Nhìn Salman bước tới, ánh mắt Tetema hiện ra vẻ hận thù: "Salman nơi này không hoan nghênh ngươi."

"Đừng có gấp, tiểu gia hỏa." Salman cười đểu một tiếng, đối với một người sống trên vạn năm như hắn thì xác thực Tetema chỉ có thể tính là “tiểu gia hỏa”.

Salman nhìn tình huống trong viện tử một chút, ánh mắt dừng lại trên thanh kiếm, thần sắc có chút kinh ngạc: "Không ngờ trình độ của ngươi đã đạt tới mức này, chí ít nếu so sánh với Florence thì ngươi nhỉnh hơn, từ điều này có thể thấy ba tháng nữa, khi thi đấu tử vong bắt đầu, sẽ có nhiều điều hay hơn tưởng tượng đây."

Trần Duệ từng nghe Tetema nói, khế ước truyền thừa thủy tinh rất là thần kỳ. Salman và Tetema khi nằm trong phạm vị khế ước thì không cách nào có thể làm tổn thương đến nhau, cũng không thể nhờ ngoại lực đến đánh đối phương. Mặc dù Trần Duệ nắm giữ lực lượng siêu việt hơn quy tắc thủy tinh cầu, có thể giết Salman nhưng điều này cũng kéo theo việc Tetema sẽ chết theo. Cho nên hắn chỉ có một cách, đó là thông qua việc đánh thắng để hóa giải.

"Người trẻ tuổi này là đệ tử của ngươi?" Salman đánh giá Trần Duệ một hồi sau đó lắc đầu. "Tuổi trẻ thật là mỹ diệu, sức sống thật dồi dào. Xem ra kẻ làm sư phụ như ngươi cũng keo kiệt quá đi, không chính thức truyền thừa cho hắn."

"Ta cũng muốn tìm kẻ truyền thừa có thể chết thay." Tetema cười lạnh nói: "Đáng tiếc trong đầu tên này chỉ có chiến đấu thôi chứ không quan tầm nhiều tới những lĩnh vực này."

Trần Duệ im lặng, không lên tiếng. Hắn rất rõ ràng lời lẽ chua ngoa châm chọc của lão đầu là muốn bảo vệ hắn, thậm chí còn không tiếc hy sinh chính bản thân mình.

Tetema trước khi thu Trần Duệ làm đệ tử đã từng hỏi qua hắn, quả không ngoài ý liệu, Trần Duệ không có tiếp nhận. Theo thời gian trôi qua, Trần Duệ đã được Tetema coi là truyền nhân chân chính, cho dù Trần Duệ không muốn cũng không được.

"Vậy sao? Aizz thật đáng tiếc… Một vạn năm rất nhanh sẽ kết thúc. Để làm kỷ niệm cũng như hồi báo lại nguyền rủa của lão Rosen, đến lúc đó ta sẽ tách linh hồn của ngươi ra đặt lên ma pháp dung khí, chầm chậm mà dày vò khiến ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng chả xong." Salman bình tĩnh nói: "Đừng có trách ta, muốn trách thì hãy trách ngươi là chuyền nhân của tên Daur, chịu linh hồn lạc ấn khế ước. Bây giờ ngươi muốn chạy cũng không được nên hãy cố gắng mà hưởng thụ nốt ba tháng còn lại đi."

Tetema sớm đã đặt chuyện sinh tử ra ngoài. Lão nở một nụ cười khinh miệt: "Nếu như ngươi tới đây chỉ để nói những điều đó thì chẳng khác gì ngươi đang đánh rắm, nếu như đã phóng xong rồi thì cút đi."

"Chờ một chút lão sư." Trần Duệ mở miệng nói, nghe xưng hô của Trần Duệ khiến Tetema và Salman hơi biến sắc mặt. Tetema là kinh nộ (vừa sợ vừa giận), còn Salman là bộ mặt cười đểu.

Trần Duệ không nhanh không chậm nói: "Salman các hạ không cảm thấy ba tháng thời gian là không ổn sao? Sang năm… À, ước chừng là mười tháng sau, Đọa Thiên Sứ đế quốc và Âm Ảnh đế quốc sẽ liên hợp tổ chức dược tề sư đại tái, đến lúc đó ngay trước mặt mọi người phô bày kĩ năng mà mình, đồng thời quyết định một trận thắng thua, như thế nào? Lúc đó, kì hạn vạn năm cũng vừa vặn tới, hạn chế gì do bị nguyền rủa cũng tan biến. Nếu như ngươi thắng thì có thể mượn sự kiện này dương danh ma giới, trở thành ma giới đệ nhất đại tông sư. Ngươi thấy sao?"

"Thú vị." Salman coi chừng dò xét Trần Duệ. "Ta không biết đây có phải là hư chiêu của ngươi hay không nhưng ta sẽ không đáp ứng. Ta không thể chờ đợi một giây một phút nào cả."

Lúc này phân thân thi vu bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Không! Có thể chờ nhưng điều kiện là ngươi phải tiếp thụ lạc ấn và thay Tetema xuất chiến, đánh cược bằng chính sinh mạng mình!"

Salman kinh ngạc nhìn thi vu. Thi vu thì lại không thèm để ý Salman mà tập chung ánh mắt u hỏa lên người Trần Duệ. Salman cau mày gật gật đầu: "Đúng, đây chính là điều kiện!"

"Không được!" Tetema cả giận mắng: "Trên người hắn không có kế thừa tinh thần lạc ấn nên không có tư cách tham dự."

Trần Duệ khẽ cười: "Ta không nghĩ lão sư sẽ keo kiệt như thế đâu."

Do linh hồn lạc ấn truyền thừa có thuộc tính đặc thù nên nếu như không có người chỉ định kế thừa thì một nửa linh hồn lạc ấn của Daur sẽ tự động truy tìm kẻ kế thừa mới. Nhưng mà đây là lần thi đấu cuối cùng cho nên linh hồn lạc ấn sẽ dung hợp triệt để không tự động truyền thừa tiếp. Cũng cõ nghĩa là nếu Trần Duệ không chủ động tiếp thụ truyền thừa thì cho dù Tetema có chết thì hắn cũng chả việc gì.

Nhưng mà hiện tại Trần Duệ lại muốn chủ động tiếp nhận truyền thừa chính là không khác nào tìm cái chết. Bực mình cũng như phẫn nộ nhất chính là lão sư Tetema. Quả thực hắn không thể nào có thể nghĩ ra nổi, tại sao cái tên đệ tử mà hắn coi trọng nhất này sớm không nhận muộn không nhận, cứ khăng khăng vào lúc này mới đề ra ý muốn muốn tiếp nhận truyền thừa lạc ấn cơ chứ.

"Hắn keo kiệt cũng không sao chỉ cần người nguyện ý trả giá bằng sinh mệnh lực và có ta thừa nhận ngươi là địch thủ là đủ rồi." Salman nhìn vẻ mặt giận dữ của Tetema mà âm hiểm cười nói: "Tetema, có lẽ bây giờ ngươi nên truyền lạc ấn của ngươi cho hắn nếu không ta lại phải hạ một đoạn chú văn rồi!"

Tetema choáng váng, cảm giác như bị sét đánh chúng.

Salman cảm khái nói: "Lịch sử thật sự là lại muốn trùng lặp lại một lần nữa đây, giống như năm đó Florence vốn không chỉ định ngươi làm kẻ kế thừa mà ngươi chỉ vì muốn báo thù, lại dùng đoạn chú ngữ kia để giành được lạc ấn chuyền thừa. Hiện tại, đệ tử chân truyền của ngươi lại muốn vì ngươi nguyện ý đi tìm chết. Aizz... sư đồ ngươi quả thật là làm ta hâm mộ không thôi đó, he he!( thật ra là haha nhưng để thế cho nó máu)"

Người Tetema bỗng chốc run rẩy hẳn lên, nắm tay xiết chặt. Đến bây giờ, Trần Duệ mới biết là còn một loại bí văn này nữa nên hắn tiến lên ngắt một bước, mở miệng nói: "Lão đầu tử này là một phần tử ngoan cố. Ta nghĩ Salman các hạ cứ nói đoạn chú văn kia cho ta đi thôi."

"Đợi đã." Tetema trong khoảng khắc này chợt như già đi cả trăm tuổi, thanh âm trần đầy vẻ tuyệt vọng nói: "Ta sẽ truyền thừa linh hồn lạc ấn cho hắn nhưng Salman ngươi phải dùng lạc ấn để thề sẽ kéo dài thời gian so đấu đến thời điểm dược tề sư đại tái mở ra."

Salman khẽ liếc phân thân thi vu đứng bên cạnh một cái rồi nói: "Được!"

Sau khi Salman lấy linh hồn lạc ấn khởi thệ xong thì Tetema bắt đầu truyền thừa cho Trần Duệ. Trong quá trình truyền thừa, vô số kí ức bị áp súc không ngừng tiến vào đầu óc Trần Duệ, những tin tức này có số lượng vô cùng lớn. Tuy Trần Duệ có tinh thần lực hơn người mà cũng có cảm giác như não phình to ra rồi sau đó mới từ từ bình thường trở lại.

Salman nhìn tinh thần lạc ấn truyền thừa thành công thì không có lấn ná ở lại lâu mà ha ha cười lớn sau đó bám đít thi vu ngênh ngang mà rời đi. (Biên: Lão Chuột dịch thô quá đấy!)

Thoát khỏi linh hồn lạc ấn đối với Tetema đồng nghĩa với việc hắn được giải thoát khỏi thi đấu tử vong nhưng lão đầu không hề vui vẻ gì mà lại chán nản ngồi trên ghế, ngốc ngốc nghếch nghếch giống như vừa mất đi nửa tính mạng vậy.

Tâm niệm Trần Duệ vừa động, thân hình bỗng chốc trở nên hư vô.

Sau khi rời khỏi trạch chú, Salman lập tức hỏi phân thân thi vu: "Leuca Achilles! Vì sao mà ngươi lại đáp ứng yêu cầu của tên tiểu tử kia? Việc kéo dài thời gian thi đấu như thế... cái giá này thật quá lớn! Mỗi ngày trôi qua, sinh mạng chúng ta lại bị hụt đi những một tháng, như vậy tính ra mười tháng tức là tận ba trăm năm đó, ngươi biết không?"

"Hừ! Ngươi thì biết cái vẹo gì. Không có trả giá thì sẽ không có thu hoạch!" Hai mắt thi vu trong áo choàng sáng lên hai điểm u hỏa: "Ta có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh lực cường đại của tên trẻ tuổi kia, so với sinh mệnh lực cường đại đó, cái giá ba trăm năm chúng ta bỏ ra thì chả đáng là cái đếch gì cả. Nếu như có thể đánh cược thắng thì thọ mệnh của chúng ta không chừng có thể sánh ngang với long tộc đó."

Lúc này, Salman dường như cảm giác được điều gì liền nhìn về phía căn nhà phía sau một cái nhưng không có phát hiện được khác thường nào. Có điều Leuca Achilles cũng lập tức cảnh giác, cắt đứt chủ đề này, chỉ nói một câu: "Đi thôi đợi đến lúc dược tề sư đại tái diễn ra cũng chính là lúc mà chúng ta thu hoạch kết quả."

Phân thân thi vu cũng không biết thi triển thủ đoạn gì mà hai người ở giữa đường dần dần tiêu thất, nháy mắt đã không thấy.

Trước căn nhà kia hiện ra thân ảnh của Trần Duệ. Trần Duệ tuy chỉ nghe được một số ít đoạn đối thoại rời rạc nhưng vẫn có thể hiểu ra được một ít manh mối. Thì ra mục đích Leuca Achilles đồng ý yêu cầu của hắn là vì mấy vạn năm sinh mạng của Trần Duệ. Tên thi vu và Salman này hình như như có quan hệ đặc thù nào đó, sau cùng chúng còn nhắc tới Long đảo.

Đáng tiếc nhất chính là linh hồn lạc ấn có tính cảm ứng cho nên dù có tiềm hành tới gần cũng sẽ không cách nào che dấu hoàn toàn được cho nên vừa nãy suýt nữa đã bị Salman nhìn thấu.

Trần Duệ suy nghĩ một hồi sau đó liền trở lại viện tử. Vừa vào trong sân, hắn nhìn thấy lão đầu Tetema vẫn ngây ngốc ngồi ở chỗ này.

Trần Duệ đi tới trước mặt lão đầu hắc hắc khẽ cười: "Lão đầu tử, ta còn có việc nên xin phép lượn trước đây."

"Tiểu tử hỗn đản." Tetema dũng mãnh nhảy bật lên, vung tay chuẩn bị táng một phát vào mặt Trần Duệ. Hiện tại, lấy thực lực của lão cơ bản là không có biện pháp đánh tới Trần Duệ nhưng mà Trần Duệ lại không có tránh chỉ cười hì hì nhìn vào lão đầu.

Nắm tay Tetema run lên, cuối cùng cũng không đánh tiếp mà chuyển xuống nắm chặt lấy bả vai của Trần Duệ: "Ngươi là cái đồ đầu đất! Tư chất của ngươi quả thực là hơn ta mà ngươi lại trẻ tuổi... ngươi còn được truyền thừa đại tông sư nên sớm muộn gì thì cũng có ngày ngươi trở thành tông sư mạnh nhất trong lịch sử, vang danh khắp ma giới! Tại sao ngươi lại phải làm cái việc ngu ngốc này? Vì sao chứ?"

"Không cần 'sớm muộn' gì cả, bây giờ luôn không được sao! Chỉ cần ta ở trong trận thi đấu vạn người chú mục kia đánh bại Salman thì chẳng phải sẽ vang danh toàn thể ma giới hay sao?" Trần Duệ thản nhiên cười nói: "Luyện kim thuật và tu hành không khác biệt nhiều lắm. Nếu ta không trải qua ma luyện thì làm sao phát được quang mang? Lão đầu tử người đừng có xem thường ta. Ta có hắc sắc dược tề, còn có một nửa linh hồn lạc ấn. Rất nhanh thôi, ta sẽ tiến lên thành chế khí tông sư. Tên tiểu nhân Salman kia cũng chỉ là viên đá lót đường cho ta mà thôi."

Tetema thở dài một hơi. Linh hồn lạc ấn cất chứa tri thức cực kì to lớn, do có quan hệ với thời gian và tinh lực nên mấy năm gần đây bản thân Tetema cũng tiêu hóa một bộ phận mà thôi. So ra, thời gian ngắn ngủn của Trần Duệ như vậy, hắn làm sao có thể tấn cấp thành tông sư. Tạo nghệ của Trần Duệ không bằng Tetema. Hắn có thể “chế tạo” ra hắc sắc dược tề là hoàn toàn dựa vào thần niệm của đại tông sư. Vậy thì hắn làm sao có thể so với tay nghề cũng như lý giải chân chính của Salman được. Huống hồ, thi đấu tử vong của lạc ấn lại mang tính ngẫu nhiên rất cao, nếu trong thi đấu mà thần niệm không nhạy bén thì khi đó hối hận cũng không kịp.

Lão đầu Tetema kì thực đoán đúng hơn nửa, trừ khi bản thân Trần Duệ xảy ra vấn đề nếu không thì siêu cấp hệ thống cũng sẽ không sao, chỉ là chế khí thuật xác thực là một điểm uy hiếp. Lấy năng lực vừa chạm vào cửa tông sư của Trần Duệ đi đấu với Salman là người đã ở trong bậc tông sư nhiều năm thì thất bại hẳn là không phải là chuyện nghi ngờ.

Lão đầu đang nghĩ ngợi thì Trần Duệ đã thoát khỏi đại lực kim cương chảo của lão, hắc hắc khẽ cười: "Có câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát… quên đi có nói người cũng chả hiểu. Lão đầu tử đã có tuổi rồi, còn muốn tranh phong cái gì nữa chứ? Cơ hội thế này nên nhường cho tuổi trẻ thôi. Nếu bình thường không có việc gì làm thì hãy đến quán rượu mà nghiên cứu không thì đi dạo cùng với Eve, Eliane! À mà lão có muốn ta hiếu kính dâng tặng cho người một nữ nhân không?"

Ánh mắt Lão đầu đỏ ngầu. Trong tay vớ được cái gì đó, lão vung tay ném thẳng đến đầu Trần Duệ: "Cút!"

Nhìn tên đệ tử đang ôm đầu chạy thục mạng, Tetema muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nghẹn lại trong cổ họng. Môi lập bập, lão lệ tung hoành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play