Lúc Trần Duệ khôi phục Ngự Tinh Biến tỉnh lại, thuyền Man Đà La chỉ còn cách đảo Vụ Ẩn chừng một ngày hành trình nữa.
Thuyền Man Đà Lan trải qua một trận chiến cũng tổn hại không ít, may mắn là trong kho trữ vật của Trần Duệ còn khá nhiều vật liệu, dưới sự nỗ lực sửa chữa của mọi người, cơ bản đã được phục hồi, các loại năng lượng cũng bổ sung đầy đủ.
Một ngày sau, đảo Vụ Ẩn thần bí cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Hòn đảo này nhỏ hơn đảo Razer một chút, có hình móng ngựa, trong phạm vi mấy chục cây số tràn đầy sương mù dày đặc, gần như không thể nhìn rõ vật gì, tên gọi đảo Vụ Ẩn đúng là tên y như thật. Nếu như không có tinh thần cảm ứng đặc thù của Adeline, cho dù có đến gần vùng này cũng chưa chắc đã tìm được vị trí chính xác.
Nghĩ đến dược thảo thần kì trên hòn đảo trong truyền thuyết này, Shi Cuinuo tràn đầy mong đợi. Việc năm đó đến bây giờ vẫn là tâm bệnh nhiều năm của nàng, thiên phú Lục Đao Lưu đã không cách nào truyền cho Adeline, nhưng đôi mắt của muội muội nhất định phải tìm cách chữa trị cho tốt.
Suy xét lời cảnh cáo của Bạch tuộc vương (Chương ngư đế) lúc trước, Trần Duệ bèn chỉ huy thuyền bè cẩn thận vượt qua bãi đá ngầm gần đó, chọn một bãi cạn tiến vào gần bờ đảo. Lúc này kỳ hạn gặp mặt theo lời của ám nguyên tố quân vương còn lại ba ngày. Phạm vi đảo này không nhỏ, không rõ liệu thuyền của ám nguyên tố quân vương đã đến hay chưa.
Sau bãi cạn là một rừng cây rậm rạp, Trần Duệ thu lại thuyền Man Đà La, cho thuyền viên dựng trại nghỉ ngay bên bờ, còn bản thân mang theo Đâu Đâu, một ám nguyên tố nhân và một thủy nguyên tố nhân đi vào trong rừng thăm dò, dò xét xem ám nguyên tố quân vương đã tới hay chưa.
Shi Cuinuo vốn định cùng đi trước xem xét, nhưng nghĩ lại hiện tại nàng là chiến đấu lực đệ nhị, Adeline cùng với thuyền viên còn cần người bảo hộ, cho nên nàng cần phải lưu lại.
Trần Dụê mang theo ba người cẩn thận đi vào rừng cây thăm dò. Rừng cây rất lớn, sương mù dày đặc, rất tốt cho thủy nguyên tố nhân có thể khống chế lực lượng của mình. Đi sâu thêm vào trong, sương mù cũng loãng hơn rất nhiều. Bên trong rừng cây có rất nhiều loại thực vật kỳ dị sinh trưởng, chẳng rõ tên gọi của chúng là gì. Thậm chí cả kẻ mang trí nhớ huyết mạch của phụ thân - “nhà ẩm thực” Đâu Đâu cũng không đọc ra nổi tên đám thực vật kia. Có điều trùng biến hình này lần trước có mấy lần bị dạy dỗ vì tội tham ăn, lần này cũng không dám chạy loạn nữa, theo sát bước chân của chủ nhân, chỉ xem bên đường có trái cây gì thuận tay hái được thì len lén nếm thử.
Lần thăm dò này không phát hiện được kẻ địch nào, một đường trở về hoàn toàn không có gì cản trở, nhưng Trần Duệ lưu ý đến một việc, chính là rừng cây này xanh tươi mơn mởn, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng một con động vật sống nào! Dường như còn có một khí tức chết chóc quỷ dị nào đó hiện hữu.
Mắt thấy sắc trời dần muộn, Trần Duệ cẩn thận tính toán đường cũ ra khỏi rừng cây. Nhưng ngay lúc đó, rừng cây lại phát sinh biến hóa kỳ dị, không những không tìm được đường trở về, mà ngay cả phương hướng cũng bị đảo lộn, càng lui về lại càng đi sâu vào rừng hơn.
Trần Duệ lập tức dừng lại, tung người bay lên không trung xem xét. Quỷ quái ở chỗ, sương mù vẫn quanh quẩn trong rừng cây lại theo độ cao hắn bay lên mà càng lúc càng gia tăng, vây chặt cả bốn phía.
Trần Duệ dĩ nhiên đã phát hiện ra rừng cây này không bình thường, lực lượng toàn thân nhanh chóng ngưng tụ, sẵn sàng chuẩn bị công kích kẻ địch xuất hiện. Hắn đột nhiên nhìn đến Đâu Đâu cùng hai nguyên tố nhân vẫn như cũ phân ra ba phương hướng ngơ ngác đi tới, hắn vội vã đuổi theo, quát lớn: “Đừng đi loạn! Tập trung cùng một chỗ trước đã!”
Thanh âm của hắn rất lớn, nhưng Đâu Đâu cùng hai nguyên tố nhân dường như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đâu Đâu có vẻ như rất vui sướng, khi thì ăn quả đến phùng mang trợn má, khi thì lại nằm lăn trên mặt đất, biến ra hai cái chân vắt chéo. Hai nguyên tố nhân biểu tình mỗi người một khác. Thủy nguyên tố nhân thì có vẻ như đang kêu gào thảm thiết, nhưng lại hoàn toàn không nghe được âm thanh gì. Còn ám nguyên tố nhân thì có vẻ mơ màng buồn ngủ, đi tới vài bước nữa thì ngã vật ra đất.
Trần Duệ âm thầm lo lắng, phân tích chi nhãn không hiển thị bất cứ hành tung nào của kẻ định, suy nghĩ một chút rồi cẩn thận bay về hướng Đâu Đâu. Nhưng dù hắn bay thế nào đi nữa, khoảng cách giữa hắn và Đâu Đâu như gần trong gang tấc mà vẫn không có cách nào tiếp cận.
“Phát hiện tinh thần lực bất minh xâm nhập, chuyển hóa thành linh khí hay không?” Siêu cấp hệ thống truyền đến tiếng cảnh báo. Trần Duệ bừng tỉnh ngộ, nghĩ đến cuộc gặp trong thành lũy thượng cổ luyện kim văn minh, buột miệng nói: “Huyễn cảnh?”
Tinh thần lực của Trần Duệ đã đạt tới trình độ ma đế đỉnh phong S+ , vậy mà đối với loại huyễn cảnh này lại không có chút cảnh giác nào, cho dù siêu cấp hệ thống đã đem tinh thần lực chuyển hóa thành linh khí hấp thụ xong rồi, cảnh tượng trước mặt vẫn y nguyên, không có chút gì thay đổi.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy huyễn cảnh cường đại thế này.. Thực sự là ảo giác hay là… lực lượng lĩnh vực quốc độ?
Tâm niệm vừa động, Phệ Thần mặt nạ đã xuất hiện trên mặt. Kỹ năng "Phệ Thần" lập tức được phát động. Trong tích tắc, cái mặt nạ này mở miệng ra, tận số căn nuốt vụ khí ở phụ cận, giống như cá heo hút nước.
Đây chính là dị năng của Phệ Thần mặt nạ. Nó ăn hết tất cả tinh thần lực, ma pháp lực và công kích linh hồn.
Quả nhiên, sau khi vụ khí tan biến, rừng cây dường như lại biến về như cũ. Lần này, Trần Duệ không "đi vòng vèo" cùng Đâu Đâu nữa. Hắn vươn tay bắt trùng biến hình lại.
"Tên hầu lớn mật! Lại dám quấy rầy Đâu Đâu đại gia dùng cơm!"
Trùng biến hình vẫn còn đắm chìm trong huyễn cảnh mỹ diệu nào đó đột nhiên dựng đứng lông mày lên, đang muốn quát mắng tên người hầu hớn mật nào đó thì đầu liền bị người gõ cho một cái. Thần trí dần thanh tỉnh lại, phát hiện chủ nhân đang đứng trước mặt, trùng biến hình vội vàng nịnh nọt: "Chủ nhân, ta phát hiện ra thương khố hậu cần của địch nhân. Vì để đả kích bọn chúng, bổn đại gia... ặc, không phải, kẻ hầu hèn mọn nhất của người đã bất chấp nguy hiểm căng bạo mà ăn sạch sẽ thức ăn của bọn chúng!"
Xem ra trùng biến hình vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cảnh mộng "thân nhập hậu phương của quân địch" để ăn vụng. Nhưng mà Trần Duệ cũng không tốn công giải thích nhiều, hắn nhìn lại hai nguyên tố nhân kia cũng đã khôi phục như bình thường. Có lẽ là vì Phệ Thần mặt nạ, ven đường mọi người cũng không còn gặp lại huyễn cảnh nữa. Một hàng người nhanh chóng rút về bãi cạn trong rừng cây.
Vừa đến bãi cạn, đã thấy Shi Cuinuo mang theo tất cả naga bày ra một trận hình phòng ngự vây mấy trướng bồng lại như chuẩn bị chống đại địch.
"Thuyền trưởng! Mấy người cuối cùng cũng trở lại rồi! Không sao chứ?" Trần Duệ trở về khiến Shi Cuinuo rất vui mừng.
"Gặp một vài truyện nhưng mà đã giải quyết được rồi." Trần Duệ nhíu mày: "Shi Cuinuo, chỗ này có phát sinh chuyện gì không?"
Thần sắc Shi Cuinuo ngưng trọng, nàng gật đầu: "Khi chúng ta vừa mới trú đóng xong, ta đã để cho một naga và một thủy nguyên tố nhân đi tuần tra cảnh giới ở xung quanh nhưng rất lâu không thấy trở lại. Ta mang theo người đi tìm thì phát hiện ra thi thể của bọn họ trên bãi cát. Tử trạng của bọn họ đều rất kỳ quái, chung quanh cũng không có dấu vết của chiến đấu, trên người cũng không có vết thương... Thuyền trưởng, ngài đến xem đi!"
Trần Duệ theo Shi Cuinuo tới một bãi đất trống. Hai cỗ thi thể kia quả nhiên giống như Shi Cuinuo nói, tư thế chết vô cùng cổ quái. Đi cùng họ là một thủy nguyên tố nhân tên Blue Tela, hắn nhìn tử thi trước mặt, biểu tình kỳ dị nói: "Guile đại nhân. Từ tử trạng của Blue Indira thì dường như bị hỏa diễm chi lực thiêu chết, chắc là đã đụng phải địch nhân tinh thông lực lượng hỏa hệ. Kỳ lạ là trên người hắn lại không hề có thương tích do hỏa diễm để lại."
Trần Duệ hồ nghi nhìn thi thể thủy nguyên tố nhân đã bị hòa tan một ít. Thủy nguyên tố nhân chết trong vòng hai tư giờ sẽ tự hóa thành nước. Thi thể của naga ở một bên thì không như thế. Biểu tình của naga trước khi chết vô cùng sợ hãi, thân rắn co cụm lại một chỗ, cứ như là bị đông chết vậy. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy dấu vết bị thương do đông cứng.
"Adeline nói, nó mơ hồ cảm ứng được một loại lực lượng nguy hiểm đặc thù vẫn đang theo dõi chúng ta. Vậy nên ta mới để cho tất cả naga cảnh giới cẩn thận, tùy thời chiến đấu."
Trần Duệ nhíu chặt mày, trầm tư suy nghĩ. Hỏa thiêu? Đóng băng? Địch nhân có ma pháp cường đại? Nhưng bề ngoài làn da lại không có vết thương gì cả, chẳng lẽ hỏa và băng đều "thiêu" từ trong ra?
Hắn đột nhiên nghĩ ở kiếp trước hắn đã từng đọc được một bài viết nói đến ý thức của não bộ và ảo giác của con người. Có một người đàn ông bị nhốt trong một kho đông lạnh, đến ngày thứ hai mới phát hiện được thi thể của anh ta. Từ tử trạng có thể thấy là bị đông chết nhưng kỳ quái là kho lạnh ngày đó không hạ nhiệt độ quá thấp, nhiệt độ khá bình thường, không đủ để đông chết người.
Các nhà khoa học đã nghiên cứu và phát hiện, người đàn ông đó chắc là đã nhận định rằng mình sẽ bị chết cóng ở một nơi "có nhiệt độ thấp" này. Kết quả, tâm lý sinh ra ảo giác về cảm giác lạnh, đưa đến việc não bộ ngừng hoạt động, cuối cùng chân chính dẫn tới tử vong.
Nghĩ đến ảo giác mà mình gặp trong rừng cây, Trần Duệ cuối cùng cũng hiểu rõ, nhất định là như vậy rồi! Thứ "lực lượng" trong miệng Adeline kia nhất định có được năng lực siêu cường về thao túng huyễn thuật và linh hồn. Có thể lợi dụng ảo giác khiến cho linh hồn tử vong. Thủy nguyên tố nhân thì bị "thiêu chết" còn naga thì lại bị "chết cóng". Bề ngoài không nhìn rõ vết thương gì có lẽ là do nguyên nhân này.
Không trách làm sao mà Bạch tuộc vương Red Pipit lại nói phải "giữ vững lòng tin", thì ra là ám chỉ cái tên có thể khống chế ảo giác này. Chỉ cần có tinh thần lực kiên cường thì sẽ có thể chiến thắng ảo giác, sẽ có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Lực lượng Phệ Thần mặt nạ tuy có thể chống chọi được nhưng ở rừng rậm đã dùng một lần rồi. Nếu hắn muốn sử dụng nữa thì phải đợi qua bảy ngày, hơn nữa đối phương lại có hành tung bí ẩn, thần bí khó lường, ngay cả phân tích chi nhãn cũng không thể phát hiện ra. Trước mắt, hắn cũng chỉ có thể cẩn thận phòng bị chờ đợi hội họp với ám nguyên tố quân vương rồi lại tình cách đối phó với tên địch nhân này sau.
Trên ngón tay Trần Duệ hiện ra một cái nhẫn, đây chính là "lễ vật" mà Mejia tặng cho năm đó - bảo vật Ý Chí Hắc Ám của tộc Lucifer. Nó giúp cho người đeo nhẫn có thể kháng cự lại các loại tinh thần lực quấy nhiễu ở một trình độ nhất định, mỗi ngày còn có thể phát động một lần kỹ năng truyền tống tùy cơ. Hồi đầu, chiếc nhẫn này đã mấy lần cứu mệnh Trần Duệ. Tùy theo năng lực hắn ngày càng tăng cao, tác dụng của cái nhẫn ngày càng nhỏ, chỉ còn làm một vật kỷ niệm trân quý mà thôi. Hiện tại, đeo cái nhẫn này lên, hắn dường như nhìn thấy đôi mắt màu tím băng lãnh nhưng vẫn có một chút ôn nhu kia. Trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp.
Trừ Ý Chí Hắc Ám ra, Phệ Thần mặt nạ có thể miễn dịch tất cả khống chế linh hồn, hai cái phối hợp với nhau, thêm siêu cấp hệ thống nữa, Trần Duệ cũng không lo sợ bản thân mình gặp chuyện gì. Nhưng mà Shi Cuinuo và tất cả thuyền viên thì rất nguy hiểm, hơn nữa còn không biết đối phương ngoài ảo giác ra thì có năng lực công kích gì khác không. Cho nên, hắn nhất quyết không thể lơ là coi thường.
Trần Duệ nói suy nghĩ của mình ra: "Địch nhân có năng lực thao túng linh hồn và tâm linh rất đang sợ. Trước mắt, chúng ta đang ở thế bị động, dưới tình huống không có cách nào xuất kích thì chỉ có thể phòng bị cho tốt thôi. Trời sắp tối rồi, tình huống rất có thể sẽ càng tệ thêm. Blue Tela, ngươi phụ trách chôn cất thi thể. Shi Cuinuo, ngươi phân phát chỗ thức ăn này xuống cho mọi người. Sau đó, ngươi đi an bài thủ vệ gác đêm thật tốt, hai đội gác đêm sẽ do chúng ta dẫn đầu. Ta canh ca đầu, ngươi canh ca nửa đêm. Hiện tại, ta sẽ đi vòng quanh doanh địa thiết lập ma pháp trận, hy vọng có thể an toàn vượt qua khảo nhiệm ban đêm này."
Thủy nguyên tố nhân và nữ chiến sĩ naga đồng thời nghiêm túc gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT