Bất ngờ chính là, câu đầu tiên Trần Duệ nói không phải là ngăn cản chiến đấu, mà là kích động Diễm Quang quân đoàn: "Trả lời ta, các ngươi, đội quân tinh nhuệ nhất, lưỡi dao sắc bén nhất của Ám Nguyệt, các ngươi có khả năng đâm thủng phòng tuyến này, san bằng tòa trấn nhỏ này hay không?"

“Có thể.”

“Nếu như đối mặt là địch nhân, quân đoàn trưởng Athena sẽ lập tức hạ lệnh toàn quân trùng kích, đem quân địch nghiền thành phấn vụn trong nháy mắt. Nhưng mà một người quả quyết dũng cảm như nàng lại không có hạ lệnh, mặc cho những kẻ trước mắt cách đây không lâu còn xâm lược đất đai của chúng ta, cướp đoạt tài sản của chúng ta, đồ sát người thân của chúng ta. Địch nhân của chúng ta, là những kẻ thống trị của bọn hắn, mà không phải là những kẻ trước mắt này, bọn họ chỉ là những bình dân, những quân lính bình thường."

Nhân loại thông qua một loại đạo cụ ma pháp phóng đại âm thanh vang lên mạnh mẽ, phảng phất như có người dũng cảm xông đến trước trận tiền Xích U đại quân mà hỏi rằng: “Nói cho ta, trưởng công chúa điện hạ phái ra Diễm Quang quân hùng mạnh nhất của nàng, tới Lam Dong có mục đích gì?”

“Trợ giúp Lam Dong!” Vạn đại quân dưới sự suất lĩnh của Athena đồng thanh rống lên.

Trần Duệ mãn nguyện gật đầu, thúc ngựa tiến lên vài bước, nói với thủ vệ môn Bội Tát trấn: “Thủ quân Bội Tát trấn, ta là Trần Duệ, tài chính quan của Ám Nguyệt. Đầu tiên, ta biểu thị sự khâm phục với ngươi về dũng khí bảo về gia viên của mình. Nhưng mục đích hôm nay chúng ta đến Lam Dong, không phải là để xâm lược quê hương của các ngươi, càng không phải vì báo thù giết chóc, mà là vì hòa bình và hữu nghị! Trưởng công chúa điện hạ nhận được thư cầu cứu khẩn cấp của lãnh chủ Chandler, suy nghĩ đến việc dân chúng Lam Dong phải chịu khổ nạn, lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cho nên mới bất chấp tị hiềm trước kia, phái chúng ta đến chi viện. Chúng ta trợ giúp Lam Dong bình định phản loạn, khôi phục lại kinh tế cùng phồn vinh. Xin mọi người giảm bớt địch ý, thu lại ma pháp trận. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để một binh sĩ hoặc dân chúng nào bị tổn thương."

Quân dân Bội Tát trấn ngơ ngác nhìn nhau, cái tên Trần Duệ đích thực là có nghe nói qua, là một nhân loại có vai trò trọng yếu làm cho Ám Nguyệt phát triển mạnh mẽ.

Người ta nói không sai, với thực lực hiện tại của song phương, đích xác không có cách nào để kháng cự lại, dưới tình huống như vậy đối phương hoàn toàn có thể đập tan cái phòng ngự yếu ớt bên mình, cần gì phải nói nhảm nhiều làm gì!

Ai cũng không muốn chết, thấy còn có con đường sống, không ít ánh mắt đều rơi vào trên người trưởng trấn Ryan. Ryan là một ám tinh linh, sống đã hơn ba trăm tuổi, cực kì có uy vọng trong trấn. Biết được tin đại quân Ám Nguyệt sẽ đến, vào sáng sớm, đội trưởng phòng ngự trấn đã toàn lực phát động dân quân, tử thủ để hắn cùng mấy đứa con có thời gian chạy trốn.

Lão Ryan tuy đã cao tuổi, nhưng cũng là kẻ sợ chết, phàm là càng cao tuổi, người ta càng sợ hãi cái thời khắc cuối cùng sắp đến. Chẳng qua lão ám tinh linh này còn cẩn thận cao giọng hỏi: "Ta là trưởng trấn Ryan, vị đại nhân này, các người nói lãnh chủ đại nhân ủy thác các người tới Lam Dong dẹp loạn, nhưng sao ta không nhận được mệnh lệnh của người?"

"Ryan trưởng trấn, ngươi cho rằng, với cục diện hỗn loạn của Lam Dong hiện tại, mệnh lệnh còn có thể đến được sao?” Trần Duệ lắc đầu nói: "Lãnh chủ của các người đến bản thân hắn còn khó có thể giải quyết được rắc rối, nếu không cũng sẽ không muối mặt mà cầu xin sự trợ giúp từ phía địch nhân của mình.”

Trấn trưởng trầm ngâm một lúc, cũng không trả lời. Triệt hạ đi ma pháp trận phòng ngự chẳng khác nào buông tha cho chống cự, vạn nhất đối phương trở mặt, cái quân đội kia sẽ không kiêng kị gì mà đồ sát sạch mọi người. Nhưng nếu không bỏ đi ma pháp trận thì chính là mình kháng lại mệnh lệnh của lãnh chủ. Đối phương càng có lí do để đồ lục, nhiều nhất cũng chỉ tăng thêm chút trở ngại nho nhỏ mà thôi. Vấn đề trước mắt là trẻ em và phụ nữ còn chưa trốn được xa.

Trần Duệ thấy đối phương sa vào trầm mặc, lại bỏ thêm một câu: "Chúng ta chính là không tỵ hiềm khích trước kia, mang theo sự chân thành hữu nghị mà đến, cũng không có hi vọng xảy ra xung đột đổ máu vô vị. Vì chứng minh điểm này, các người trước tiên bỏ đi ma pháp trận, ta sẽ đi vào một mình.”

Người này đã chủ động làm con tin rồi, dưới tình huống Ám Nguyệt quân đang chiếm thế thượng phong, lại bất ngờ làm ra hành động mạo hiểm gần như mất trí này, thật sự lãnh chủ Chandler đã cầu viện bọn họ sao?

Hiện nay, thanh danh của Trần Duệ tại Đọa Thiên Sứ đế quốc đã dần vang xa. Vị nhân loại này tuy không có lực lượng gì, nhưng lại là tài chính quan mà Ám Nguyệt công chúa tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là người yêu của vị quân đoàn trưởng Diễm Quang quân Athena kia!

Không ít ánh mắt quân lính đều hướng về Athena. Đối phương đích xác là đang ở thế yếu, nhưng vị tài chính quan đại nhân lần này có phải là quá mạo hiểm rồi không. Phải biết rằng mười vạn đại quân của Lam Dong chết dưới đao của Ám Nguyệt, ai có thể bảo chứng rằng những kẻ tràn đầy địch ý kia sẽ có hành động gì? Chỉ là quân đoàn trưởng Athena luôn mang biểu tình kiên định và trần ổn, cũng không có ngăn cản hắn.

Lão Ryan nhìn thấy Trần Duệ quả thật là một mình một ngựa đi qua, lúc này mới bảo binh sĩ triệt hồi ma pháp trận.

Trần Duệ tiến vào cửa khẩu, nhìn vẻ mặt kinh nghi của binh sĩ và dân chúng, nói: "Mọi người, từ trên mặt các ngươi ta thấy được sự sợ hãi, kinh hoàng, còn ẩn chứa một tia thù hận. Giữa chúng ta không nên có chiến tranh, càng không nên có địch ý."

Lời nói đã đánh động rất nhiều người, cuối cũng lão Ryan mới gật đầu mà nói: "Đại nhân có thể không màng nguy hiểm mà tới đây một mình. Điều này đã chứng minh tất cả.”

Binh lính và cư dân Bội Tát trấn nghe được, dồn dập buông hết vũ khí. Ngay lập tức cửa thành mở ra, Ám Nguyệt quân thuận lợi tiến vào. Làm cho lão Ryan cùng với dân chúng an tâm chính là quân đội cũng không có giết chóc cướp phá, quấy rối giống như trong tưởng tượng, mà quân kỉ rất nghiêm minh, chỉ lựa chon một địa điểm thích hợp để đóng quân. Đặc biệt quân đoàn trưởng Athena còn đích thân chỉ đạo, xuất ra một bộ phận lương thực cứu tế các nạn dân khốn khó.

Không tơ hào một chút gì, lại còn trượng nghĩa đi cứu trợ, cho dù là quân đội Lam Dong cũng không có khả năng làm được.

Lúc này, tâm tư lão Ryan mới triệt để thả lỏng, cảm thán nói: "Không hổ là tinh binh mạnh nhất đế quốc."

Trên thực tế thì tính kỉ luật này là do quá trình huấn luyện nghiêm khắc cùng chế độ thưởng phạt phân minh mà tạo nên. Từng có một lần Diễm Quang xuất binh chi viện tiểu lãnh địa, một tên tiểu đầu mục không kìm chế được dục vọng mà đi cưỡng hiếp một nữ nhân hắc ám địa tinh, kết quả sự việc bại lộ, hắn ta bị quân pháp quan chém đầu trước toàn quân.

(Theo một tin tức nho nhỏ bên lề, cuối cùng nữ nhân hắc ám địa tinh đó lại là người mai táng thi thể tên tiểu đầu mục kia. ND: có ý tứ… khà khà ^^! )

Trải qua mấy lần giết gà dọa khỉ, triệt để quán thâu tư tưởng rèn luyện khắc khổ, tính kỉ luật của quân đội rõ ràng được đề cao, bọn hắn đã là những quân nhân chân chính.

“Ryan trưởng trấn quá khen” Trần Duệ suy nghĩ, đoạn nói tiếp: "Trên thực tế, trưởng công chúa điện hạ chỉ nhận được thư cầu cứu khẩn cấp do thân tín của Chandler lãnh chủ mang tới, nếu như không phải có ấn kí đặc hữu của gia tộc Abbas ở trên, thì còn tưởng là thư ngụy tạo. Chúng ta chỉ nghe nói Lô Bình trấn đã xảy ra rất nhiều sự kiện quỷ dị, Sumen phó quân đoàn trưởng Trạm Lam quân đoàn tạo phản, còn tình huống cụ thể thì không rõ ràng, còn phải nghe trưởng trấn cho biết thêm chi tiết."

Lão Ryan ngẫm nghĩ một lát, đoạn nói: "Lô Bình trấn nằm ở tận cùng phía nam của Lam Dong, vượt qua Lô Bình trấn đi tiếp chính là biển Tử Vong. Phía bên kia cách nơi này của chúng ta rất xa. Ta cũng không biết rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói chỗ đó có không ít dân cư mất tích, hơn nữa lãnh chủ đại nhân còn hạ lệnh phong tỏa, không cho phép bất cứ ai đi ra khỏi trấn. Còn về sự tình của Sumen tướng quân… dường như là có ẩn tình khác. Trước mắt, Trạm Lam quân đoàn chỉ còn là hư danh, gần như là sắp giải tán, theo như binh lính bên ấy trở lại đây bảo rằng, Sumen tướng quân có một vị họ hàng quan trọng ở Lô Bình trấn, rất có thể chuyện này có mối liên hệ cùng sự tình phản loạn kia…”

Trần Duệ lại hỏi lão Ryan mấy vấn đề khác, đều được trả lời tường tận, cũng không khác tình báo của ám ma là mấy. Chỉ có điều theo như lời lão Ryan và mấy người dân, vốn là lúc Teutonic tại nhiệm, sưu cao thuế nặng đã nghiêm trọng rồi. Bây giờ Chandler lại càng bóc lột tàn nhẫn, dân chúng lầm than. Vì đàn áp dư luận trong lãnh địa, Chandler đã định ra hình phạt rất tàn khốc, với ý đồ dùng thủ đoạn huyết tinh để củng cố uy vọng cùng địa vị của bản thân.

Chỉ là loại thủ đoạn này dùng đến một mức độ nào đó sẽ gây phản hiệu quả. Từ sự phản kháng của dân chúng cho tới việc Sumen rời khỏi Trạm Lam quân đoàn là có thể nhìn ra được. Nếu như Sumen không chỉ lựa chọn rời đi mà hắn chân chính đứng lên làm phản, chỉ sợ là người hưởng ứng lại càng nhiều.

Ngay tại thời điểm Trần Duệ cùng lão Ryan đang nói chuyện, bỗng có binh sĩ chạy tới báo cáo, đột nhiên có rất nhiều dân chúng trong trấn trúng độc, toàn thân sưng phù, xanh đen, hôn mê bất tỉnh. Một bộ phận binh lính Ám Nguyệt cũng bị như thế, đoán chừng là nguồn nước phụ cận đã bị người khác hạ độc.

Có lời đồn rằng trong Ám Nguyệt quân có người hạ độc, muốn lặng lẽ diệt tận toàn bộ thôn dân, trước mắt những trấn dân không rõ chân tướng đã tụ tập bao vây quân doanh bên ngoài.

Lão Ryan cùng Trần Duệ đồng thời kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài, liền nhìn thấy một đoàn người đông nghịt vây quanh, có kẻ cố tình châm ngòi hô lớn người Ám Nguyệt cút ra khỏi Lam Dong.

“Mọi người im lặng!” Lão Ryan lớn tiếng hô lên, uy tín của ám tinh linh lão trưởng trấn lập tức làm cho ồn ào lắng xuống.

“Nếu như Ám Nguyệt quân thật sự muốn tiêu diệt chúng ta, căn bản không cần phải hạ độc! Ngay cả chính binh lính của họ cũng trúng độc!” Lão Ryan lớn tiếng nói, kỳ thật lão là lo nghĩ cho cư dân Bội Tát trấn, nếu Ám Nguyệt thực sự vì điều này mà trở mặt động thủ thì chịu thiệt vẫn là cư dân trấn.

Chứng kiến những binh sĩ thân trúng kịch độc kia đồng dạng được mang ra, trấn dân nhất thời không lên tiếng. Không thể có cái quỷ kế ngu xuẩn như vậy, mang ngay cả binh lính tinh nhuệ nhất của bản thân chôn cùng.

“Ai biết đây có phải là âm mưu hay không? Nói không chừng chính cả lão trưởng trấn cũng đã bị bọn chúng mua chuộc! Trước khi chúng đến đây, thì trấn này căn bản chưa từng xảy ra chuyện như vậy!” Một âm thanh vang lên, kèm theo nó là không ít lời phụ họa.

“Hoài Thước!” Lão trưởng trấn người già nhưng mắt không hoa, nhìn một cái liền thấy được tên ồn ào kia, cả giận nói: "Ngươi là cái tên cặn bã đáng chết! Năm đó cha ngươi mang theo ngươi tới đây, chết đói chết khát, là ai cứu tế ngươi, cho loại lòng lang dạ sói ngươi có thể sống đến bây giờ? Vậy mà ngươi lại vu hãm ta bị kẻ khác mua chuộc?”

Nhất thời, mợi ánh mắt đều rơi vào trên người tên ám tinh linh Hoài Thước kia. Hắn nhất thời câm lặng nói không ra lời, bên tai Trần Duệ vang lên lời của Pagliuca: "Trên người tên ám tinh linh này có lẫn khí tức của độc dược, nhất là phần eo, hẳn là hắn chưa dùng hết, đoán chừng còn muốn hạ độc thêm lần nữa."

Trần Duệ nói với lão Ryan mấy câu, lão giận dữ tách đám đông ra, xông lên phía trước, túm chặt Hoài Thước: "Thì ra là ngươi hạ độc!”

Hoài Thước cả kinh: "Nói bậy, làm sao…”

Lời còn chưa hết, đã bị lão Ryan kéo lấy đai lưng, lập tức móc ra một bao đồ: "Đây là cái gì?”

Khuôn mặt âm trầm của Hoài Thước thoáng cái trắng bệch, ấp úng nói không ra lời.

Lão Ryan quản lý thôn trấn nhiều năm, tự nhiên là có uy vọng cùng thủ đoạn của bản thân, quát: "Có muốn hiện tại ta cho ngươi ăn hết hay không?”

Hoài Thước phịch một tiếng, quỳ xuống: "Trấn trưởng đại nhân tha mạng! Là một hắc y nhân bảo ta làm! Hắn nói vì những binh lính đã chết tại Ám Nguyệt mà báo thù…”

Athena quyết định thật nhanh, lập tức hạ lệnh: "Diễm Quang quân, lập tức phong tỏa cửa trấn, không cho bất cứ kẻ nào ra vào!”

Lão Ryan gấp gáp muốn chứng tỏ sự trong sạch của Bội Tát trấn, vội vàng hỏi: "Người kia trông như thế nào?”

Đúng lúc đó, Pagliuca mặc áo choàng giống như quỷ mị mà xuất hiện trước mắt, hai ngón tay nhanh như thiểm điện kẹp lấy một mũi tên sắc bén ngay sau đầu Hoài Thước.

Hoài Thước lúc này mới biết chính mình vừa dạo qua quỷ môn quan trở về, mồ hôi lạnh vã ra đầm đìa.

Chúng nhân kinh hãi, cùng lúc đó thân ảnh Pagliuca lại biến mất, ngay sau đó một cái bóng đen bị vứt rơi trên mặt đất.

Hoài Thước còn chưa định thần, lập tức nhảy lên, chỉ vào bóng đen mà hét: "Chính là hắn! Là hắn dụ dỗ... uy hiếp ta hạ độc!”

Lão Ryan xem xét, chỉ là một khuôn mặt xa lạ, mắt lộ hung quang, nhưng lại không thể cử động được, có lẽ đã mất đi năng lực phản kháng.

“Chuyện này đã rất rõ ràng, là có người lợi dụng quỷ kế để ám hại Ám Nguyệt quân, châm ngòi ly gián mối quan hệ hữu nghị giữa chúng ta.” Trần Duệ cũng thừa cơ lớn tiếng nói: "Xin mọi người yên tâm, trong quân chúng ta có quân y tốt nhất, bản thân ta cũng tinh thông độc thuật, nhất định sẽ giúp những trấn dân kia giải độc!"

Trần Duệ tinh thông độc thuật tất nhiên là ngụy trang, chỉ là có Pagliuca, muốn giải loại độc này tuyệt đối không thành vấn đề.

Đúng lúc này, trấn dân nhất thời kinh hô, thì ra là mắt, mũi, miệng của tên hắc y nhân kia đồng thời toát ra quang mang ngân sắc. Cả người nổ tung, chỉ có điều uy lực vụ nổ chưa kịp lan ra đã bị một cỗ lực lượng vô hình không chế, căn bản không thể gây uy hiếp cho mọi người xung quanh.

Uy lực vụ nổ hầu như không còn, cỗ lực lượng vô hình kia cũng biến mất, chỉ để lại bột phấn rơi lả tả, ra tay đúng là Pagliuca đang giả mạo “Guile”.

Trần Duệ híp mắt lại, phương thức tự bạo này tương đối quen thuộc, xem ra chuyến đi tới Lam Dong lần này, rất có thể sẽ chạm mặt “lão bằng hữu” cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play