỏi rồi. Bằng thực lực bản thân ngươi, chỉ cần có thể khống chế cấu trang chiến ngẫu, sức chiến đấu rất có thể đột phá ma hoàng. Chẳng qua kiểu khống chế này có yêu cầu khá cao với tinh thần lực, ngươi vừa mới chập chững, không cần quá mức nóng nảy tiến hành huấn luyện chiến đấu thực tế, luyện trụ cột cho tốt rồi nói sau."
Lực lượng của Delia luôn dừng lại ở đại ma vương sơ đoạn, nghe Trần Duệ nói những lời này, mắt không khỏi sáng lên: "Ta biết rồi, đội trưởng."
"Ca ca, em cũng hoàn thành xong nhiệm vụ khách điếm một sao nè!" Tiểu la lỵ vội vàng khoe thành tích: "Có phải cũng rất giỏi hay không?"
Trần Duệ mỉm cười nói: "Đương nhiên, Alice của chúng ta là lợi hại nhất, sau nhiệm vụ một sao còn có hai sao, ba sao, cho tới năm sau. Chẳng qua tinh hoàng còn cần vận hành thử, đợi thử nghiệm hoàn thành thì em có thể chơi tiếp."
"Đội trưởng đại nhân, à nhầm, cô phụ đại nhân." Loại xưng hô này trừ Lomond thì còn ai: "Tu hành giả tưởng chiến đấu tử vong này ta thật thích, có thể ở đây chơi tiếp hay không?"
"Kỳ thật loài trò chơi tu hành này là căn cứ theo loại 'khảo nghiệm' nào đó mà cải biên. Xuất phát từ sự suy xét nào đó, ta cũng nên đổi hình thức một chút." Lời giải thích này của Trần Duệ làm Lomond khó hiểu, nhưng câu tiếp theo...: "Tu hành giả tưởng mà kết hợp với chiến đấu chân chính thì càng hiệu quả hơn. Nghĩ lại thì ta để Đâu Đâu qua đây đánh thử với ngươi."
Vừa nhắc tới trùng biến hình, Lomond đại gia nhất thời ủ rũ, hiện tại hắn chính là rau cỏ bị Đâu Đâu chà đạp.
"Đội trưởng, ta thực không thể tưởng tượng được đầu óc của người." Delia lộ ra sự bội phục từ đáy lòng: "Cái giả tưởng... ặc, 'game' này, rốt cuộc được làm ra như thế nào?"
"Di sản văn minh luyện kim thưởng cổ, trí tuệ của thế giới kia..., lại thêm một ít đầu óc nữa." Trần Duệ chỉ chỉ đầu của mình: "Ta chắc là người duy nhất nắm giữ sinh mệnh tinh thể của văn minh luyện kim thượng cổ ở ma giới này, có thể sáng tạo ra thứ gì đó càng độc nhất vô nhị. Những thứ này đều sẽ làm cho đồng minh chế khí sư Đọa Thiên Sứ sánh ngang với Âm Ảnh và Huyết Sát. Trên thực tế, lĩnh vực luyện kim thuật chẳng qua chỉ là một tầng áo khoác mà thôi, ảnh hưởng của nó còn hơn xa như thế. Có lẽ, toàn bộ thế giới sẽ đều thay đổi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT