"Các ngươi không phải là nên nói một lời xin lỗi sao?" Michelle dường như không ưa thái độ của Bisi, bất mãn nói một câu.

"Michelle ngươi đừng có quá đáng." Philly nhíu mày nói: "Bisi học tỷ chính là Lam Điệu đế quốc..."

"Quên đi, Michelle." Thu hoạch hôm nay của Trần Duệ tương đối lớn cho nên tâm tình hắn rất tốt. "Không cần phải so đo cùng những người này, chúng ta đi thôi."

"Thế nào gọi là 'không cần phải'? Ngươi có giỏi thì nói lại lần nữa xem nào!" Kẻ vừa nói chuyện có thái độ kiêu ngạo, nhãn thầy tràn đầy khiêu khích, chính là Quinn ngày thường được mọi người nhận định là "thiên tài". Không thèm để ý đến còn khuất nhục hơn cả việc tát vào mặt người ta.

"Thua không nhận thì thôi đi, còn muốn đi cắn người nữa sao?" Trần Duệ khinh miệt liếc nhìn khuôn mặt bất thiện của mấy gã để tử. "Nhìn tố chất của đệ tử liền biết học viện Tinh Quang nổi tiếng quốc gia chẳng qua chỉ như thế mà thôi."

Quinn nổi giận,đang muốn động thủ, phía sau đã đi lên một lão sư học viện có vóc người cao lớn, để lộ ra một cỗ khí thế nồng nhiệt bức nhân. "Đệ tử thất lễ có thể xin lỗi, nhưng ngươi mở miệng vũ nhục Tinh Quang học viện, tất phải cho chúng ta một lời giải thích."

Vị này đạo sư tên gọi là Andulu, bình thường là kẻ lòng dạ hẹp hòi, lúc đầu vốn ngầm bắt mãn với lần thí luyện này. Trước mặt Feinuoya tông sư hắn không dám lên tiếng nhưng lúc này vừa lúc nghe đối phương có kẻ "chất vấn" Tinh Quang học viện thì liền muốn đứng ra thể hiện bản thân.

"Thế này mà là vũ nhục? Ta đột nhiên hiểu ra vì sao lại xuất hiện dạng học viên thế này, thì ra là do có thầy dạy." Trần Duệ cười lạnh: "Còn về lời giải thích..."

Cô gái tóc đỏ có thiên phú về tinh thần cảm ứng bỗng dưng rùng mình một cái. Ánh mắt nhìn về phía Trần Duệ hiện lên sự khiếp sợ.

Andulu đột nhiên cảm ứng được một cỗ lực lượng tinh thuần áp bách bao bọc lấy chính mình. Hắn cảm thấy bản thân mình như ngọn nến nhỏ lung lay trong cuồng phong, nháy mắt nữa thôi là có thể bị thổi tắt.

Cỗ khí thế này mang theo sát khí lẫm liệt vô biên, dường như nó được luyện ra từ núi thây biển máu, khiến Andulu có cảm giác bản thân sẽ bị tan thành tro bụi. Chỉ cần đối phương nguyện ý thì điều đó sẽ trở thành sự thật. Thân thể hắn không khỏi sợ hãi run lên nhè nhẹ.

Ngoại trừ Ailie ra thì đại đa số đệ tử phía sau không ai phát hiện dị trạng của Andulu. Nhưng một vị lão sư có vóc người tráng kiện, tên là Turiaf lại phát hiện ra. Toàn thân hắn phát ra kính mang màu vàng. Nhún chân một cái, thân hình đã xuất hiện trước mặt Andulu: "Cẩn thận!"

Turiaf vừa làm ra tư thế phòng ngự, thân hình cương mãnh rắn chắc như cột trụ cứng lại trên mặt đất.

"Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì đây là Ngân Nguyệt tiên đô, nếu không nể mặt tinh linh tộc và Feinuoya tông sư..." Trần Duệ hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa mà quay qua nói với Michelle và Blanche: "Chúng ta đi thôi."

Nhìn Trần Duệ mang cái thái độ không coi ai ra gì kia chuẩn bị rời khỏi, các học viên rất đỗi tức giận. Quinn kiềm nén không được, trong tay hắn hiện ra một thanh đao dài. Cả thân hình nhảy lên giữa không trung, bạo quát một tiếng. Thanh kiến đang muốn chém ra, Quinn liền phát giác ánh lửa chói mắt, không khí nháy mắt bị hun nóng rực.

Cảm giác được đao của Quinn chém tới, một cỗ lực lượng khổng lồ nháy mắt đẩy bay hắn ra. Hắn chính là một thiên tài trẻ tuổi bài danh trong top mười đệ tử Tinh Quang học viện, sắp sửa tấn chức thánh cấp chính là, vậy mà giờ lại liên tục bị đẩy lùi, miễn cưỡng mãi mới đứng vững được thân hình. Đao cầm trong tay liên tục truyền đến nhiệt độ nóng rực, cuối cùng không cách nào nắm ổn, thả lỏng tay buông đao rơi rớt xuống, thân thanh đao không ngờ đã nóng chảy thành chất lỏng!

Nhìn tới Trần Duệ đã đi xa hô lên, một thân ảnh đỏ rực nhỏ xíu bay tới bay tới trên đầu hắn. Mọi người mới phát hiện, phun ra hỏa diễm đánh bay Quinn không ngờ ra chính là tiểu điểu kia.

Tuy kinh ngạc nhưng nhóm đệ tử vẫn này có không ít người là muốn xông lên cùng vây công, có điều lại bị một thanh âm run rẩy ngăn cản: "Chớ loạn động!"

Người lên tiếng chính là Andulu đang đứng phía sau Turiaf, trên người hắn lúc này không ngờ chính lại đầy mồ hôi lạnh, lỗ mũi và lỗ tai cư nhiên chảy ra máu tươi. Một thân tinh mang hộ thể của Turiaf đang chắn trước người Andulu bị trấn vụn thành bụi phấn, giống như viên pha lê rới xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh. Thân hình cường mãnh lắc lư vài cái, trong miệng liền thổ ra một búng máu tươi.

Tất cả học viên vô cùng kinh hãi ,Turiaf chính là thánh cấp cường giả chân chính, kỹ năng phòng ngự thổ hệ độc môn này có thể chống đỡ mấy thánh cấp cường giả cùng liên thủ công kích, tuyệt không nghĩ tới hôm nay lại sinh ra sự tình này, bị một người tựu kích vỡ!

"Đỉnh phong thánh cấp..." Turiaf cố gắng nói ra bốn chữ từ kẽ răng rồi miệng phun ra máu tươi, lập tức ngất đi.

Các học viên chấn động, tên nam tử diện mạo bình thường kia lại nắm giữ lực lượng cao nhất của thế gian.

Nếu quả thật đối phương muốn giết người, ngoại trừ tinh linh Philly, chỉ sợ không ai còn lại có thể sống sót. Không ít người, trên khuôn mặt lộ ra biểu tình sợ hãi, chỉ có Bisi nhìn chằm chằm vào cái kia thân ảnh đã đi xa kia, đôi mắt trong tỏa ra ánh sáng ra khác thường.

"Richard, tiểu điểu của ngươi thật lợi hại nhá!" Michelle không biết là Trần Duệ lúc nãy vừa ra tay, chỉ biết tiểu điểu kia phun ra hỏa diễm đả bại Quinn mà thôi. Ánh mắt nàng nhìn tiểu phượng hoàng càng thêm tỏa sáng.

"Ta gọi nó là Dodo nhé?"

"Dodo không phải là chim của ngươi sao? Cho ta sờ một cái được không?" Trần Duệ cười cười, tự vỗ vỗ gáy mình: "Đúng rồi Michelle, ta còn muốn ở lại Ngân Nguyệt tiên đô một đoạn thời gian nữa. Nhưng nhiệm vụ ngoại giao của ta đã hoàn thành rồi nên ta không muốn về quán Lục Ý nữa. Nơi này có chỗ nào yên tĩnh không bị quấy rầy không?"

"Địa phương an tình không bị quấy rầy?" Michelle suy nghĩ một chút rồi nhìn lại Blanchett bên cạnh. "Chỗ ở của nàng là an tĩnh nhất..."

Trần Duệ quay đầu lại, nhìn về phía Blanche. Blanche sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: "Không được, chỗ của ta..."

"Sẽ quấy rầy tiểu thư sao? Vậy thôi quên đi."

"Không phải quấy rầy!" Blanche giải thích một câu, nhẹ cắn cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm: "Nếu như ngươi sẽ không chê thì.."

Tiễn Michelle về hoàng cung, sau đó tới Blanche chỗ ở, Trần Duệ mới biết được cái gì gọi là "bị ghét bỏ". Địa phương này không chỉ đây là rừng hoang cách xa tiên đô mà ngay cả đến một ngôi nhà cây đơn giản cũng không có. Chỗ này là một mảnh nghĩa địa.

"Ngươi sống ở nơi này sao?" Trần Duệ nhíu nhíu mày, cho dù không tính đây là sâu trong nghĩa địa. Nhưng xác thực hoàn cảnh nơi này quá đỗi ác liệt, so sánh nó với Ngân Nguyệt tiên đô hoa lệ thì chả khác nào so thiên đường và địa ngục.

"Có chỗ để ở cũng là không tệ rồi." Thần sắc đạm mạc trên mặt Blanchett càng đậm thêm. "Ta chỉ là một bán tinh linh."

Hầu hết tinh linh đều cho rằng bán tinh linh chính là đại sỉ nhục của Tinh linh tộc. Bọn họ bị kì thị vô cùng. Khi Tinh linh tộc kí kết hiệp nghị bảo hộ cùng Lam Diệu đế quốc cũng có ý loại bỏ bán tinh linh. Bán tinh linh mặc dù được nhân loại tiếp nhận nhưng tuyệt nhiên lại không hề bảo hộ. Cũng vì thế mà rất nhiều bán tinh linh bị quý tộc và cường giả lấy làm thú vui tiêu khiển cả đời mà không cách nào thoát ra.

Ở bên ngoài sẽ có thể gặp được nguy hiểm khó mà tưởng tượng được, ở bên trong thì lại chịu sự kỳ thị bài xích. Làm hỗn huyết bán tinh linh chính là phải gánh vác lấy vận mệnh vô cùng khắc nghiệt. So sánh với họ, Blanche có thể ở lại Phỉ Thúy Lâm Hải, lại còn kết giao được bằng hữu với công chúa Michelle thì đã là vận may của nàng.

"Những ngôi mộ ở đây đều là của bán tinh linh, bên kia là mộ của phụ thân ta. Michelle đã nói qua với ngươi, phụ thân ta tìm kiếm Sinh mệnh chi tuyền tại Ngạc Mộng chi nguyên mà bị rơi vào miệng núi lửa thân táng tro bụi." Ánh mắt lãnh mạc của Blanchett lướt qua một tia bi thương. "Nơi này bị tinh linh tộc gọi là Tử Tịch chi địa, là vùng đất bị nguyền rủa. Ta nghĩ ngươi nên tới tiên đô vẫn hơn."

"Nơi này rất an tĩnh, thích hợp cho ta minh tưởng, nếu ngươi không ngại, ta muốn quấy nhiễu mấy ngày."

"Minh tưởng?" Blanche như đã hiểu, gật gật đầu nói: "Được rồi, nếu quả thực không chê nhà cây chật hẹp thì hãy ở lại chịu thiệt mấy ngày. Ta thủ hộ dưới tàng cây, coi như là hồi báo ngươi trợ giúp ta và Bạch Phong trong Lâm Hải."

Trong lòng Trần Duệ hiện ra bóng hình năm đó cũng thủ hộ cho hắn ở Tây Lang sơn. "Không cần, không phải ta không tin ngươi mà là ta không muốn bằng hữu mình chịu ủy khuất, mà ngươi lại là một vị nữ sĩ."

Blanchett lần thứ hai nghe được tiếng bằng hữu, sự lãnh mạc trong mắt dường như nhạt một ít: "Không sao, ta quen rồi."

Chỉ mấy câu chữ đơn giản lại thể hiện đủ sự từng trải gian khổ của bán tinh linh. So sánh với mấy bán tinh linh ăn ngon mặc đẹp ở tiên đô, bán tinh linh thực giống như cái bóng mờ ảo dưới ánh trăng mỹ lệ.

Trần Duệ hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Được."

Đối với Blanchett, nhận ý tốt từ nàng càng chứng tỏ tình hữu nghị hơn việc cự tuyệt, vậy cho nên không cần quá khách sáo.

Quả nhiên bán tinh linh nghe được câu nói xong, "độc nhãn" sáng lên, khóe miệng hơi nở nụ cười, trông vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc, cái miếng blinker kia phá hỏng phần lớn vẻ mỹ lệ đó.

Rất nhanh bán tinh linh liền phát hiện, Trần Duệ làm cho nàng một cái trướng bồng ma pháp, kỳ thực là gian phòng ma pháp mỹ lệ. Thụ ốc đơn giản của nàng không thể nào so sánh bằng.

Trong lòng Blanchett cảm thấy cảm động nhưng không hề lên tiếng nói, chỉ yên lặng ngồi dưới tàng cây, thủ hộ cho cái kia nhân loại tiến vào minh tưởng. Ngoài Bạch Phong ra thì hắn chính là người bằng hữu thứ ba nàng nhận thức trong cuộc đời.

Trần Duệ tiến vào luyện chế phòng của siêu cấp hệ thống, tại đó hắn dành thời gian tham ngộ và thực hiện, tận dụng thời gian tối thiểu để tiếp thu tri thức hôm nay nhận được.

Nhưng không lâu sau, nơi bình thường vốn yên tĩnh không bóng người lại có một vị khách không mời.

Trợ lý giáo sư Tinh Quang học viện, mỹ nữ Bisi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bisi dù ở tinh linh tộc cũng là tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp. Lần này tới Phỉ Thúy Lâm Hải, nàng đã hấp dẫn không ít ánh mắt nam tinh linh cùng một ít quý tộc. Điều này cũng hỗ trợ cho việc nàng thuận lợi tìm được Trần Duệ ở trong Lâm Hải.

Đối với Blanchett thì sự mỹ lệ của Bisi tuyệt không tác dụng, thậm chí nó còn khiến Blanchett tỏ ra địch ý, kiên quyết không cho nàng thông qua.

Bisi chỉ dùng một câu nói liền hóa giải "phòng tuyến "của bán tinh linh.

"Ta tới tìm Richard, vì một chuyện trọng yếu ảnh hướng tới vận mệnh của hắn nhưng nếu ngươi có tư cách cự tuyệt thay hắn thì ta sẽ lập tức đi ngay không tới quấy rầy."

Sau khi Blanche im lặng một lúc, Bisi nhìn thấy Trần Duệ.

"Bisi tiểu thư, ngươi tìm tới được đây cũng tốn không ít tâm tư nhỉ. Con người ta không thích vòng vo, ngươi không phải tới vì chuyện ở rừng Tử Thụ đó chứ? Đến xin lỗi hay là đến cảnh cáo?"

"Không!" Bisi lắc đầu, nở một nụ cười ưu nhã mê người: "Bisi Heber - công chúa Lam Diệu đế quốc ra mắt Richard các hạ."

Lông mày Trần Duệ nhướng lên, tròng mắt hơi híp lại. Không ngờ là nàng! Bisi Heber con gái Lam Diệu đế Heikki Longte. Lam Diệu chỉ có duy nhất một vị công chúa được phong hào. Đối với Trần Duệ thì nàng có một thân phận khác, chính là hôn thê của "Arthur".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play