Trần Duệ nhìn thấy tất cả, tự nhiên minh bạch Alice đang cố ý chỉnh người, âm thầm lắc đầu, lúc này bên cạnh có âm thanh truyền đến: "Các ngươi ở chỗ này làm gì?"

Alice quay đầu nhìn lại, ngược lại không có mất lễ phép, buông ra cánh tay của Trần Duệ mà nàng đang ôm chặt, thi lễ với nam tử trung niên râu mép kia một cái: "Vialou Viện Trưởng."

"Alice Điện hạ." Vị Phó Viện Trưởng của Học viện hoàng gia này nhìn Alice, mục quang chuyển đến tiểu nha đầu đang đeo trên cổ Trần Duệ kia, đồng tử hơi co rút.

"Thúc thúc!" Vừa nhìn thấy có chỗ dựa, Thumann nhất thời tinh thần đại chấn, chỉ vào Trần Duệ, "Mau đem tên hỗn đản không rõ lai lịch này..."

"Bốp!" Thumann còn chưa nói xong, đã bị Vialou hung hăng bạt tai cho một cái đem những lời còn lại nuốt ngược về. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vialou thi lễ sâu với Trần Duệ: "Alice Điện hạ, vị các hạ này, thật xin lỗi, hết thảy đều do hai tên không nên thân này, có điểm thất lễ, kính xin thứ lỗi."

Trần Duệ mỉm cười, mở miệng nói: "Chỉ là việc nhỏ mà thôi, Alice, chúng ta đi trước a."

Alice đối với Vialou gật gật đầu, cầm chặt tay của Trần Duệ: "Ca ca, ca rất ít tới học viện a, muội mang ca đi tham quan các nơi một chuyến."

"Hảo."

Thấy được Alice kéo người kia rời đi xa, Thumann không khỏi có chút gấp gáp: "Thúc thúc! Tên kia cùng Alice công chúa..."

"Thứ đồ không có mắt! Nếu như Alice Điện hạ thật sự hợp ý với vị các hạ kia, hai người các ngươi, còn có mấy tên gia hỏa còn lại đều chấm dứt một chút tưởng tượng đi... Các ngươi không có chút hi vọng nào!"

Thumann không phục nói: "Hiện tại Alice công chúa còn chưa kết hôn, ai cũng có hi vọng, huống hồ vừa rồi tên kia lại là..."

"Câm miệng! Ngươi muốn toàn gia tộc diệt vong. Không ngại đi khiêu khích vị các hạ kia!" Vialou hung hăng trừng mắt nhìn cháu trai một cái.

Gia tộc diệt vong? Phân lượng của những lời này để cho Thumann sợ đến choáng váng: "Người kia là ai?"

Suwal tự cho là thông minh mà xen vào một câu: "Ta nhớ ra rồi, lão nhân kia. Dường như là lão Gauss cận thần bên cạnh bệ hạ. Lão Gauss bắt đầu đi theo bệ hạ từ Ám Nguyệt lãnh địa, chẳng lẽ người này là thế hệ con cháu của lão Gauss? Cho dù là như vậy..."

"Boer gia tộc đều ngu ngốc như ngươi sao? Không ngờ ngươi còn có mặt mũi theo đuổi Alice công chúa! Thế hệ con cháu lại có loại dáng vẻ cung kính kia sao?" Suwal không chút khách khí khiển trách một câu: "Tuy ta không nhận ra vị các hạ kia. Nhưng ta có chút ấn tượng với tiểu cô nương hắn ôm..."

"Tiểu cô nương?" Thumann cùng Suwal đồng thanh nói, đường đường là Viện Trưởng Học viện hoàng gia, lại bị một tiểu cô nương hù dọa? Tiểu gia hỏa kia lai lịch gì, chẳng lẽ còn là nữ nhi của Mejia bệ hạ hay sao?

"Hừ! Chẳng lẽ các ngươi quên trận chung kết năm đó của Ma giới vũ đấu đại hội cử hành ở Huyết Sát Đế quốc sao?"

"Một trận chung kết danh chấn Ma giới đó, ai lại không biết đệ nhất cường giả Vương phu Guile Điện hạ cùng Nữ hoàng Catherine..." Thumann rốt cục nghĩ ra, thanh âm nhất thời trở nên lắp bắp, "Vậy vậy tiểu cô nương kia..."

Suwal khó khăn nói tiếp một câu: "Vừa rồi hình như nàng gọi người kia là 'Ba ba'."

Hai người đều hiểu ra không phải là nữ nhi của Mejia bệ hạ, mà là nữ nhi của một vị "Bệ hạ" khác!

Phụ thân của tiểu cô nương này, so với mẹ của nàng còn cường đại cùng chói mắt hơn.

Nam nhân Ma giới nhà nhà đều biết kia!

Vừa rồi lại đi khiêu khích hắn?

Thumann cùng Suwal vừa tỉnh ngộ lại thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.

Suwal cùng Thumann cũng chỉ là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi. Trần Duệ cũng không để trong lòng, tùy ý để Alice kéo đi, dạo bước trong sân trường, hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Mọi người trông thấy Alice công chúa luôn luôn bài xích tất cả nam nhân lại chủ động nắm tay một nam tử tử cười cười nói nói, không khỏi kinh ngạc. Kỳ quái là nam tử kia không những không phải là hạng người anh tuấn tiêu sái gì, mà còn có tướng mạo cực kỳ phổ thông, khó tin chính là, biểu tình tươi rói như hoa của Alice đúng là chưa từng có từ trước đến giờ.

Học viện hoàng gia tuy mới xây xong không lâu, nhưng Mejia tương đối coi trọng với phương diện này. Vô luận là diện tích hay phương tiện đều không kém hơn Tinh quang học viện nổi danh nhất thế giới mặt đất, mười phần khí phái.

Đóa Đóa rất có hứng thú với địa phương mới lạ này, hỏi loạn đó đây, Trần Duệ có ý để cho nữ nhi sớm cảm thụ được bầu không khí học tập tốt đẹp. Tỉ mỉ trả lời từng cái một, Alice thỉnh thoảng lại chọc vào vài câu. La lỵ công chúa có ý muốn đi đường vòng cứu quốc, dứt khoát buông tay của Trần Duệ ra. Ôm Đóa Đóa đi dạo khắp nơi, bất quá do dáng người. Nhìn qua càng giống một đôi tiểu tỷ muội hơn.

"Alice tỷ tỷ! Đó là cái y phục gì?"

"Cái kia là lão hổ y, dùng cho biểu diễn. Sắp tới có một cuộc vườn trường sân khấu kịch, các cô ấy đang tập luyện."

"Lão hổ y? Hảo có ý tứ!"

"Ta đi chuẩn bị cho bé một bộ," Alice nhãn châu xoay động: "Bất quá bé phải gọi ta là mụ mụ."

"Hảo, tỷ tỷ. Thế nhưng, mụ mụ cao hơn ngươi, hơn nữa..."

Đóa Đóa nghi ngờ nhìn về phía bộ ngực tương đối thiếu dinh dưỡng của Alice, so sánh với Catherine, công chúa nào đó thực sự chỉ có thể coi là sân bay.

Công chúa nào đó âm thầm lệ rơi đầy mặt, đây là do ta muốn sao?

"Hay là gọi di di a."

"Hảo! Tỷ tỷ."

"..."

Đại tiểu la lỵ đến gần các nữ sinh đang tập luyện, bộ dáng đáng yêu của Đóa Đóa khiến những nữ sinh kia đều vây tới.

"Alice Điện hạ, tiểu cô nương này là ai?"

"Tiểu muội muội đáng yêu! Bé tên là gì?"

"Đây..." con mắt màu tím của Alice chớp chớp, đắc ý nói: "Đây là nữ nhi của ta!"

Những lời này đưa tới một trận oanh động, Alice công chúa được đông đảo nam sinh theo đuổi, lúc nào có một nữ nhi lớn như vậy?

Lúc này câu nói đầu tiên của Đóa Đóa liền lật tẩy công chúa: "Alice tỷ tỷ, muội muốn lão hổ y."

Thì ra là tỷ tỷ, các nữ sinh sôi nổi cuời lên, có nữ sinh lấy ra một bộ lão hổ y, để cho Đóa Đóa mặc vào, y phục này là ma pháp tài liệu, có thể tự động thích ứng lớn nhỏ.

"Oa, tiểu lão hổ thật đáng yêu!" Thấy Đóa Đóa sau khi mặc vào lão hổ y, trong mắt các nữ sinh đều lấp lánh những vì sao nhỏ.

"Alice tỷ tỷ, sao tỷ không phải là lão hổ?"

Alice vội vàng mặc lên một bộ lão hổ y, "Ngao ô" một tiếng, nắm tay của Đóa Đóa, mặt mũi tràn đầy chờ mong hỏi các nữ sinh xung quanh: "Có giống lão hổ mẹ con hay không?"

"Là lão hổ tỷ muội!"

"Ha ha! Thật đáng yêu!"

Các nữ sinh hi hi ha ha cười lên.

"Hừ. Không có ánh mắt." Alice bất mãn bĩu môi, nắm cái đuôi nhỏ. Mang theo Đóa Đóa rời khỏi sân biểu diễn.

"Đóa Đóa, bé len lén gọi ta một tiếng mụ mụ. Ta dẫn bé đi uống nước quả Suleon đặc hữu của học viện được không? Uống rất ngon đó!"

"Hảo, tỷ tỷ!"

"..."

Nhìn hai đại tiểu lão hổ đáng yêu, Trần Duệ mỉm cười.

Lão Gauss ở đằng sau mở miệng: "Quả thực, Alice Điện hạ vô cùng vui vẻ, đã một thời gian không thấy được nụ cười này của nàng."

"Vậy sao?"

"Điện hạ hẳn là minh bạch tâm ý của Tiểu công chúa đối với người, điều này Đại công chúa... Ặc, bệ hạ cũng vô cùng rõ ràng." Chẳng quản Mejia đăng cơ đã khá lâu, nhưng lão nhân từ nhỏ nhìn Mejia lớn lên vẫn không khỏi xưng hô Nữ hoàng bệ hạ là Đại công chúa theo thói quen.

Xưng hô thế này cũng khiến cho Trần Duệ có chút hoài niệm, lập tức lắc đầu: "Ta biết. Bất quá, ta phải cùng Âm Ảnh, Huyết Sát hai vị nữ hoàng cử hành đám cưới..."

Lão Gauss gật gật đầu: "Tin tức này kỳ thật Tiểu công chúa là một trong những người biết sớm nhất, lúc sứ giả báo cáo, nàng vừa vặn ở bên cạnh bệ hạ. Lúc ấy Tiểu công chúa nhất định khó tránh khỏi có chút buồn bực, bất quá nàng bây giờ lại rất vui vẻ, dạng vui vẻ kia, không phải là giả vờ. Điện hạ biết tại sao không?"

Trần Duệ vẫn chưa trả lời, bên này lão Gauss đã tự mình nói ra đáp án: "Tín nhiệm, thay vì nói là tự tin. Càng nhiều chính là tín nhiệm đối với người."

Trần Duệ nhìn chăm chú "Trung hào lão hổ" bước đi nhẹ nhàng kia, im lặng hồi lâu.

"Ta có một đứa con trai cùng một đứa con gái, con gái ta một thời gian đã bệnh nặng qua đời, con trai ta năm đó đi theo Bạch Dạ Đại Đế xuất chinh. Một đi không trở lại. Ta đều nhìn Đại công chúa cùng Tiểu công chúa lớn lên, nói một câu quá giới hạn, trong lòng ta. Họ giống như con gái của ta." Ánh mắt lão Gauss lộ ra vẻ hiền từ, Trần Duệ gật gật đầu. Rất rõ ràng sự trung thành của vị Dịch ma lớn tuổi này đối với Mejia, cho dù là thời điểm nguy cấp nhất năm đó cũng chưa từng rời Mejia mà đi.

Không chỉ là trung thành, còn có một loại yêu thương khác.

"Điện hạ, xin thứ cho ta nói thẳng. Theo ta được biết, nữ nhân của người cũng không ít, bao gồm cả ba vị Nữ hoàng bệ hạ, mỗi một vị đều có thể nói là ưu tú không gì sánh bằng, nhưng vô luận là Thế giới loài người hay Ma giới, so sánh với những quý tộc thê thiếp thành đàn kia, số lượng nữ nhân người vốn có, chỉ có thể tính là ít đến thương cảm. Đại công chúa... Bệ hạ nàng từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, lại bị Guillian Điện hạ bức bách triệt để thay đổi bản thân, thế nhưng, nàng hiện tại vô cùng hạnh phúc, không chỉ vì hoàn thành được nguyện vọng của Guillian Điện hạ, một lần nữa nắm trong tay đế quốc, càng bởi vì ở cùng với Điện hạ người. Có thể nói, năm đó gặp được người ở Ám Nguyệt, là bước ngoặt lớn nhất cả đời nàng, cũng là bước ngoặt may mắn nhất. Về phần Tiểu công chúa Điện hạ, ta biết người có thể có sắp xếp của mình, nhưng bất kể như thế nào, xin người cũng làm Tiểu công chúa hạnh phúc."

Lão Gauss nói xong, bái thật sâu: "Cảm tạ Điện hạ có thể nghe lão gia hỏa này lải nhải lâu như vậy, lại nói tiếp, ta cũng không có tư cách nói loại lời này với Điện hạ, thế nhưng..."

"Ngài sai rồi, với tư cách là một người trưởng bối yêu thương Mejia cùng Alice, ngài hoàn toàn có tư cách này." Trần Duệ dùng kính ngữ của một cái thế giới khác, chẳng quản ở cái thế giới này, đều là gọi chung là "Ngươi", "Ta sẽ không bao giờ khiến thân nhân tín nhiệm ta thất vọng, bao gồm cả Alice."

Lão Gauss cũng không có lưu ý đến xưng hô khác biệt, nhưng nghe được câu cuối cùng của Trần Duệ, con mắt không khỏi sáng ngời, gật gật đầu: "Cảm ơn người, Điện hạ."

"Với tư cách là thân nhân của ta giống như Mejia cùng Alice, ngươi không cần cám ơn ta."

"Trước khỏi nói cái khác, mạng của ta chính là người cứu," lão Gauss nở nụ cười, "Những năm nay biến hóa quá lớn, liền lấy Học viện hoàng gia này mà nói, tuy thành lập chưa lâu, nhưng rất được bệ hạ coi trọng, trước đó không lâu tại học viện giao lưu thi đấu của Tam đại Đế quốc, còn lấy được ba ngôi quán quân trở về, các hệ đều xuất hiện nhân tài kiệt xuất. Địa vị cùng phân lượng của học viện cũng càng ngày càng tăng, trở thành cứ địa trọng yếu dự trữ cùng bồi dưỡng nhân tài của đế quốc."

Sau khi Tam đại Đế quốc Học viện hoàng gia thành lập, hàng năm đều cử hành tương ứng giao lưu thi đấu, không chỉ ban thưởng phong phú, hơn nữa người xuất sắc còn có thể lọt vào mắt của cao tầng đế quốc, con đường phía trước không thể lường được.

So sánh với học viện nổi danh của Thế giới loài người, phương tiện cùng quy mô của Ma giới tam đại Học viện hoàng gia cũng không kém cỏi, chỉ là thầy giáo cùng sinh nguyên phương diện còn có khác biệt rất lớn, nhưng tin tưởng theo thời gian trôi qua, cuối cùng sẽ có một ngày không chút thua kém.

"Bây giờ nhớ lại năm đó, giống như cảnh trong mơ. Ban đầu giãy dụa cầu toàn ở Ám Nguyệt lãnh địa lụi bại kia, thế nào cũng không nghĩ ra, sẽ có cục diện như hôm nay. Thực sự không phải là nịnh nọt hay thổi phồng, ta nhất định phải nói một câu, Ám Nguyệt có ngày hôm nay, Đọa Thiên Sứ đế quốc có ngày hôm nay, toàn bộ Ma giới có ngày hôm nay, đều là một tay Điện hạ xúc tiến. Dạng năng lực phi phàm này của Điện hạ, không thua kém sức chiến đấu cường đại vốn có chút nào, thậm chí còn có phần hơn, hoàn toàn xứng đáng là Ma giới đệ nhất."

Trần Duệ chậm rãi lắc đầu: "Không, cái này cũng không phải là công lao của cá nhân ta, cho dù không có ta, sớm muộn sẽ có một ngày, Ma giới cũng sẽ tự nhiên phát triển đến một bước này. Hơn nữa, hiện tại... Còn chưa đủ."

Muốn đối kháng với Thâm Uyên có thể hàng lâm trong tương lai, những cái này quả thực còn chưa đủ, xa xa chưa đủ.

Tam đại chủ tế đàn tuy bị phá hủy, nhưng cũng không đại biểu nguy cơ Thâm Uyên đã triệt để được giải quyết, chỉ có thể nói là được trì hoãn.

Thâm Uyên Tam Đại chúa tể phân thân, trước khi bị hủy diệt rồi biến mất đều có sự tự tin cường đại, dường như hàng lâm đến cái thế giới này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa thời gian này, sẽ không quá lâu.

Vô luận có phải là phô trương thanh thế hay không, cũng quyết không thể buông lỏng cảnh giác.

Mặc kệ khi Thâm Uyên hàng lâm, hắn vẫn tồn tại hay không, nhưng có thể xác định chính là, kinh tế phải phát triển nhanh hơn, quân sự phải tiến thêm một bước cường đại, Ma pháp du hí nhất định phải để cho càng nhiều người hơn trở nên cường đại hơn, càng thích ứng với đặc điểm của địch nhân Thâm Uyên hơn.

"Chưa đủ?" Hai chữ này để cho lão Gauss có vẻ mười phần ngoài ý muốn, lấy Ám Nguyệt làm cơ sở, nhất cử lật đổ Hắc Diệu, tương trợ Mejia đăng cơ, khiến cho quân sự cùng kinh tế của Đọa Thiên Sứ đế quốc tiến vào thời kỳ phát triển cao tốc trước đó chưa từng có, xây dựng Tam quốc đồng minh, ma giới nhất thống, nghênh đón chân chính hòa bình, những thành tựu vĩ đại này cho dù không phải là "Hậu vô lai giả*", cũng là "Tiền vô cổ nhân**", vậy mà còn chưa đủ?

( * Hậu vô lai giả: Sau này không có ai

** Tiền vô cổ nhân: Trước nay chưa từng có ai )

Trần Duệ không giải thích, chỉ ngắm nhìn song nguyệt bạch sắc trên không trung.

Năm đó, thời điểm vừa đến thế giới này, cũng nhìn thấy hai ánh trăng này, tâm tình của hắn là cô độc, tuyệt vọng cùng sợ hãi, thậm chí nguyền rủa hết thảy tao ngộ của mình. Thế nhưng bây giờ, vầng trăng kia vẫn tỏa sáng, lại như nhìn thấy từng khuôn mặt mỉm cười đang lần lượt lướt qua, khiến hắn cảm giác được hi vọng, cũng bởi vì những người này, toàn bộ thế giới đều tràn ngập hi vọng.

"Ba ba! Nước quả Suleon này uống rất ngon, mau tới!"

Âm thanh tự nhiên.

Giống như Thiên Sứ.

Không phải là Thiên Sứ mà thế giới này gọi, mà là Thiên Sứ mỹ lệ nhất thuần khiết nhất trong nội tâm.

Trần Duệ cười cười, kêu lão Gauss một tiếng, bước nhanh về phía trước.

Mặc kệ mục đích Thâm Uyên hủy diệt thế giới là cái gì, mặc kệ sinh thời sẽ phải đối mặt chân chính Thâm Uyên hay không, mặc kệ tương lai còn có địch nhân gì, thậm chí là... Thần linh.

Vì thủ hộ cho âm thanh này, vì thủ hộ cho tất cả hi vọng, hắn sẽ thiêu đốt hết thảy để chiến đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play